"Chuyện gì?!" Nhóm người Kato sững sờ.
Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ.
Một người chỉ bằng tay không đánh bại con quái vật có kích thước to gấp bội thì thôi đi, đã vậy kịch bản còn quay ngoắt một trăm sáu mươi độ.
Seigi cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới diều hâu bán nhân tiếp nhận được sức mạnh của sáu giọt máu.
Cảm ứng được nô ấn trong cơ thể nó truyền lại tín hiệu, Seigi mới chắc chắn rằng con quái thú đã thật sự đầu hàng và khuất phục trước mình, hắn yên tâm gật đầu, nhàn nhạt nói.
"Ngươi có tên không?"
"Nhờ có ơn phước của ngài mà tôi mới có thể nói được ngôn ngữ của nhân loại, vậy nên định nghĩa về tên đối với tôi mà nói rất mơ hồ, mong chủ nhân bỏ qua."
Diều hâu bán nhân lắc đầu. Nó vốn thuộc một chủng loại đến từ ngoài trái đất. Ở đó, các giống loài không có truyền thống đặt tên như nhân loại, bởi vì ý thức và nhận thức của chúng còn chưa phát triển đến mức đó.
Seigi trầm ngâm, bản thân cuối cùng phải tự tìm một cái tên để đặt cho diều hâu bán nhân. Không cứ gọi mãi "con chim thân người" cũng không ổn.
"Vậy từ nay về sau ta sẽ gọi ngươi là Raken." Seigi nói, cách xưng hô "mày tao" trước đó đã được hắn đổi thành "ta ngươi" chỉ vì ý nghĩa của chúng khác nhau.
"Raken... Raken... !"
Diều hâu bán nhân tuy chưa hiểu lắm ý nghĩa của việc đặt tên. Nhưng nó xem đây là ân huệ mà Seigi trao cho mình, lập tức lộ ra vẻ ríu rít.
"Cảm ơn chủ nhân đáng kính đã ban cho tôi cái tên này, dù có nhảy vào mặt trời hay chui qua hố đen, tôi cũng sẽ hoàn thành mọi sự sai bảo của ngài!"
Nói ra câu này, Raken thể hiện ra vẻ hùng hồn trong sự tôn kính.
"Tốt... ?"
Seigi muốn nói gì, chợt một tia sáng từ trên chiếu xuống đỉnh đầu, dần ăn mòn cơ thể hắn.
Những người khác cũng gặp trường hợp tương tự, thế nhưng biểu tình của họ lộ ra vài phần nhẹ nhõm, tựa như biết trước chuyện này sẽ xảy ra.
"Chủ nhân?! Ngài gặp chuyện?!!!"
Raken trợn trừng nhìn người thanh niên trước mắt dần biến mất, trong lòng vô cùng hốt hoảng, nó vội vàng túm lấy cạp quần trên đôi chân còn sót lại của Seigi trước khi bị ăn mòn.
Nhưng vô dụng, đôi chân của hắn sau hai giây biến mất hoàn toàn, chỉ sót lại một cái quần bó nằm trong tay Raken.
Raken không tin tưởng vào mắt mình. Vài phút trước nhờ có Seigi nên nó mới sinh ra nhận thức riêng, mới biết được trên hành tinh này còn tồn tại một nhân loại tốt bụng như vậy.
Khác với đám nhân loại khác luôn tìm đủ mọi cách để săn giết nó…
"Không!!!"
Roẹt roẹt...
Tiếng quát của Raken lớn đến mức bắn ra một luồng sóng âm phân tán ra xung quanh, toàn bộ ánh đèn đường bất ngờ bị dập tắt, cả khu phố trong chu vi năm trăm mét chìm vào bóng tối.
Một cỗ tức giận sôi trào trong cơ thể Raken. Nghĩ tới chủ nhân lại bị kẻ nào đó cưỡng ép mang đi, nó hận không thể xé nát đối phương.
Raken lập tức vỗ mạnh hai cặp cánh bay lên trời, đi tìm tung tích của Seigi.
Nhưng nó đâu biết tại thời điểm mình khuất phục trước Seigi, cũng chính là lúc nhiệm vụ từ quả cầu bí ẩn kia kết thúc.
