Seigi có thể chất tốt hơn con người rất nhiều nên việc nghỉ ngơi là không cần thiết. Vì vậy mà hắn quyết định thức đến sáng để trông chừng ba người kia.
Thời gian thoắt cái trôi qua, chỉ vài cái nháy mắt mà bầu trời đã trở sáng tinh mơ.
Do tác dụng của Huyết Quỷ Thuật không còn nên ba người Sabito rất nhanh đã tỉnh lại.
Thấy Seigi không ngủ mà ngồi suy tư, Makomo vừa dụi mắt vừa hỏi.
“Trời sáng chưa ạ?”
“Sáng rồi, chuẩn bị dậy ăn sáng lót dạ rồi chúng ta lên đường tiếp.” Seigi mỉm cười từ tốn, bàn tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc của Makomo.
“Vâng.” Makomo hồn nhiên đáp, đôi tay nhỏ giữ lại bàn tay của Seigi đang đặt trên đầu nàng.
“Máu?!” Giyuu giật mình chỉ tay về phía vệt máu dính trên sàn.
Sabito nghe vậy lập tức cầm lên thanh katana bên cạnh và bật dậy.
Seigi thấy thế thì bình tĩnh giải thích.
“Tên chủ nhà hôm qua cấu kết với mấy con quỷ bên ngoài để hại những người qua đường như mình, chúng ta suýt nữa là nạn nhân thứ mười bốn của hắn. Ban đêm hắn định giết ba người nên tôi đã tiện tay bóp chết rồi, cả ba con quỷ hôm qua vừa chạy đến kia nữa.”
“Cái gì!”
Sabito và Giyuu nghe vậy thì kinh ngạc nhìn lại Seigi, chỉ có cô nàng nhỏ kia là im lặng và chớp chớp cặp mắt hồn nhiên theo dõi hắn.
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hai người, hắn đem nốt câu chuyện còn lại kể cho họ nghe.
“Tên này… quả thật là kẻ hèn hạ mà.” Sabito lộ ra vẻ tức giận, nói.
Giyuu và Makomo đồng tình với câu này của y.
Sau khi bốn người rời khỏi phòng ngủ, Seigi mới chủ động nói.
“Việc này tôi tính báo cáo với thầy Urokodaki, các cậu thấy sao?”
“Ừ.”
Ba người đều đồng ý.
“Căn phòng đó là…”
“Nơi chứa xương cốt của những nạn mà con quỷ đã ăn. Chúng không dám vứt bừa bên ngoài vì sợ sẽ thu hút thành viên trong Sát Quỷ Đoàn.”
Nghe Seigi nói mà cả Giyuu và Sabito cùng nuốt nước bọt một cái ực.
Họ không dám tin một con người vì sống mà ác đến nỗi đi hại nhiều người như vậy. Một con quỷ có khi còn không bằng gã… Thế nên khi biết gã bị Seigi giết chết thì trong lòng họ cũng rất nhẹ nhõm.
Biết hắn không ngủ mà trông chừng mọi người cả đêm đến sáng, Makomo lo lắng hỏi.
“Anh có thấy mệt không?”
Nghe vậy thì cả Sabito và Giyuu đều áy náy nhìn về phía Seigi. Họ biết hắn đã không nghỉ ngơi dù chỉ là một giấc ngủ đầy đủ sau chuyến di chuyển dài kia, đã vậy còn phải bảo hộ an toàn cho mọi người.
“Đêm qua anh ngủ được vài giờ là tốt rồi, sau này các cậu cũng nên rèn luyện việc rút ngắn thời gian nghỉ ngơi lại đi.” Seigi thản nhiên lắc đầu, nói.
Thấy gương mặt hắn không chút nào mệt mỏi, ngược lại còn khiến người khác phấn chấn tinh thần khi nhìn vào. Cả ba người đỡ áy náy được phần nào.
Xác của ba con quỷ hôm qua đã tan biến hoàn toàn dưới ánh mặt trời nên khi họ bước ra ngoài mới không thấy.
Sau khi ăn sáng xong, bốn người cũng bắt đầu xách đồ đạc để tiếp tục lên đường đi đến tổng bộ Sát Quỷ Đoàn.
Phải mất hơn nửa ngày họ mới đi gần đến tổng bộ Sát Quỷ Đoàn.
