“Xin lỗi ngài Oyakata, tôi nghĩ vị trí Thủy Trụ không phù hợp với mình… vậy nên tôi xin được từ chối làm người thừa kế của thầy Urokodaki.”
Seigi bình tĩnh từ chối trước ánh mắt của hàng trăm thành viên Sát Quỷ Đoàn, khiến cho họ không thể nào ngờ tới.
Trong hàng ngũ của các Trụ Cột. Chỉ thấy Thủy Trụ Urokodaki hơi nhíu mày.
Thấy bầu không khí xung quanh trở nên khác thường, tưởng rằng Urokodaki sẽ trách móc người học trò của mình, Minh Trụ Kuwajima Jigoro liền vỗ vai an ủi ông.
“Ha… tuổi trẻ chắc còn sót lại một chút suy nghĩ bồng bột, ham chơi không muốn lo chuyện đại sự đây mà. Không sao, thằng nhóc nhà cậu có khi giống thằng nhãi Zenitsu nhà ta ấy chứ…”
“Không…” Thủy Trụ lắc đầu.
Đối với tính cách trầm ổn và tư duy tốt như Seigi thì chuyện mà Minh Trụ nói hoàn toàn là không đúng. Giả sử hắn ham chơi thật thì thành tích rèn luyện và giết quỷ đã không tồn tại.
Trước đó Sakonji đã đoán rằng hắn sẽ tiếp nhận lời mời lần thứ hai của thủ lĩnh trước mặt đám đông ngày hôm nay. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại vượt xa so với suy nghĩ của ông.
Nếu nói ai là người hiểu rõ Seigi nhất từ khi hắn còn là một đứa bé, thì ngoài Urokodaki Sakonji ra thì chẳng còn người nào khác.
Nhưng đến ngày hôm nay, ông vẫn không hiểu vì lý do gì mà Seigi lại từ chối thừa kế vị trí Trụ Cột của mình. Chưa kể đặc quyền và lợi ích của một Trụ Cột được mang lại rất là lớn.
Sakonji cũng tin tưởng một điều. Chỉ cần Seigi chấp nhận lời đề nghị này bằng một từ “đồng ý” thì phần lợi ích đó còn được nhân đôi. Không những thế, Seigi còn sẽ được một chỗ đứng vững trong Sát Quỷ Đoàn cho tương lai sau này.
Thủy Trụ Urokodaki còn cho rằng mục đích từ chối lời mời của Seigi là vì sợ không có thời gian chăm sóc gia đình…
Nhưng có vẻ như ông đã sai.
Mặc cho Kagaya đã hạ thấp giá trị của mình xuống để nói chuyện với Seigi, ấy vậy mà hắn lại từ chối chỉ với lý do “vị trí Thủy Trụ không phù hợp với mình…”
“Không phù hợp… lẽ nào…” Nghĩ đến điều gì, Thủy Trụ Urokodaki lại ngẩng đầu quan sát học trò của mình thật kỹ.
Ông nghi ngờ lựa chọn của Seigi sẽ không đơn giản chỉ là từ chối như vậy.
Cùng lúc đó, Âm Trụ và Hoa Trụ cũng ngỡ ngàng trước sự từ chối của Seigi. Không hiểu vì lý do gì mà Nham Trụ càng rơi lệ nhiều hơn khi nãy…
…
Dưới mái nhà gỗ, Kagaya vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi, đôi mắt đục mờ nhìn về phía trước như đang chăm chú quan sát thiếu niên đứng trước mắt, khẽ thở dài.
“Haizzz, Seigi. Ta cũng hiểu một vài lý do cậu lại từ chối gia nhập vào vị trí Trụ Cột… nhưng đa phần, chắc cậu có vẻ không thích nó cho lắm. Nếu đã vậy thì ta cũng không ép buộc làm gì.”
Y không cho rằng lần thứ hai bản thân sẽ thành công mời được thiếu niên tài năng này gia nhập dưới trướng của mình, nhưng cũng không nghĩ nó lại khó khăn đến thế.
