Ngay khi họ vừa xuất hiện, lập tức có vô số ánh mắt đổ dồn về phía bốn người.
“Nhìn kìa! Người đi đầu tiên có phải là cậu ta không?” Một thiếu niên trong Sát Quỷ đoàn chỉ tay về phía Seigi.
“Có ba người lận mà, chắc không phải đâu… A! Cậu ấy đẹp trai thật đấy.” Một nữ kiếm sĩ trẻ tuổi che miệng với vẻ kinh ngạc, đôi mắt si mê theo dõi Seigi.
Ở Sát Quỷ Đoàn hai năm, ngoài Âm Trụ Uzui Tengen ra thì đây là lần thứ hai nữ kiếm sĩ được nhìn thấy một người đẹp trai đến vậy.
Về phía hàng ngũ của các Trụ Cột, chỉ thấy sắc mặt của mỗi người là một vẻ rất phong phú.
Thủy Trụ nhìn thấy Seigi cùng với ba học trò của mình đều tới, khẽ nở một nụ cười nhân hậu.
Ngồi phía bên phải chính là Minh Trụ Kuwajima Jigoro. Ông vui vẻ vỗ lên vai của Sakonji và nói.
“Ha ha, này Urokodaki. Ta trông cậu có vẻ hạnh phúc khi nhìn thằng bé mặc đồ đen kia đấy, nhóc đó chính là học trò suất sắc của cậu đó à?”
“Ha ha… vâng, chính là đứa bé đó.” Thủy Trụ cũng vui vẻ đáp, sau đó cùng với Minh Trụ chăm chú theo dõi đám người Seigi.
Ở quá khứ, Minh Trụ Kuwajima và Thủy Trụ Urokodaki từng hợp tác với nhau trong rất nhiều nhiệm vụ. Vì thế mà mối quan hệ của hai người khá thân thiết. Vả lại Kuwajima lớn tuổi hơn Urokodaki nên ông mới phải dùng kính ngữ để đáp, đa phần là vì coi trọng người đàn anh đi trước.
Về phía Hoa Trụ Kochou Kanae. Đôi mắt có màu tím, đẹp như hoa oải hương của nàng đang đánh giá qua bốn thiếu niên bước đến.
“Woa, cái người mặc Haori đen viền đỏ đó trông đẹp thật chị nhỉ?” Thiếu nữ mặc Haori cánh bướm trầm trồ khen một câu.
Không hiểu sao trong thâm tâm của nàng lại muốn người đệ tử của Thủy Trụ chính là thiếu niên mà bản thân đang nhìn. Thứ cảm giác lạ lẫm này là lần đầu tiên mà Shinobu gặp…
Đến cả một thiếu nữ thường ngày dịu dàng, ít nói như Kanae cũng phải công nhận: “Ừ, đẹp thật. Tuy là mạnh nhưng không biết thực lực của cậu ta mạnh tới đâu nhỉ”
“Chắc không yếu hơn chị và anh Uzui đâu.” Lập tức đẩy mọi suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, thiếu nữ mới ra vẻ thản nhiên nói.
Đương nhiên là nàng sẽ tin tưởng chị mình lợi hại hơn rồi!
Nghe em gái mình nói vậy, tuy trong lòng có chút vui vẻ nhưng Kanae lại lắc đầu.
“Chưa chắc đâu Shinobu. Như ngài Oyakata đã nói thì cậu ấy giết được hơn tám mươi con quỷ trong vòng năm năm bắt đầu tính từ lúc còn mười tuổi. Lúc đó chị chỉ mới mười hai còn chưa chặt được nổi một cái đầu của con quỷ...”
Nở một nụ cười dịu dàng trên khóe môi cùng với ánh mắt có thể khiến cho đàn ông chết mê chết mệt, Kanae nói tiếp: “Nói chung là núi cao thì sẽ có núi cao hơn, Shinobu à.”
Nghe thế, Shinobu liền ngẫm nghĩ ý nghĩa trong lời nói của Kanae. Thấy có vẻ hợp lý, nàng gật đầu bằng vẻ tán thành.
“Vâng.”
…
Thấy đằng trước đứng một loạt thành viên mặc trên mình trang phục đặc trưng của Sát Quỷ Đoàn đang đưa mắt nhìn về họ.
“Này, bọn họ đang nhìn chúng ta à?” Bị nhiều người nhìn như vậy khiến Sabito có chút không quen. Y che miệng lại và nhẹ giọng hỏi ba người bên cạnh.
“Họ nhìn thì kệ họ đi…” Giyuu thuận miệng nói cho qua loa, nhưng chính y cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Makomo không có vẻ gì là rụt rè. Nàng nắm lấy bàn tay của Seigi, ngoan ngoãn đi theo sau hắn như một cô em gái đang được người anh trai yêu quý của mình dắt đi dạo quanh vườn “hoa”, mặc kệ mọi ánh mắt của người khác nhìn vào.
