Trước sự chứng kiến của nhóm người Kato lúc này, không ai là không kinh ngạc. Thật khó mà hình dung người bình thường có thể thong dong đối phó với một con quái thú dữ tợn như vậy.
Thậm chí là cách biệt về thể hình, dù cho có to gấp ba lần người bình thường, nhưng nó vẫn bị Seigi nhấc bổng lên như nâng một quả bóng.
Chẳng những thế, Seigi còn bày ra tư thái nghiền ép khiến cho diều hâu bán nhân đáp trả trong vô vọng.
Từng tia lửa tóe ra từ những cú cào sắc lẹm nện trên thân thể hắn, nhìn thì uy lực nhưng lại không gây một tí sát thương.
Nên nhớ các chỉ số sức mạnh của Seigi tuy có tụt xuống cùng với cảnh giới, nhưng so với hình thái cuối cùng của Muzan mạnh hơn rất nhiều.
Mà hình thái cuối cùng của Muzan cũng cực kỳ khủng bố, ngoài lực chém của các Trụ cột có thể gây sát thương khi sở hữu ấn diệt quỷ, những kiếm sĩ như Zenitsu và Inosuke chưa thức tỉnh ấn thì lại rất khó làm điều đó.
Vậy nên khi dùng tính chất bắc cầu đến để so sánh, lực cào của diều hâu bán nhân còn lâu mới so được với một nhát chém của đám người Sabito trong kỳ tuyển chọn cuối cùng.
Từ đó có thể suy ra, một cú cào của diều hâu bán nhân chỉ đủ gãi ngứa cho Seigi mà thôi.
“Bộ đồ chiến đấu của anh ta đã hỏng, đáng lẽ ra nên bị thương mới phải, nhưng sao có thể…”
Một nam thiếu niên trong nhóm lộ ra vẻ nghi hoặc. Y tên là Nishi Joichiro, từng là người vượt qua một thử thách của trò chơi cùng với Kato, Kurono và Kei.
Hiển nhiên là y có một chút hiểu rõ về bộ đồ chiến đấu.
“Các anh đừng quên trong thử thách trước đó, đồng bạn của người ngoài hành tinh củ hành đã đâm thủng bụng một tên cũng mặc đồ chiến đấu như chúng ta sao?”
“Công nhận là bộ đồ này có ích lợi thật, chúng làm gia tăng về mặt sức mạnh lẫn tốc độ của chúng ta, thế nhưng sức chịu đựng cũng có hạn.”
“Vậy ý của cậu là?…”
“Mặc dù không rõ, nhưng đổi lại là người bình thường như tôi với các anh bị thứ kia cào xé, ắt hẳn chúng ta đã thành đống thịt vụn rồi.”
Nghe được lời này của Nishi, bốn người khác đều nổi lên một suy đoán, trong lòng họ cũng vô cùng chấn kinh.
“Chẳng lẽ anh ta không phải người!?”
Kurono mở miệng, khiến cho những người khác hít vào một ngụm khí lạnh.
Mặc dù bọn họ rất khó để tin, nhưng sự thật chẳng phải đang bày ra trước mắt bọn họ đây sao?
Kei hơi nhíu mày, có chút bất mãn đối với suy nghĩ của vài người, nàng định chống lên cơ thể đứng dậy rồi phản bác, lúc này Kato lại nói.
“Vẫn chưa biết được, nhưng điều đó quan trọng sao? Nếu không có anh ta thì chúng ta chắc hẳn đã chết dưới miệng con quái thú kia rồi.”
Kei nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Kato lộ ra ý vui.
Thì ra vẫn còn có người hiểu được tình thế hiện tại…
Phía trước, từng cú cào đến từ cặp vuốt sắc bén nện trên thân thể Seigi dần yếu đi.
Do bị nắm chặt yết hầu, nên diều hâu bán nhân từ đầu đến cuối hô hấp rất khó khăn. Nó dùng chút sức lực còn sót lại, nhấc lên bộ móng, bấu chặt vào cánh tay hắn với ý định thoát ra.
