Chương 109: Tình tiết quen thuộc

Thời gian đã trôi qua nửa tiếng kể từ lúc Seigi rời khỏi căn phòng, hiện tại hắn vẫn đang lang thang vô định trên con đường vắng vẻ bóng người.

Lướt qua từng ánh đèn trên cột điện chiếu xuống dưới lòng đường, thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô đi lại. Hay những ngôi nhà đã tắt đèn tối om xếp thành một dãy nằm thẳng hàng, khoác lên vẻ tĩnh mịch theo thói thường.

Ngắm nhìn khung cảnh quen thuộc nhưng lại có vài phần xa lạ, tâm tình Seigi bỗng nhiên nặng trĩu.

Hắn lờ mờ thấy được cuộc sống của mình trước khi chuyển sinh vào trò chơi, dẫu vậy bản thân vẫn nhận biết được đâu là thật giả. Thế giới này chỉ giống như nơi hắn từng sống, nhưng thực chất lại không phải.

Seigi đi qua một quán ramen mở rong ngay trên vỉa hè, đang định đi vào ôn lại mùi vị cũ, hắn chợt nhận ra mình không có tiền tệ của thời đại hiện tại, rốt cuộc lại xoay người rời đi.

Dù sao không ăn cũng không chết được. - Seigi tự mình an ủi.

Vừa đi vừa nhớ lại những thông tin Nishi tiết lộ, hắn mới biết mình là một trong số những người vô tình tham gia vào trò chơi do quả cầu màu đen đặt ra, nó có tên là Gantz.

Nhiệm vụ trong mỗi thử thách chính là đi săn người ngoài hành tinh theo chỉ thị của quả cầu Gantz để lấy điểm thưởng, không ngược lại sẽ bị chúng giết chết.

Mà bị giết tương đương với cái chết thật sự sẽ đến với người chơi đó.

Trước đấy y với Kurono, Kato và Kei đã vượt qua thử thách thứ nhất vào đêm hôm trước. Cho đến khi có sự xuất hiện của Seigi trong thử thách thứ hai vào đêm ngày kế tiếp.

Điều này đồng nghĩa sẽ có thử thách thứ ba, thứ tư trong những ngày sắp tới, mà độ khó cũng sẽ được tăng lên.

Bước đi trên con đường vắng lặng, thính giác của Seigi chợt nghe thấy tiếng cầu cứu của một cô gái từ đâu đó truyền đến.

Càng đi, âm thanh ấy ngày một rõ hơn.

Nhận thấy nó phát ra từ phía một con hẻm tối tăm phía trước, Seigi liền đi đến.

Ngay khi rẽ vào, hắn nhìn thấy một nhóm du côn có tới chục người đang đứng túm tụm quanh một cô gái.

Nàng bị vài tên trong đó khống chế hai tay, khuôn mặt nhỏ bị một bàn tay bịt chặt, mảnh áo ngực và chiếc quần lót là thứ cuối cùng còn sót lại trên cơ thể nóng bỏng ấy, rất nhanh sẽ bị chúng xé đứt.

"Mày nói đúng thật, không ngờ tối nay lại bắt được một đứa ngon đến vậy."

"Không chơi đến chết thì phí của giời!"

Nhìn lên từng đường nét mềm mại có thon có phồng của cô gái, ánh mắt của tên nào tên nấy cũng lộ ra vẻ thèm khát.

Đứng bên ngoài nhìn, Seigi không khỏi lắc đầu.

Hắn đã sớm quen mấy cái tình tiết như vậy. Từ thế giới diệt quỷ cho đến lúc sang thế giới mới, cứu gái xong gái trả ơn. Không ngờ hiện tại lại va phải một lần nữa vào buổi tối khuya khoắt.

Tính thêm trường hợp của cô gái tên Kei thì cô gái này chính là nhân vật nữ thứ hai gặp nguy hiểm mà hắn thấy trong thế giới này.

Có đôi khi hắn nghi ngờ nhiệm vụ tạo ra nhiều tình tiết như vậy để bản thân thu nạp các nàng vào hậu cung chăng?

Nhưng có một điều mà hắn không thể chối bỏ, đó là bản thân chẳng thể làm lơ trước số phận của một con người yếu ớt bị vùi dập như vậy.

Hắn không chấp nhận chính mình đánh mất đi phần nhân tính còn sót lại trong cơ thể...

- Đã phát hiện nhân vật nữ có liên hệ rất lớn với thế giới này đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nếu chủ nhân ra tay, tỉ lệ thu được nhân vật này vào hậu cung lên tới 101% -

"Đúng là không sai vào đâu được."