Điều này khiến Kagaya có chút mất tự tin đối với giá trị trong câu nói của mình…
Ngay khi một tia hi vọng cuối cùng của y sắp dập tắt.
Thần sắc điềm đạm của Seigi bỗng trở nên thay đổi. Hắn mỉm cười nhè nhẹ và từ tốn nói.
“Hình như ngài đang nhầm lẫn, tôi chỉ nói sẽ không thừa kế vị trí Thủy Trụ của thầy Urokodaki vì không phù hợp với bản thân. Chứ không nói là mình sẽ không gia nhập Trụ Cột.”
Lời nói vừa dứt như một tiếng gọi của hi vọng chạy vọt qua tai của Kagaya, khiến y chợt rùng mình. Rất nhanh liền đoán được ẩn ý trong câu nói trước đó của Seigi, khiến y ngạc nhiên trong giây lát rồi cười khổ.
Tuy Kagaya sở hữu khả năng nhìn xa trông rộng. Một năng lực hữu ích có thể giúp y hiểu thấu và nắm bắt lòng người, hay nói dễ hiểu hơn chính là làm chủ hai phần ba tương lai mà bản thân suy diễn.
Nhưng có một người cho đến nay mà y vẫn không thể hiểu hay nắm bắt được quyết định, người đó không ai khác chính là vị thiếu niên trước mắt này.
Giờ đây sắc mặt của Kagaya đã trở nên tốt hơn rất nhiều. Y nở một nụ cười vui mừng trên môi.
“Cậu cứ nói tiếp đi. Ta đang chờ đợi câu trả lời của cậu đây…”
“Trước khi nói điều này, tôi xin phép được đi gặp thầy Urokodaki một lát.” Seigi trầm ngâm nói.
Nghe vậy, Kagaya đáp ứng rất thoải mái.
“Ừ.”
Trước ánh mắt hiếu kỳ của hàng trăm người, chỉ thấy Seigi nhanh chóng bước về phía hàng ngũ của các Trụ Cột. Nơi thầy của hắn - Thủy Trụ Urokodaki Sakonji đang tại.
Đến trước mặt Sakonji, hắn kính cẩn quỳ hai đầu gối xuống đất và bình tĩnh nói.
“Học trò nhận ơn nuôi dưỡng của thầy đã hơn mười lăm năm, từ miếng ăn cho đến cái mặc cũng đều là thầy dành cho con. Nhưng cho đến ngày hôm nay, học trò đã hiểu rằng con đường mà bản thân tự tạo ra cho chính mình, chỉ có bản thân mới tự phát triển lên được.”
“Tự bước chân lên con đường của mình để đi tìm đích đến mới chính xác là sự lựa chọn của học trò lúc này.”
“Học trò đã tự sáng tạo ra hơi thở của riêng mình, nên vấn đề về vị trí Thủy Trụ, học trò có thể đề cử một người được không thầy?”
Nghe được điều này, Urokodaki Sakonji đang muốn nghiêm nghị phản đối thì chợt lâm vào kinh ngạc.
Các Trụ Cột ngồi kế bên, thậm chí là những người đang đứng đây khi trực tiếp nghe điều này đều lộ rõ vẻ mặt y hệt như Sakonji vậy.
Kagaya cũng thật sự bất ngờ đối với Seigi. Trong lòng còn đang hoan hỉ không hết thì lại có chuyện vui tự chạy đến.
Ngoài những người này, chỉ thấy sắc mặt của sanemi càng trở nên sững sờ… sau đó mới là sự tận cùng của vẻ khó tin.
“Hắn ta…”
Y cố nuốt lại câu nói đang định nói xuống cổ họng.
...
“C-con đã tự sáng tạo hơi thở cho riêng mình?! Tốt! Tốt!…”
Sakonji vui mừng nói, nhưng lại suy nghĩ điều gì đó vào lúc này.
Một lát sau, ông mới khẽ gật đầu với vẻ đồng ý.
“Nếu con đã nói thế thì ta cũng không có cách nào để thay đổi quyết định của con được. Vậy người mà con đề cử là ai?”