Thời gian hiện tại đã là buổi chiều, từng tia nắng mặt trời dịu dàng soi sáng cảnh vật trong lành ở vùng quê này.
“Cuối cùng chúng ta cũng đến nơi.” Sabito vui vẻ nói.
Ánh mắt bọn họ đang quan sát tòa kiến trúc trải rộng ở phía trước, nơi đó chính là tổng bộ của tổ chức Sát Quỷ Đoàn.
Tuy nói là tổng bộ của Sát Quỷ Đoàn, nhưng trên danh nghĩa thì nơi này chính là dinh thự của gia tộc Ubuyashiki. Vì bảo đảm an toàn cho các thành viên trong tổ chức, mà thủ lĩnh của họ - Ubuyashiki Kagaya đã đặt tổng bộ ở vùng núi hẻo lánh để tránh tai mắt của những con quỷ khác biết đến.
Vả lại… tổ chức này không hoàn toàn được chính phủ Nhật Bản công khai và đang trong thời gian hoạt động bí mật.
-OoO-
Cùng lúc đó, bên trong dinh thự của nhà Ubuyashiki.
Hàng trăm thành viên của Sát Quỷ Đoàn đều đứng tập trung tại đây, cứ cách nửa năm là Sát Quỷ Đoàn tổ chức cuộc họp mặt hàng một lần.
Cuộc họp mặt này có ý nghĩa rất lớn đối với từng thành viên trong đoàn. Trong đó có cả các Trụ Cột và Đội Cứu Viện chuyên phụ trách việc cứu chữa cho những thành viên bị thương sau mỗi nhiệm vụ.
Lúc này, trước mắt họ là một thanh niên có dáng vẻ mảnh khảnh đang ngồi xếp bằng. Người này không ai khác chính là Ubuyashiki Kagaya - Vị thủ lĩnh tối cao của Sát Quỷ Đoàn.
“Cảm ơn mọi người đã có mặt ở đây trong ngày hôm nay.” Kagaya mỉm cười với vẻ hiền hậu, tuy mắt y không thể nhìn thấy nhưng những người khác nhận ra được bên trong đó ẩn chứa sự hài hòa của một bậc hiền nhân.
“Ngài Oyakata đã quá khách sáo rồi, chúng tôi đến đây là cũng chỉ vì trách nhiệm của chính bản thân mình.”
Một thiếu nữ xinh đẹp có giọng nói nhẹ nhàng và du dương như bản nhạc cất lời. Nàng chính là Hoa Trụ - Kochou Kanae một Trụ Cột mới của Sát Quỷ Đoàn.
Nghe được lời này của nàng, những Trụ Cột và các thành viên khác cũng đồng tình.
Thanh niên yếu ớt trước mắt này là người mà họ vô cùng kính trọng. Đừng nhìn vẻ bề ngoài mà cho rằng y vô dụng.
Nếu không có y dốc sức hỗ trợ, gây dựng nên Sát Quỷ Đoàn thì mọi người đã không có một cuộc sống ý nghĩa cho đến ngày hôm nay.
Bảo vệ loài người đâu phải trách nhiệm của mỗi mình y đâu? Huống gì bọn họ còn đang sống dưới sự bảo hộ của y.
“Nếu vậy thì cảm ơn mọi người lần nữa, chúng ta bắt đầu vào việc thôi. Mời một vị lên báo cáo số lượng thương vong trong sáu tháng này giúp ta.” Kagaya giữ nụ cười nhẹ bên khóe môi rồi nghiêm túc nói.
Tuy giọng nói nghiêm túc nhưng lại giống như một loại âm thanh ấm áp nào đó rót vào tai của tất cả các thành viên trong Sát Quỷ Đội, khiến họ cảm nhận được một loại cảm giác thoải mái nào đó khó nói thành lời.
Sau đó từng thành viên chính trong mỗi đội đi lên báo cáo thương vong và kết quả của nhiệm vụ.
“Đội Goren báo cáo, thương vong là một, nhiệm vụ hoàn thành.”
“Đội Izuna báo cáo, thương vong là hai, nhiệm vụ hoàn thành.”
“Đội Guie báo cáo, thương vong là một, nhiệm vụ hoàn thành.”