Đã đoán trước sẽ như vậy nên Seigi không mấy ngạc nhiên khi thấy hệ thống thông báo.

"Ưmmm... !!!"

Tiếng rên thảm thiết truyền tới.

Thấy hai mảnh vai cuối cùng của cô gái bị hai tên trong đó giật đứt, Seigi liền tiến đến, tiếng bước chân của hắn nhẹ nhàng như bóng ma.

"Hử?"

Một tên phía đối diện nhận ra sự xuất hiện của hắn, gã mới ngạc nhiên, động tác cởi quần ngưng lại.

"Thằng nào kia chúng mày?"

"Hả? Sao mày nói với bố là nơi này đ*o có ai qua lại vào ban đêm!"

t m ai biết có thằng điên đi bộ vào giờ này?! Chẳng phải chỉ cần giải quyết nó là xong à?"

Một tên trong số đó bị đám bạn mình trách oan, hiển nhiên là rất tức giận. Thấy Seigi thản nhiên tiến về phía này, gã mới hùng hổ đi tới, trên tay cầm theo tuýp sắt.

Đám còn lại biết rằng Seigi chết chắc nên không đáng để bận tâm, chúng tiếp tục công đoạn bẩn thỉu đang dang dở của mình.

Mà cô gái kia càng chống trả quyết liệt hơn khi nhìn thấy có người ngoài chạy đến, tựa như một cọng cỏ cứu mạng vụt qua trước mắt. Tuy nàng biết rằng một mình hắn chạy vào đây đơn giản là để nộp mạng, thế nhưng chỉ cần có người can thiệp, đủ để nàng với lấy một tia hy vọng thoát thân.

"Chết đi thằng l*n!"

Nhắm ngay lúc Seigi không đề phòng, người thanh niên kia lao đến, đánh mạnh cây tuýp sắt vào đầu hắn.

Coongggg...

Một tiếng đập vang lên.

? - Người thanh niên sững sờ vì thấy hắn vẫn bình thản bước đến khi lãnh cú phang vừa rồi, nhìn xuống cây tuýp sắt bị đứt một đoạn nằm trong tay, gã liền sửng sốt.

"Chúng mày luôn cảm thấy thích thú trước sự thống khổ của người khác như vậy à?"

Seigi vừa nói vừa tung ra một đá vào người gã.

"Ặc!" Lãnh trọn một đòn của hắn, người thanh niên phun ra một bãi máu, ngực lõm hẳn một cái lỗ sâu, gã bắn mạnh về phía sau.

Vài tên du côn gần đó còn chưa hiểu chuyện gì đã bị thân thể của đồng bọn đâm trúng, ngã sõng soài ra đất. Người thanh niên đâm sầm vào mặt tường rồi dính chặt trên đó, ngực thủng một lỗ lớn, máu tươi chảy ra ồ ạt, chết đến mức trợn lòi cả mắt.

Những tên còn lại thấy vậy giật mình, lập tức lấy ra vũ khí lạnh, một kẻ trong đó đem theo cả súng lục.

Sau khi chứng kiến đồng bạn của mình bị đánh chết không rõ lý do, chúng đã không có tâm trạng để nhục nhã cô gái kia, hoàn toàn vứt nàng sang một bên.

“Đã vậy, tao không ngại cho chúng mày thấy qua địa ngục một lần.”

Dứt lời, Seigi bước ra một bước, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt đám du côn. Hắn chỉ sử dụng đôi tay trần đã có thể dễ dàng bóp nát đầu của hai kẻ gần nhất.

Đoàng!

Tiếng súng nổ vang, một viên đạn từ nòng súng bắn ra, nhắm thẳng vào đầu Seugi. Hắn chỉ thản nhiên nhấc tay chặn lại viên đạn, sau đó đem viên đạn nằm ngay móng trỏ, búng một ngón về phía trước.

Viên đạn xuyên thấu qua trán tên cầm súng, gã liền chết bất đắc kỳ tử.

Chỉ trong một thoáng, ba người đã bị hắn giết chết.

Sáu tên còn lại thấy thế, nét mặt lộ ra vẻ trắng bệch, gót chân không tự chủ được mà lùi về phía sau vài bước.

Seigi không nói lời nào, ý niệm vừa động, dẫn tới hàng loạt tia năng lượng màu đỏ đen đan xen chui ra từ thân hắn.

Những tia năng lượng này hóa thành mười mấy đạo huyết mang, lập tức phóng về phía đám du côn.

Tiếng hét thảm vang lên không dứt trong con hẻm, trong giây lát liền im bặt.

