Chương 110: Ở nhờ

"Nhưng anh sẽ không làm hại tôi chứ..." Cô gái tỏ ra e dè.

Làm hại hay không làm hại có thể nói trước được hay sao? Đối với mấy loại câu hỏi vô tri như này, Seigi chỉ gật đầu qua loa.

Thấy hắn đáp ứng, cô gái mới thở phào nhẹ nhõm, đồng ý dẫn hắn về nhà.

Trước đó, vì chạy khỏi sự truy đuổi của đám du côn nên nàng đã bị trẹo một bên mắt cá chân. Seigi hết cách, đành phải bế nàng trên tay.

Sau khi biết tên của nàng là Yamasaki Anzu, hắn cũng giới thiệu qua tiểu sử của mình, đồng thời tiết lộ mình là người xuyên không sở hữu siêu năng lực.

"Anh nói thật?!" Nằm trên cánh tay bắp thịt tràn đầy mỹ cảm, Anzu kinh ngạc.

Seigi không muốn phí thời gian. Để tránh camera giám sát dọc đường thu lại manh mối, hắn lập tức phá huỷ khuôn mặt của những cái xác còn lại, Anzu thấy thế thì tái mét. Sau đó Seigi đạp mạnh một chân xuống đất, bay lên mặt tường đối diện, rồi lại đạp ra một bước, nhảy sang mặt tường được dựng lên song song.

Hắn cứ thế nảy bật giữa hai mặt tường, hướng phía trên nhảy lên, thoáng chốc đã xuất hiện trên sân thượng của toà nhà.

Lúc này Anzu im lặng, nghẹn họng nhìn Seigi.

"Anh thật sự là..."

"Suỵt…"

Anzu còn chưa thốt ra hết câu, Seigi đã ngắt lời.

Vừa rồi hắn cảm ứng được tín hiệu từ nô ấn đang đáp lại mình ở hướng đông. Đặt Anzu xuống đất, hắn mới nói.

"Đợi ở đây một lúc, lát nữa sẽ có người tới đây đón chúng ta."

"..." Anzu đã bị màn “trình diễn” vừa rồi của Seigi làm cho chấn kinh, nào có để ý lời hắn nói.

Đứng được một lát, nàng mới để ý kỹ hơn về ngoại hình của người thanh niên bên cạnh.

Hắn cao hơn nàng một cái đầu, ước chừng khoảng một mét tám. Do áo đã đưa cho nàng khoác, nên tất cả đường nét rắn chắc ở phần thân trên đều lộ rõ.

Cơ bắp không cuồn cuộn hay quá to, nhưng bù lại chúng trông rất săn chắc, cứng cáp và cân đối. Những vết sẹo trên người Seigi ngược lại làm tăng thêm một loại cuốn hút khó tả. Cộng thêm khuôn mặt có ngũ quan cân đối, lai nửa nét đẹp của người châu Âu và châu Á.

Một cô gái đã xem qua không ít báo chí và chương trình như Anzu, chưa từng nhìn thấy chàng trai nào hoàn mỹ như vậy. Trong lòng nàng bất chợt xao xuyến lúc nào chẳng hay.

Không lâu lắm.

Một bóng đen bất ngờ đáp xuống trước mặt hai người, nhấc lên một đạo kình phong khiến nàng phải nhắm mắt lại.

Chờ đến khi he hé nhìn, nàng mới nhận ra một con quái thú mọc đầy lông vũ toàn thân, có đầu diều hâu và hình thể con người với kích thước to lớn đang đứng trước mắt.

Anzu hoảng sợ, lắp bắp nói.

"Đ-âyyyy... đâyy là..."

Những điều khó tin tưởng chừng như chỉ có trong phim truyện liên tục thay nhau giáng xuống nhận thức của Anzu, khiến cho nàng lầm tưởng rằng bản thân đang kẹt trong cơn ác mộng.

"Cuối cùng cũng tìm thấy ngài, chủ nhân đáng kính của tôi."

Raken quỳ xuống một chân, cung kính nói.

Nó đã lần theo sự mách bảo của trực giác để có thể tìm đến đây. Bởi trực giác nói cho Raken biết rằng, người mà nó đang tìm chắc chắn sẽ "ở đó".