Trừ bốn tên du côn, bà lão với một cậu bé đã chết trước đó. Những thành viên còn sống sót trong thử thách như nhóm người Kato và một mình Seigi, tất cả được quả cầu dịch chuyển về căn phòng trước đó.
Quan sát bốn bức tường quen thuộc, thấy những người khác cũng đang lấy phương thức xuất hiện tương tự như bản thân để trở lại, Seigi mới hiểu nhiệm vụ của quả cầu đen đã kết thúc.
Người dịch chuyển gần với hắn nhất là thiếu nữ tên Kei, chỉ thấy nàng vừa xuất hiện, vô tình chuyển sự chú ý xuống phần hạ thân của hắn, hai mắt lập tức trợn tròn, khuôn mặt hiện lên vẻ đỏ bừng.
"C-cáii cái đó..."
Kei lắp bắp nói không ra lời, trong khi những người khác còn chưa hiểu vấn đề, nàng đã vội vàng quay mặt ra chỗ khác.
Vì đập vào mắt nàng vừa rồi là một cây hung khí thô to với kích thước không thua kém gì cánh tay của người trưởng thành.
"Chuyện gì... ?!!!"
"Vi cả ln..."
Bốn tên thanh niên vừa hay nhìn về phía hắn, sắc mặt lập tức thoáng qua vẻ kinh dị.
Seigi nhận ra thái độ khác thường của họ khi nhìn xuống thân thể mình. Hắn nghi hoặc cúi xuống, lúc này mới sững người.
Vì cái gì quần của hắn biến mất rồi?
Chẳng lẽ...
Nhớ tới cảm giác thoáng mát dưới thân trước khi nửa người trên xuất hiện tại đây, Seigi liền đoán được điều gì.
Chỉ thấy hắn vẫn giữ vẻ điềm đạm, nét mặt không lộ ra một tia thất thố. Thản nhiên đi ra khỏi căn phòng ở trước mặt nhóm người như không có chuyện gì xảy ra.
Sống hơn nửa đời người, vậy nên Seigi cũng không đặt mấy vấn đề tế nhị ở trong mắt.
Thấy thì cũng đã thấy, chẳng lẽ còn muốn che che đậy đậy?
Sau khi khép lại cánh cửa, Seigi nhanh chóng mặc lại bộ hắc y rồi quay lại căn phòng. Thấy đám người Kato đang đứng vây quanh quả cầu, hắn chậm rãi bước đến, nhìn chăm chú nội dung hiện lên trong đó.
Ngoại trừ Kato và Kei đứng yên tại vị trí. Kurono, Nishi và một người thanh niên nữa bất giác lui về phía sau vài bước, trong ánh mắt lộ ra vẻ muốn vạch trần con người thật của hắn.
Có vẻ như họ đang nghĩ tốt hơn hết nên giữ khoảng cách với hắn cho an toàn.
Khác với suy nghĩ của ba người, Kato và Kei thì lại nhìn Seigi bằng một ánh mắt khác.
Kato lộ ra vẻ áy náy, khó xử hỏi.
"Cảm ơn anh đã ra tay cứu chúng tôi, nhưng... xin lỗi vì hỏi anh điều này."
"Liệu anh có phải là con người không?"
"Bởi vì một con người vốn không thể chống lại quái vật ngoài hành tinh chỉ bằng sức mạnh đơn thuần được. Vậy nên chúng tôi mới cần đến bộ đồ chiến đấu kia..."
Seigi lạnh nhạt ngắt lời.
"Cậu hiểu lầm gì thì phải, vốn dĩ tôi ra tay cũng không phải vì sự sống chết của các người."
Quả thực như chính hắn nói.
Ưu tiên hàng đầu của Seigi đặt ra trước khi bước chân sang thế giới mới, chính là tìm ra nhân vật chính rồi xác lập quan hệ.
Còn vì sao phải đi tìm thì cứ nhìn kịch bản của thế giới diệt quỷ là sẽ rõ, cái này thì không cần phải giải thích nhiều.
Trước đó Seigi nghi ngờ trong nhóm người Kato có một người sở hữu hào quang nhân vật chính. Cho tới khi nhìn thấy Kei bị đám hình nhân truy đuổi, hắn cố tình nán lại bên ngoài để quan sát xem có tên nào chạy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân không.