Nhìn qua đám thịt nát rơi mỗi chỗ một ít trên đất, cô gái kia nhịn không được cảm giác nôn nao, lập tức ói ra một trận.

Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến cảnh tượng tàn sát khủng khiếp, dã man đến thế. Điều đáng sợ là cái chết của mỗi một kẻ trong đám du côn kia đều không thể bình thường.

Do ban đêm, trời hơi tối nên nàng mới không nhìn rõ vì sao cơ thể của chúng lại nát như tương bần đến vậy.

Có thể đoán được, toàn bộ đều bị giết bằng hung khí sắc bén…

Mà người thanh niên trước mắt chính là kẻ đã tạo nên khung cảnh đẫm máu này.

Nó khiến nàng vô cùng lo sợ, tưởng chừng sẽ có một vị anh hùng nào chạy tới cứu mình, nhưng ai ngờ kẻ đến lại là một tên sát nhân điên cuồng.

Thấy vẻ mặt của cô gái vẫn chưa hết sốc sau khi nhìn thấy toàn bộ thủ đoạn giết người của mình, Seigi cũng không tính mặc kệ nàng, chậm rãi bước đến.

Cô gái lúc này hơi co mình, sợ hãi nép ở một góc tường.

Nhưng chờ hắn đến gần, nàng thoáng lộ qua vẻ kinh ngạc.

Lạ lùng là vẻ ngoài của hắn cũng không đáng sợ, dữ tợn giống như trong tưởng tượng của bản thân. Ngược lại còn lạnh nhạt, trong ánh mắt bình tĩnh mang từng cử chỉ ung dung tựa như vừa tiện tay giết vài con sâu bọ vậy.

Trông hắn vô cùng đẹp trai, ném vào đám đông sẽ cực kỳ nổi bật.

Dẫu vậy, trong mắt nàng dù vẻ ngoài có đẹp trai mấy mà giết người không ghê tay, chắc chắn đều không phải người tốt lành gì.

Tinh thần của nàng như sắp sụp đổ, chỉ muốn buông lơi theo cơn mỏi mệt mà ngất đi thật lâu, quên hết mọi hiện thực trước mắt.

Nàng không thể, bởi vì còn có một nam thanh niên lạ mặt trước mắt không rõ tốt xấu.

Nếu như hắn cũng giống với đám người đốn mạt kia…

Chẳng phải nàng sẽ nhận một cái kết giống nhau?

Không… ít ra con đỡ hơn gắp trăm lần so với đám đầu trâu mặt ngựa kia.

Một bộ áo dài màu đen hạ xuống, bao phủ lấy cơ thể mềm mại của nàng, đem toàn bộ những nơi tư mật mê người đều che khuất.

“Huh?” Cô gái ngơ ngác, ngước lên nhìn Seigi.

Nàng cứ ngỡ hắn sẽ mạnh bạo đè bản thân xuống đất, rồi sau đó trút hết mọi ham muốn lên cơ thể mình.

Nàng đang cảm thấy ngoài ý muốn…

Không nghĩ tới vẻ ngoài ấm áp của hắn lúc này so với hành động tàn sát vừa rồi khác biệt lớn đến vậy.

“Cô có nhà riêng sao?” Seigi nhàn nhạt mở miệng.

“Tôi… có.” Cô gái ấp úng đáp, nàng đã nhìn Seigi bằng một thái độ khác.

Cho dù hắn có giết người tàn nhẫn đến mấy, nhưng cũng không tránh được sự thực nàng chính là người được cứu.

“Vậy cho tôi qua ở nhờ một hai ngày, xem như là ơn cứu cái trinh tiết của cô lần này đi.”

Nói thật, hiện tại hắn rất cần một nơi để trú tạm, mà nơi ở của cô gái này xem như là lựa chọn tạm thời.

“N-nhưng…” Cô gái có chút do dự.

Biết nàng không dễ tin tưởng chính mình, Seigi giả vờ nói bằng vẻ thất vọng.

“Haizz, chẳng lẽ cô định để ân nhân của mình lang thang ngoài đường như vậy hay sao?”

“Không phải như vậy…” Cô gái sợ hắn phật ý, vội vã lắc đầu.

Sớm đã nắm bắt tâm lý của nàng, Seigi hơi cúi người, bàn tay đưa ra, nhẹ nhàng vuốt đi vết đất dính trên má nàng.

“Không bằng chúng ta giao dịch đi.”

“Cô cho tôi ở nhà riêng của cô vài ngày, còn tôi sẽ bảo vệ cô khỏi những tên như vậy trong khoảng thời gian đó.”

“Được chứ?”