Còn Seigi thì không bận tâm lắm về điều nhỏ nhặt này. Hắn chỉ bình tĩnh nhìn lướt qua đám kiếm sĩ đang xếp hàng phía trước, sau đó mỉm cười rồi khẽ gật đầu như một cách để chào hỏi bọn họ.
Hắn chợt nhận ra ánh mắt của thầy Urokodaki đang nhìn hắn bằng một sự tự hào, cũng thấy được sự si mê của vài nữ kiếm sĩ và vẻ ước ao của những nam thiếu niên khác.
Seigi không muốn bản thân ở trước mắt bao nhiêu người để lại ấn tượng xấu, Vì thế mà Seigi mới đáp lại họ bằng một vẻ mặt ôn hòa và dễ nhìn nhất.
Khi đôi mắt lướt qua một cặp thiếu nữ tuyệt sắc đứng cạnh nhau ở hàng ngũ đầu tiên. Hắn lập tức chú ý đến hai thanh niên cao lớn đang đứng gần đó, cùng với một thiếu niên tóc bạc mang trên mặt hai vết sẹo lớn ở phía bên trái một cô gái tóc vàng kim.
Chỉ thấy y đăm đăm nhìn về phía bốn người bọn hắn bằng vẻ mặt tràn đầy thách thức. Giống như muốn chiến một trận với bốn người để phân xem bên nào là người thắng, bên nào là kẻ bại vậy…
? - Có chút nghi hoặc đánh giá qua người thiếu niên tóc bạc mang trên mặt vết sẹo.
Phong Trụ? Còn hai người thanh niên cao lớn đó là Nham Trụ và Âm Trụ… - Sau khi Seigi nhận ra ba người kia là ai.
Không rảnh để trừng mắt với đối phương, hắn dần thu lại nụ cười từ tốn trên môi, giữ nguyên vẻ điềm đạm vốn có của mình và tiếp tục bước về phía Kagaya.
“Xin lỗi ngài Oyakata vì sự có mặt chậm trễ trong ngày hôm nay của chúng tôi.”
Trước ánh mắt của hàng trăm người, Seigi và ba đồng môn cùng quỳ một chân xuống mặt đất, cung kính nói.
Trước khi tới đây thì ba người đã được Seigi phổ biến cho cách ứng xử khi gặp vị thủ lĩnh này. Nên từng động tác đều như mây trôi nước chảy, dù có vài chỗ hơi không tự nhiên cho lắm…
“Mọi người đừng khách khí, mau đứng dậy đi.”
Khẽ mỉm cười, Kagaya gật đầu nói.
“Vâng, cảm ơn ngài Oyakata.” Bốn người cùng nhau đứng dậy, trông động tác vô cùng ăn ý.
“Không biết những người khác là… ?” Kagaya không bất ngờ lắm khi biết ba người đứng bên cạnh hắn cũng có mặt ở đây, nhưng không rõ là ai nên đành phải hỏi lại.
“Họ đều là đồng môn của tôi, cũng chưa chính thức trở thành một thành viên trong Sát Quỷ Đoàn, chắc thầy Urokodaki cũng đã kể với ngài về điều đó.” Seigi bình tĩnh đáp.
“Ừm, ta đã nghe ông ấy kể về các cậu. Một năm nữa sẽ diễn ra Kỳ Tuyển Chọn Cuối Cùng nên các cậu phải chuẩn bị trước mọi tình huống cho cẩn thận đấy.” Kagaya gật đầu, nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Cảm ơn ngài Oyakata!” Sabito, Giyuu và Makomo cùng cung kính đáp.
Thông qua cuộc nói chuyện của Seigi và Kagaya, mà lúc này các thành viên trong Sát Quỷ Đoàn đều nhìn về phía hắn với vẻ bất ngờ.
“Woa, ra anh chàng này chính là vị thiếu niên đã giết hơn tám mươi con quỷ ư?”
“Không thể tin được là còn trẻ như vậy!”
“Đùa chứ, cậu ta còn kém tôi tận hai tuổi mà đã có thành tựu lớn như vậy rồi kìa…”
“Không những tài năng, người ta còn đẹp trai hơn cậu đâu?”
“...”
Tiếng bàn tán đều truyền đến bên tai Seigi, làm hắn có chút bất đắc dĩ.
Kagaya khẽ mỉm cười.
“Đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau. So với hai năm trước, chắc hẳn cậu lúc này trông trưởng thành hơn khá nhiều rồi đấy nhỉ, Seigi?”