- Giờ phút này còn nghĩ đến việc phản kháng?
Seigi lạnh nhạt nhìn ở trong mắt, cánh tay lúc này hơi dùng lực. Còn chưa kịp để quái thú phản ứng, Seigi đã nhấc bổng nó lên, sau đó nện xuống một cú thật mạnh.
Ầm!
Mặt đất bị thân thể to lớn đập xuống tạo thành một cái hố rộng, trũng xuống gần nửa mét, vết tích vỡ nứt lan tràn mang theo cát bụi bắn ra tứ phương tám hướng.
Lực trùng kích với mặt đất làm cho một vài cái xương sống ở phần lưng diều hâu bán nhân vỡ nát, khiến nó kêu to một tiếng thảm thiết, sau đó trực tiếp ngất lịm.
Lần đầu tiên chứng kiến một người bình thường gây ra sức phá hoại lớn như vậy, nhóm người Kato không tin vào mắt mình.
Đáng tiếc Seigi không phải là người bình thường.
Mà họ cũng nắm chắc hơn về sự tình này.
Nhưng Seigi đâu có để ý nhiều đến vậy. Lo lắng bản thân lỡ tay làm phương tiện di chuyển bị thương nặng, hắn thả ra yết hầu của con quái thú.
Nhận thấy hơi thở nhỏ yếu phun ra từ hai cái lỗ trên chiếc mỏ, biết nó vẫn chưa chết, Seigi mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ thấy hắn nhấc lên thanh katana đen, đem lưỡi kiếm tựa lên lòng bàn tay, cứa mạnh.
Khó khăn lắm Seigi mới cắt được một vết xước, ngay khi vài giọt máu vừa ứa ra, hắn liền đưa tới trước mỏ của con quái thú.
Một giọt máu thuận thế rơi xuống, giọt thứ hai tiếp theo, cho đến giọt thứ sáu, vết cắt trong lòng bàn tay hắn tự động lành lại.
Seigi biết bản thân dù không còn huyết mạch La sát, thế nhưng huyết mạch Tà thần lại sở hữu một năng lực rất hay.
Nói đúng theo nghĩa khoa học, nó có khả năng lưu trữ một ít khả năng của huyết mạch khác sau khi dung hòa làm một. Để khi gặp vấn đề gì khiến cho cả hai tách ra, nó vẫn sẽ giữ lại một chút khả năng của huyết mạch đó.
Vì lẽ ấy, Seigi vẫn nắm giữ cho mình năng lực hồi phục của La sát tộc, thậm chí là nô ấn.
Chỉ có La sát thuật rất đặc thù, thế nên huyết mạch Tà thần không lưu trữ được.
Sau khi cho con quái thú uống máu, Seigi im lặng quan sát, chờ đợi nó biến đổi.
Kei muốn tiến về phía Seigi, nhưng lại bị Kurono ngăn lại.
“Cô bị điên ư? Còn chưa rõ hắn là ai nữa mà.”
“Thế nhưng… chẳng phải anh ấy đứng về phe chúng ta hay sao? Nếu như có ý đồ thì việc gì phải ra tay cứu chúng ta chứ?”
Kei khó hiểu nhìn người thanh niên đang cản mình, trong lòng mang vài ý ghét bỏ.
Trong mắt nàng, Seigi chính là một vị anh hùng từ trên trời hạ xuống. Nếu vừa rồi hắn không xuất hiện, chỉ sợ nàng chẳng có cơ hội đứng đây nói chuyện với bọn họ.
Kato cũng đồng tình với lời Kei vừa nói.
“Tôi nghĩ cô ấy nói đúng, trước tiên chưa nên phán đoán vội, để xem anh ta như thế nào đã.”
Nói xong, Kato cùng với Kei tiến về phía Seigi, trên mặt mang theo vẻ cẩn trọng.
Kurono không biết phải làm sao, bất đắc dĩ đành phải đi theo hai người.
Hai thanh niên còn lại thì lựa chọn đứng yên tại chỗ, cho rằng sự việc ngoài ý muốn tiếp theo xảy ra sẽ không liên quan đến bản thân.