Không nghĩ tới lại chính xác như vậy.

Mà Raken cũng không biết rằng, sự dẫn lối của trực giác ở đây chính là cảm ứng đến từ nô ấn trên người nó.

"Thật vui vì biết ngài vẫn còn an toàn, không biết kẻ tôi tớ này có thể giúp được gì cho ngài." Raken nói.

Seigi gõ nhẹ vào trán Anzu để cho nàng tỉnh táo lại.

"Sao? Giờ tin chưa?"

"Tôi tin rồi..."

Anzu vội vã gật đầu.

"Vậy cô chỉ đường."

Seigi hạ lệnh cho Raken để bản thân với Anzu ngồi lên trên lưng nó, cả hai cùng nhau bay lên bầu trời, hướng tới phía nam.

Lần đầu tiên được tiếp xúc những điều kỳ lạ như này, Anzu có một loại cảm xúc mà trước đây mình chưa từng cảm nhận qua. Tựa như hồi hộp, lo lắng và tò mò hòa lẫn vào nhau.

Ngồi trên lưng Raken nhìn xuống, có thể ngắm được toàn bộ khung cảnh của thành phố. Những toà nhà cao tầng đứng sừng sững như một gã khổng lồ, hay bé li ti như những ngôi nhà nhỏ nằm xung quanh đó. Tất cả đều nổi bật bởi các ánh đèn lấp lánh như khoác lên lớp vải được làm bằng kim tuyến.

"U woa, đẹp thật." Đôi mắt Anzu khẽ rung động.

Seigi cũng khó có lúc chăm chú, quan sát phía dưới.

Khung cảnh rộng lớn được bao quát từ trên không như thế này hắn chưa từng trải nghiệm qua, bởi khi còn trẻ hắn chỉ loanh quanh ở trong nước Nhật, chưa từng có suy nghĩ đi du lịch những nơi khác.

“Nhà cô xa như vậy?” Seigi nghi hoặc.

“Vâng, tối nay nhà bạn tôi có tổ chức tiệc thế nên tôi mới lặn lội từ quận Shinjuku lên đây. Đến đêm thì bữa tiệc mới kết thúc, do đến đây lần đầu nên tôi không quá rõ đường lối. Lúc chạy đi tìm taxi thì vô tình gặp đám du côn kia, sau đó…” Anzu kể lại.

Đến đoạn sau cùng, nàng nhịn không được rùng mình.

Thử tưởng tượng nếu như Seigi không xuất hiện khi đó, nàng chắc chắn sẽ bị bọn chúng thay nhau hãm hiếp, sau đó có thể bị giết chết.

Nếu như danh dự cùng với mạng sống bị tước đoạt đơn giản như vậy, thà rằng nàng cắn lưỡi tự sát còn tốt hơn.

“Cảm ơn anh vừa rồi đã cứu tôi, nếu không có anh...”

“Cứu cô chỉ là việc tiện tay, suy cho cùng giữa chúng ta vẫn là sự trao đổi lợi ích lẫn nhau của hai bên mà thôi.”

Seigi tùy tiện mở lời.

Anzu nghe vậy thì im lặng.

Rất nhanh họ đã về đến nơi.

Sau khi Raken hạ cánh, trước mắt Seigi lúc này là một ngôi nhà không mấy đồ sộ, nhưng so với những ngôi nhà kế bên thì nó lại nhỉnh hơn không ít.

Mặc kệ nhà cửa ra sao, to nhỏ đối với hắn không quan trọng. Seigi chỉ muốn có một nơi để mình trú tạm trong thời gian này, chứ không thích lang thang ở ngoài đường.

Trừ khi bất đắc dĩ, khi đó hắn mới phải lấy đất làm giường, lấy gió làm chăn…

Anzu đẩy cánh cổng đi vào, quay lại nói với hắn và Raken.

“Hai người vào đi.”

Sớm có tính thích nghi với những chuyện kỳ lạ, nên biểu lộ của nàng đã trở nên tự nhiên hơn.

Ban đêm cũng sẽ không sợ có người qua lại phát hiện ra con chim hình người này.