“Đội…”
Mỗi khi nghe số thương vong của từng đội vang lên là lòng của vị thủ lĩnh kia lại đau như cắt. Đằng sau gương mặt hiền hòa đó là cả một bờ biển mênh mông đang được ngăn cách bởi bức tường có tên kìm nén, nhiều đến mấy cũng không thể phá vỡ “con đê” vững chắc này.
Nhưng nếu nó vỡ thì hình tượng hoàn hảo của vị thủ lĩnh ấy sẽ biến mất… vì vậy mà y tuyệt đối không được hiện ra mặt yếu đuối của một lãnh đạo không nên có.
Sau khi nghe hết toàn bộ báo cáo của các đội, Kagaya thở dài bằng một vẻ tiếc nuối.
“Amane, chút nữa nàng giúp ta hỗ trợ khoản lớn cho gia đình hoặc người thân cận của những thành viên đã mất nhé. Thêm cả phần khen thưởng cho họ luôn…”
“Thiếp hiểu rồi.” Thiếu nữ tóc trắng ngồi phía sau đáp.
Sau khi kết thúc cuộc họp lần này thì Amane sẽ phụ trách việc bồi thường cho các kiếm sĩ đã hi sinh trong nhiệm vụ, có cả phần thưởng cho mỗi đội. Đó là công việc phụ mà nàng tự đảm nhận để bớt một phần gánh nặng cho vị phu quân của mình.
“Mời đội trưởng của hai đội Ichibana và Shinazugawa đi lên để nhận phần thưởng.” Kagaya nói.
“Có tôi.” Một thiếu niên có mái tóc trắng bạc nhanh chóng đi đến.
Sau đó, một thiếu nữ tóc vàng kim với vóc dáng vô cùng đẹp cũng bước đến.
Cả hai cùng quỳ một chân xuống để tỏ lòng thành kính của mình đối với vị thủ lĩnh trước mắt.
“Hai người đã hoàn thành tốt trách nhiệm của một người đội trưởng dẫn dắt cả đội. Song song với đó là thành tích tự sáng tạo ra hơi thở và giết hơn năm mươi con quỷ đã được rất nhiều thành viên khác chứng thực.” Kagaya mỉm cười rồi nói tiếp.
“Ta phong cho hai người đảm nhận chức vị Trụ Cột trong Sát Quỷ Đoàn. Danh hiệu của Shinazugawa là Phong Trụ. Còn danh hiệu của Ichibana là Vân Trụ. Mọi quyền hạn của hai người từ đây sẽ không bị ràng buộc bởi tất cả những quy định hạn chế trong Sát Quỷ Đoàn nữa…”
Lúc này, đột nhiên có một thành viên trong Đội Cứu Viện từ bên ngoài chạy đến ghé vào tai của Kagaya nói thầm điều gì đó.
Tất cả các thành viên trong Sát Quỷ Đoàn đều không hiểu. Ngoại trừ Thủy Trụ Urokodaki là đoán được ra vài vấn đề, mới trầm tư suy ngẫm.
Chỉ thấy Kagaya mỉm cười, truyền đạt mệnh lệnh cho người kia.
“Mời bốn người đấy vào đây đi, nếu họ cần gì thì nhiệt tình giúp họ. Đừng quá lãnh đạm là được.”
Cảm thấy trong lời nói của vị lãnh đạo này đặc biệt xem trọng nhóm thiếu niên đang đứng đợi ngoài cổng. Thiếu niên kính cẩn đáp:
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Sau đó xoay người chạy thật nhanh ra ngoài vì sợ làm phật lòng bốn vị khách quý kia.
Thấy thế, Shinazugawa Sanemi - người mới được thăng lên vị trí Trụ Cột với danh hiệu Phong Trụ, cung kính hỏi Kagaya một câu.
“Có thể cho chúng tôi biết chuyện gì đã khiến ngài Oyakata vui vẻ được không?”
Kagaya rơi vào trầm tư, hồi ức bỗng dưng ùa về trong tâm trí y. Từng hình ảnh của hai năm trước dần dần hiện ra.
Khung cảnh trong đó cũng giống như ở đây, chỉ khác là lúc đó có hai người còn hiện tại hơn trăm người. Nơi lần đầu tiên mà y gặp được cậu thiếu niên thú vị ấy.