Bước đến bên cạnh Seigi, Kei nhìn xuống con quái thú nằm trong cái hố lớn, đôi mắt thoáng rung động.
“Nó đã chết rồi?… !!!”
Chờ đến khi nàng nhìn sang tấm thân săn chắc bắp thịt của hắn, đôi lại càng run rẩy mãnh liệt.
Nó hoàn toàn không nhận một chút vết xước nào kể từ khi con quái thú dồn toàn bộ công kích vào đó.
“Chưa.” Seigi nhàn nhạt đáp.
“!” Kei giật mình nhìn hắn, còn chưa để nàng thốt lên câu hỏi vì sao.
Con quái thú nằm trong hố bất chợt mở ra cặp mắt đỏ tươi, thét lên một tiếng chói tai, âm thanh của kim loại ma sát truyền xa gần nghìn mét.
Dưới sự dao động cao đến từ tần số âm thanh trong không khí, ánh đèn của cả dãy phố đều vì nó mà chập chờn.
Diều hầu bán nhân đột nhiên vặn vẹo thân thể, giống như bị cơn đau tra tấn và hành hạ, nó liên tục quằn quái trong thống khổ, một vài lỗ hổng trên mặt đất bị nó đập ra.
Do đứng quá gần, nên Kei là người đầu tiên lộ ra vẻ hoảng hốt. Bị sợ hãi lấn át đi ý chí, đôi chân bủn rủn chống không nổi cơ thể mảnh mai của nàng mà ngã phịch xuống đất.
Những người còn lại đều sợ hết hồn, lập tức lùi về phía xa.
Chỉ có Seigi là người bình tĩnh duy nhất ở đây. Chẳng qua hắn đang bận suy nghĩ về tình trạng của diều hâu bán nhân lúc này, trông nó cứ quằn quại với vẻ mặt thống khổ.
Chắc hẳn nguyên nhân do hắn cho nhiều máu hơn bình thường nên mới dẫn đến thân thể của nó bị quá tải đi…
Điều đó đồng nghĩa với việc cơ thể của diều hâu bán nhân sẽ bị nổ tung thành nhiều mảnh, nó sẽ lấy một kiểu chết đau đớn hơn để kết thúc sinh mệnh.
Seigi biết rõ sai lầm của bản thân không thể vãn hồi, đành phải thở dài, nhìn xuống bộ thân thể hình người đầu chim đang run rẩy.
“Xin lỗi nhé, do sai sót của tao mà mày phải chết.”
Thái độ của hắn cũng chẳng phải là sự thương sót dành cho cái chết của nó. Đơn giản là tiếc nuối đối với một món đồ hữu dụng mà thôi, vì vốn dĩ chúng không xứng đáng có được lòng từ bi của con người.
“Nếu không…”
Vừa định buông ra một câu cuối cùng, thế nhưng Seigi đã phải nuốt lại vì nhận thấy có sự phát sinh nho nhỏ đến từ con quái thú.
Trong lúc nó đang vật lộn với cơn đau, bên dưới cặp cánh lớn theo hai vai buông xuống bất ngờ mọc lên bốn cánh tay. Đằng sau lưng đột ngột trồi ra hai cặp cánh lớn, giương rộng sang hai phía. Chúng giống như các bộ phận khác, ẩn sau lớp lông là bắp thịt vô cùng tráng kiện.
Những tiếng đập loạn và âm thanh của kim loại ma sát giờ phút này đã không còn.
Trước ánh mắt sợ hãi của nhóm người Kato, con quái thú chậm rãi đứng dậy, mang theo dáng người to lớn bước đến trước người hắn.
Trong đôi mắt đỏ tươi của nó lúc này chỉ có một người, không ai khác là Seigi.
“Thuộc hạ xin ra mắt chủ nhân.”
Bên trong cặp mỏ lít nhít răng nhọn chợt phát ra thanh âm ồm ồm của người đàn ông, Diều hâu bán nhân hạ xuống thân thể, một chân quỳ xuống, lộ ra vẻ thành kính.