Seigi gật đầu, sau đó hắn và Raken được Anzu dẫn vào.

Nhìn qua những vật dụng đầy đủ và nội thất gọn gàng ở trong nhà, liền có thể đoán được chủ nhân của nó khá giả không kém.

“Người nhà cô đâu?” Seigi nghi hoặc.

“Bố mẹ tôi đều đã mất sớm trong một vụ tai nạn chìm tàu, họ hàng thì ở bên Mỹ hết rồi, còn tôi có công việc ở đây nên không muốn đi.” Anzu đáp, trong lời nói không vui không buồn.

Seigi gật đầu, cảm thấy hoàn cảnh của cô nàng giống mình, hắn có chút đồng cảm.

Cũng vì điều này, nếu cô nàng này toàn tâm thật ý đối xử với hắn, Seigi không ngại trợ giúp Anzu một phần.

Toàn tâm thật ý ở đây không nhất thiết là loại tình cảm nam nữ kia, đôi khi có thể hình thành bằng hữu hoặc chị em, anh em kết nghĩa.

Không lâu lắm, Anzu dẫn Seigi và Raken đến một căn phòng ngủ khá rộng, dành cho hai đến ba người ở.

Do cánh cửa quá bé so với hình thể của Raken, nó lập tức thu nhỏ lại cơ thể thành một con diều hâu bình thường, đậu ở trên vai Seigi.

Thấy vậy, Anzu và Seigi cùng ngạc nhiên.

“Ngươi còn có năng lực thu to phóng lớn?” Hắn có chút tò mò.

Raken trong bản thể diều hâu lập tức đáp.

“Tôi chỉ có thể thu nhỏ mà thôi, việc phóng to là không thể nào, không ngờ lúc này nó lại hữu dụng.”

“Vậy sao, liệu tôi… có thể sờ nó thử không?” Thấy Anzu lộ ra vẻ thích thú, Seigi liền gật đầu cho phép.

Raken tuy không muốn, nhưng nhìn sắc mặt của hắn, nó chỉ có thể nhịn nhục mà bị đôi tay mềm mại vuốt ve.

Nhưng…

Như thế này cũng không tệ.

Bị triệt khắp toàn thân, Raken có một loại thoải mái khó nói nên lời.

Không thể không nói vẻ ngoài bình thường như bao loài chim khác của nó lúc này so với ban đầu trái ngược nhau rất lớn.

Càng dữ tợn bấy nhiêu, lúc hóa nhỏ thì lại dễ thương gấp bội.

“Anh đợi tôi nhé, để tôi đi kiếm vài bộ đồ cho anh thay.” Sờ xong chán chê, Anzu nói với hắn rồi rời đi.

Seigi để Raken đứng trên kệ tụ quần áo, còn mình thì đi quanh quẩn ngắm đồ đạc trong căn phòng. Đến khi Anzu quay lại với bộ quần áo trên tay, còn có vài vật dụng vệ sinh cá nhân, hắn mới nhận rồi đi tới phòng tắm.

Dưới từng đợt nước từ vòi hoa sen đang tưới lên trên thân, tận hưởng sự mát lạnh nhè nhẹ thoa dịu những lỗ chân lông, Seigi thẫn thờ nhìn bản thân trong chiếc gương.

Trong lòng suy nghĩ đến rất nhiều điều.

Chẳng biết bản thể La sát huyết mạch giờ đã đi đến thế giới nào, bởi vì liên kết giữa các hóa thân sẽ bị cắt đứt khi rơi vào vị diện khác nhau, rất khó để đoán và nắm bắt tình hình.

Chỉ khi tu luyện Thiên Ngoại Hóa Thân Tiên Pháp đến mức viên mãn, nhận thức của mọi hóa thân đều sẽ đồng nhất trong một ý niệm.

Nhưng dựa vào tính cách cẩn thận có sẵn, cùng với những bài học đắt giá đã phải đánh đổi trong quá khứ, Seigi tin tưởng hai hóa thân khác sẽ không xảy ra việc gì nghiêm trọng.

Xong xuôi, Seigi bước ra từ nhà tắm trong bộ quần áo cộc tay Unisex màu trắng.