“Xin lỗi vì đã không nói cho mọi người chuyện này sớm hơn. Trong Sát Quỷ Đoàn của chúng ta hiện tại có một vị thiếu niên vô cùng tài năng, cậu ta sẽ có mặt ở đây trong ngày hôm nay. Mà thiếu niên ấy lại là học trò của Thủy Trụ Urokodaki, người đã gắn bó với Sát Quỷ Đoàn hơn ba mươi năm qua.”
Y vừa nói đến đây, hàng loạt ánh mắt kinh ngạc đều đổ dồn về phía vị Trụ Cột mặc áo xanh lam - Thủy Trụ Urokodaki.
Chỉ thấy ông chậm rãi tháo xuống chiếc mặt nạ tengu và để lộ ra khuôn mặt bác ái và ấm áp. Khiến cho các thành viên khác trong Sát Quỷ Đoàn phải nể phục và kính trọng, những vị Trụ Cột trẻ tuổi khác cũng không ngoại lệ.
“Vậy ngài có thể kể lại các thành tích mà cậu ta đạt được trong quá khứ được không, ngài Oyakata?” Sanemi mang nét mặt không biểu tình, hỏi thẳng một câu.
Mặc dù không quen biết gì với người thiếu niên được nhắc đến trong lời của vị thủ lĩnh, nhưng y có chút khó chịu khi mà vinh quang của bản thân còn chưa được nói hết thì đã bị ngắt mất giữa chừng. Lập tức cho đối phương một cái hạ mã uy gián tiếp.
Kagaya mỉm cười, chậm rãi giải thích cho thỏa lòng thiếu niên đang quỳ phía trước và các thành viên khác.
“À… thành tích sao. Nếu ta nhớ không lầm thì cậu ấy sử dụng được hởi thở từ năm mười tuổi. Sau đó đã có thể giết chết được tám mươi mốt con quỷ và cứu được hơn một trăm hộ dân bị dính líu trong thời gian ba năm ròng rã.”
Hả?! - Nghe đến đây, nét mặt của Sanemi chợt biến sắc.
Tầm mắt y vẫn trực nhìn thẳng xuống mặt đất để che giấu sự khó tin lộ ra trong đôi mắt của mình. Y cảm giác như bản thân vừa bị mất đi vài phần tự tin nào đó rất khó tìm lại.
“C-cái gì… từng ấy tuổi đã có thể giết được hơn tám mươi con quỷ!!!”
“Lời của ngài Oyakata chắc chắn không sai, nhưng… cậu ta thật sự tài giỏi như vậy sao? Thế mà tiếng tăm của thiếu niên ấy tôi lại chưa nghe bao giờ.”
“Nếu vậy thì tại sao cậu thiếu niên ấy không trở thành một Trụ Cột nhỉ? Chẳng lẽ nhỏ tuổi chăng.”
“Chẳng phải ngài Oyakata đã nói là cậu ấy sẽ có mặt ngay bây giờ sao? Tí nữa sẽ rõ thôi.”
“Đúng a!”
Các thành viên khác trong Sát Quỷ Đoàn sau khi nghe xong lời ấy từ chính lãnh đạo của họ. Ai nấy cũng hiện lên vẻ kinh ngạc và bất ngờ.
Lúc này, trong đôi mắt phượng ánh lên vẻ long lanh của thiếu nữ tóc vàng kim chợt hiện lên sự rung động. Nàng chính là người được phong làm Vân Trụ, chẳng hiểu sao nàng chợt nổi lên lòng hứng thú muốn được tận mắt nhìn thấy vị thiếu niên trong lời kể của thủ lĩnh một lần.
“Chị Kanae, nghe ngài Oyakata nói thì người này chắc chắn lợi hai nha! Nhưng đáng tiếc lại không trở thành Trụ Cột sớm hơn…” Một thiếu nữ ghé sát vào tai Hoa Trụ Kanae và thì thầm trông rất thân mật. Nàng chính là em gái ruột của Kochou Kanae, tên Kochou Shinobu.
“Ừ, nếu cậu ấy có thể trở thành Trụ Cột thì Sát Quỷ Đoàn của chúng ta có khi sẽ chuyển sang một giai đoạn mới và đóng góp được rất nhiều cho những người khác.” Kanae nhẹ giọng tán thưởng một câu, trong đầu liên tục thử tưởng tượng ra đủ loại thực lực của thiếu niên ấy.
Không biết anh ta trông như thế nào nhỉ? - Còn Shinobu thì tưởng tượng ra đủ vẻ bề ngoài của thiếu niên kia.