“Vâng.” Trầm ổn đáp lại một tiếng, lúc này Seigi mới để ý đến gương mặt của Kagaya. Sâu trong đôi mắt liền thoáng qua vẻ thương tâm. Seigi không thấy lạ khi Kagaya hỏi một điều hiển nhiên như vậy.
Chuyện y bị mù, hắn cũng đã đoán trước được sẽ xảy ra chuyện này…
“Ngài… đã phải chịu vết thương đó suốt mấy năm liền sao?”
Nghe được trong câu hỏi của hắn mang vài ý vị xót xa, Kagaya liền cảm thấy một trận mát lòng. Nét mặt lộ ra vẻ hiền hòa, y mim cười trả lời.
“Nó không đáng là gì so với nỗi đau của những kiếm sĩ đã hi sinh và cống hiến hết mình trên chiến trường cả.”
Vì chưa biết tìm câu nào thích hợp để nói nên Seigi lựa chọn không đáp. Tất cả thành viên trong Sát Quỷ Đoàn cũng im lặng.
Thấy vậy, Kagaya lại nói tiếp.
“Hôm nay mời cậu đến đây… ta cũng có chuyện muốn nói với cậu. Giống như lời mời của hai năm về trước…”
Trong giọng nói của Kagaya mang vẻ chậm chạp, y lo lắng Seigi sẽ từ chối khi chưa nghe hết câu hỏi.
“Vì sự bình yên của con người trên đất nước này, ta mong cậu có thể đảm nhiệm vị trí Trụ Cột thay cho Thủy Trụ Urokodaki.” Nói ra câu này, Kagaya vẫn giữ được nụ cười hòa ái trên môi.
Chỉ là… nụ cười này có hơi mang vài ý sầu khổ trong nỗi lòng của y.
…
Mọi người lúc này đều ngạc nhiên nhìn lại vị thủ lĩnh và người thiếu niên kia.
“Chị Kanae, không ngờ cậu ta lại chính là thiếu niên ấy!”
“Ừ, mà Shinobu này…”
Thấy vẻ vui mừng in trên gương mặt của thiếu nữ, Hoa Trụ Kanae mới cảm thấy kỳ lạ, mỉm cười hỏi.
“Sao tự dưng nhìn em lại vui vẻ đến thế?”
“D-dạ… không có gì đâu chị, mà chị nhìn xem. Vừa rồi ngài Oyakata muốn mời chào cậu ấy vào Trụ Cột kìa!”
Shinobu lấy đôi tay nhỏ che lại vẻ mặt ngường ngùng, sau đó bất ngờ chỉ về phía trước.
...
Trong hàng ngũ Trụ Cột, một người thanh niên tóc trắng mang trang phục Sát Quỷ Đoàn có chút khác những người còn lại. Trên trán, cổ tay bắp chuột đều đeo một loại trang sức trông khá đắt tiền. Trong số những người đang đứng ở đây thì y chính là kẻ có ngoại hình nổi bật nhất.
Y là một trong chín Trụ Cột - Âm Trụ Uzui Tengen.
“Thật không ngờ… cậu ta lại hào nhoáng đến mức khiến cho ngài Oyakata phải hạ lời mời như vậy. Anh thấy cậu ấy có quan hệ thế nào với thủ lĩnh, Nham Trụ?” Tengen mỉm cười và nhìn về phía một thanh niên cực kỳ cao lớn đang đứng bên cạnh.
Chỉ thấy người này khoác Haori màu xanh tía, bên trong mặc trang phục đặc trưng của Sát Quỷ Đoàn như bao người, phần tay áo được xắn quá cùi chỏ.
Trên tay y cầm một chuỗi tràng hạt đính cườm màu đỏ, đôi mắt không tròng của y luôn rươm rướm nước mắt một cách bất thường.
Y là Nham Trụ Himejima Gyoumei - người mạnh nhất so với các Trụ Cột hiện tại.
“Có vẻ như ngài Oyakata có một duyên nợ khá lớn với cậu ta. Tự nhiên tôi cảm giác rằng cậu ấy chính là sự cứu rỗi của chúng ta sau này vậy…”
Vừa dứt lời, đôi mắt của Gyoumei đã lại chảy thêm nước mắt vì một lý do nào đấy.
Uzui Tengen thấy vậy, khẽ lắc đầu. - Không biết anh ta có gặp vấn đề gì trong quá khứ không nhỉ…
Lúc này, một giọng nói bình tĩnh nhưng lại khiến cho rất nhiều người không ngờ tới đã vang lên.
“Xin lỗi ngài Oyakata, tôi nghĩ vị trí Thủy Trụ không phù hợp với mình… vậy nên tôi xin được từ chối làm người thừa kế của thầy Urokodaki.”