Vậy mà chẳng có hào quang nhân vật chính nào nằm trong số bốn thanh niên còn lại, hay bất kỳ một người nào khác. Ngược lại làm hắn phải ra tay một phen.
May là ngoài ý muốn còn thu được một tên tay sai, có khi nó đang nắm giữ một ít thông tin nào đó về thế giới này mà hắn cần.
Vả lại hắn cũng không ngại khi chính mình đứng ra thay thế nhân vật chính. Chỉ cần cẩn thận một chút, chẳng phải mọi chuyện đều sẽ dễ giải quyết hơn sao?
“Nếu như tôi nói bản thân mình là quái vật ngoài hành tinh, các người tính làm gì?”
Bình tĩnh nói ra lời này, Seigi điều động năm phần trăm tà lực đánh về phía những người khác.
Tại thời điểm đối phó với Raken, Seigi đã sớm nghe được toàn bộ sự tình của bọn họ.
Không nghĩ tới hắn sẽ ra tay. Kato, Kei và ba người thanh niên lộ ra vẻ mặt hoảng hốt. Chờ đến khi phản ứng lại thì đã muộn, họ bị những giải năng lượng hai màu đỏ đen trói chặt, toàn bộ cơ thể đều tê liệt ở một chỗ.
“Ch-chẳng lẽ anh… anh tính giết hết bọn tôi sao?”
Giờ phút này Kurono giấu không được vẻ sợ hãi, nào có lá gan trêu chọc người thanh niên trước mắt.
“Nếu không… cậu đoán xem bốn tên kia đã đi đâu rồi.”
Seigi nhàn nhạt trả lời, ánh mắt nhìn chăm chú màn hình trên quả cầu. Từng số điểm đạt được của mỗi cá nhân trong thử thách lần này đều thay phiên nhau hiện lên.
Mỗi người đều có một biệt danh riêng, trên cơ bản thì số điểm cũng có sự cao thấp khác nhau, tương ứng với số lượng người ngoài hành tinh mà họ giết.
Mà hắn được hệ thống từ quả cầu gọi là “người siêu phàm”, sở hữu số điểm lên đến năm mươi, là người đứng đầu trong thử thách.
“Anh đã giết bọn chúng?”
Không thấy đám du côn kia đâu, Kato đoán ra được điều gì, sửng sốt hỏi.
“Không.”
“Vậy người đâu?”
“À… bốn tên đó đang nằm trong bụng tôi đây.”
Nghe được câu trả lời thản nhiên này của hắn, cả đám liền tái mét.
“Công nhận thịt của chúng cũng không tệ, chỉ trách không đủ để thỏa mãn cơn thèm khát của ta mà thôi.”
“Nhưng còn có năm cục thịt ở đây đâu…”
Chỉ thấy Seigi chậm rãi bước về phía năm người. Quanh thân hắn phủ lên tà lực màu hắc huyết, một khuôn mặt quỷ ngưng thực trông vô cùng dữ tợn bám theo đằng sau, giọng nói như ma âm văng vẳng bên tai của mỗi người.
Tựa như một tên tử thần mang theo sự chết chóc giáng lâm ở trước mắt đám người phàm tục.
Sắc mặt của năm người kia đã lộ ra vẻ chấn kinh tột độ.
Ánh mắt của Seigi rơi ở trên người Nishi - người có hiềm nghi đối với hắn lớn nhất.
“Đem tất cả những gì ngươi biết về quả cầu này nói cho ta một lượt, biết đâu ta sẽ mở cho ngươi một con đường sống.”
Do có lá gan nhỏ nhất trong nhóm, vừa hay gặp người mang trên thân sát tính nặng nề như Seigi, thiếu niên vì quá hoảng sợ nên đã tè ra quần một bãi nước tiểu, nhanh chóng đem mọi sự tình liên quan đến quả cầu đều kể hết.
Sau khi nắm bắt được những thông tin cần thiết, Seigi mới thu lại tà lực và sát khí, thả cho năm người tự do, một mình lặng yên rời khỏi căn phòng.
Dù sao hắn chỉ muốn dọa người một chút, tất yếu là thu thập thông tin, phần còn lại để cảnh cáo họ trong lần thử thách tiếp theo, tốt nhất là đừng lắm lời ở trước mặt hắn.