Lúc này, Anzu cũng vừa tắm xong, nàng đang ở dưới bếp rót đầy một ly sữa. Nghe thấy tiếng mở cửa trên tầng hai, biết Seigi đã tắm xong, Anzu nhanh chóng mang một cái khay đựng ly sữa và đĩa bánh quy chạy lên tầng.

Gặp Seigi mang theo nét mặt lạnh nhạt chuẩn bị khép lại cửa phòng ngủ, Anzu liền gọi lại hắn.

“Anh Seigi.”

Nhận ra Anzu đã đổi sang một chiếc đầm ngủ ôm người màu xám, vạt váy dài đến đùi. Đi xuống dưới là đôi chân dài với mảng thịt trắng bóng bẩy. Phía trên, đập thẳng vào mắt chính là đôi gò bồng đảo căng mềm, rất may đã bị lớp vải mỏng che lấp toàn bộ.

“Cô có việc?”

Seigi nghi hoặc, không ngoài ý muốn khi nhìn thấy Anzu ăn mặc như vậy.

Mặc dù kín đáo, nhưng bù lại mang đến cho người nhìn loại cảm giác thần bí gợi cảm, nhìn vô cùng thích mắt.

Nhưng hiện tại hắn còn có việc phải làm, như tu luyện Cực Thể Quyển hay xem qua thông tin hệ thống chẳng hạn. Thế nên không rảnh để thưởng thức kỳ quan mỹ cảnh trước mắt.

“Tôi muốn mời anh một ly sữa và…”

“Cảm ơn cô, có gì xong việc chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé.”

Anzu còn chưa dứt lời, Seigi đã cầm luôn khay bánh trong tay nàng, để lại một câu rồi đóng cửa.

Tiếng lạch cạch từ ổ khóa truyền ra.

Để lại cô gái đứng lẻ loi bên ngoài.

Anzu có chút ngạc nhiên khi Seigi dùng loại ánh mắt bình tĩnh kia đánh giá nàng. Tự nhìn lại mình, thấy bản thân không có điểm nào gây khó nhìn, nàng cười khổ, lắc đầu đi về phòng.

Trong phòng ngủ của Seigi.

Hắn ngồi trên ghế nhấm nháp từng miếng bánh, sau đó làm nhẹ một hớp sữa tươi. Nhìn màn hình hệ thống trước mắt, nội dung bên trong đã có sự thay đổi đại khái như sau.

Tuổi thọ của Seigi bị giảm đi một trăm năm, do cảnh giới từ nhị trọng đỉnh phong tụt xuống nhị trọng hậu kỳ.

Tộc Tà thần vẫn giữ nguyên.

Còn năng lực thích nghi, giờ đây hắn đã sử dụng thuần thục hơi thở mặt trời và mặt trăng, thậm chí dung hợp hai loại hơi thở này.

Các hơi thở phân nhánh khác vẫn có chỗ dùng, nhưng được gộp lại với cái tên là hơi thở nguyên tố.

Duy nhất chỉ có hơi thở không gian chưa phát huy hết khả năng của nó, nhưng lực sát thương lại mạnh hơn so với các hơi thở còn lại, kể cả hơi thở khởi nguyên cũng chưa chắc đã bằng.

Tà lực không có sự thay đổi, vẫn kẹt tại cấp độ ngưng khí. Tam Mạch Chuyển Tử cũng vậy.

Về bí pháp Cực Thể Quyển, hiện nay Seigi đã ngưng luyện ra một trăm năm mươi hạt tà tinh. Có thể đem lực lượng của một hạt tà tinh tương đương với một trăm cân, vậy lực tấn công và phòng thủ mà hắn chịu được chính xác ngang với con số mười lăm tấn.

Khi số lượng tà tinh đạt đến một nghìn hạt, vượt qua cấp độ tiểu thành, một đấm của hắn sẽ dễ dàng đánh nát một ngọn núi nhỏ.

Nhưng để ngưng luyện ra một nghìn hạt, nó cần rất nhiều thời gian. May nhờ có khả năng thích nghi, trong vòng năm mươi năm đổ lại hắn có thể làm điều này.

Và đó chỉ là vấn đề về thời gian.