“Sabito, Giyuu và Makomo. Một trong số họ là những người có đủ khả năng để trở thành người thừa kế của thầy nhất. Chỉ cần họ vượt qua Kỳ Tuyển Chọn Cuối Cùng, kết hợp với bài huấn luyện của Trụ Cột thì chắc hẳn khi đó cũng sẽ tiến bộ rất nhiều.”
Nét mặt của Sakonji lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn về phía ba thiếu niên nam nữ đang đứng đằng xa.
Nghe được lời nói của Seigi và bắt gặp ánh mắt xem xét của thầy, trong lòng họ nảy lên sự ngạc nhiên và hồi hộp.
Trước ánh mắt của toàn bộ những người đứng tại đây, Sabito nhịn không được mà hô ra một câu nghi hoặc ở trong lòng: “Tại sao chứ?…”
Giyuu đứng phía sau cũng lộ ra vẻ khó hiểu, đồng thời có cùng một câu hỏi với y.
Còn Makomo thì đoán ra được một chút lý do nào đó trong lời nói của Seigi nên im lặng, không nói xen vào.
“Ý tôi đã quyết định từ trước nên rất khó thay đổi.” Seigi mỉm cười từ tốn, hơi liếc mắt về phía sau.
Thấy ánh mắt điềm nhiên của hắn, Sabito lập tức sững sờ và im lặng nốt.
“Được, vậy thì theo ý của con đi.” Sakonji chẳng còn cách nào khác ngoài đồng ý vấn đề mà Seigi đã nói.
Ông đứng dậy và chậm rãi bước đến đỡ Seigi đứng lên, rồi phủi đống bụi dính trên quần áo của hắn.
“Giờ thì đứng dậy và nói ra suy nghĩ thật sự của con cho ngài Oyakata đi. Sau cuộc họp chúng ta sẽ ôn chuyện sau.”
Sakonji nhìn hắn bằng một ánh mắt chứa đầy thâm tình như một người cha đang động viên đứa con của mình vậy.
Seigi mỉm cười và khẽ gật đầu. Sau đó quay lưng, mang vẻ điềm đạm bước về phía Kagaya.
Hắn vừa đi vừa trầm ngâm.
Trước đó Seigi đã suy nghĩ kỹ càng và đoán ra được phần nào đấy trong chuyến đi lần này khi nhận được lời mời của Kagaya.
Quả nhiên không sai, vì sức mạnh và tiềm năng của hắn đã khiến cho vị thủ lĩnh Sát Quỷ Đoàn phải động tâm. Khiến y không thể từ bỏ cái ý định chiêu mộ hắn vào vị trí Trụ Cột một lần nữa.
Seigi cũng biết, một khi sức mạnh của hắn đóng góp vào Sát Quỷ Đoàn thì mọi yêu cầu từ hắn đưa ra cho Kagaya đều có thể được chấp thuận. Miễn sao không vô lý là được.
Vả lại chính hắn cũng đang muốn mượn sự trợ giúp của người này để vượt qua sóng gió bão táp trong tương lai.
Việc chiến đấu với mười hai con quỷ Thượng Huyền bí ẩn và Chúa quỷ Muzan… trong khi đấy còn phải bảo vệ các cô nàng kia, hắn quả thực không thể chống đỡ một mình một phòng tuyến được.
Hiện tại, hắn chỉ cần nói ra một câu với vị thủ lĩnh này thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết êm đềm.
Tương lai khi đó thì để một hai năm nữa làm ra kế hoạch đối phó cũng không muộn, trước tiên hắn cần phải đặt thực lực của mình lên hàng đầu rồi mới tính đến chuyện tiếp theo.
“Khoan đã!”
Một giọng nói gay gắt đột ngột vang lên phía sau, khiến hắn phải dừng lại cước bộ của mình.
Seigi chậm rãi quay người, ánh mắt điềm đạm nhìn phía trước.
Kẻ to tiếng vừa rồi, không ai khác chính là thiếu niên tóc bạc đang bước đến.
Tân Trụ Cột - Phong Trụ Shinazugawa Sanemi!