Dựa vào mùi hương tương tự của con diều hâu đang truyền đến theo những tiếng bước chân dồn dập, Seigi biết chúng là ai.
Hắn thong dong ở yên tại vị trí của mình, ánh mắt nhàn nhạt nhìn liếc qua bóng người liên tục xuất hiện. Trong phút chốc có mười mấy cái con rối hình người chạy đến, bao vây quanh hắn.
Con nào con nấy đều có nhân dạng giống nhau, đầu đội mũ bảo hiểm, mặt không cảm xúc. Còn lẩm bẩm vài từ ngữ rất khó hiểu.
"Juzo..."
"Làm bạn với mình nhé."
"Kantaro..."
"Beautiful..."
Chúng nhìn xuống thân chim không đầu ngã trong vũng máu ở bên cạnh Seigi, bỗng dưng thái độ biến đổi từ vô cảm hoá thành tức giận. Mười mấy con rối đồng loạt há mồm, từ bên trong khoang miệng có tia sáng loé lên, giống như đang tích tụ một loại năng lượng nào đó mang tính công kích, toàn bộ đều nhằm vào Seigi.
Không nghĩ ngợi nhiều, hắn nhấc lên thanh kiếm chém ra một vòng. Một đạo kiếm mang theo quỹ đạo tròn bắn ra, lướt ngang qua cổ của đám người rối.
Phốc!
Ngay khi các tia sáng toả ra hào quang mạnh mẽ nhất, gần như bắn ra một làn sóng âm đầu tiên. Mười mấy quả đầu người bỗng nhiên lìa khỏi cổ, rơi xuống mặt đất, tia sáng cũng vì thế biến mất. Chỉ còn lại đám thi thể không đầu đang phun ra tia máu, sau đó đổ xuống mặt đất.
Làm xong hết thảy những việc này, Seigi thản nhiên bước qua vài cái xác, mang theo một đám khí đen từ phía sau rời đi.
Hắn biết nhiệm vụ chưa kết thúc. Dựa theo những gì mà Kato nói trước đó, chỉ khi tiêu diệt toàn bộ mục tiêu mà quả cầu đưa ra trong nhiệm vụ thì mới tính là hoàn thành.
Hiển nhiên là Seigi còn chưa hoàn thành nhiệm vụ. Chính quả cầu cũng không nói rõ tiêu diệt người hành tinh với số lượng bao nhiêu, khả năng phải đi giết nốt đám còn lại thì mới rõ.
Seigi đi được một đoạn, tới khi ra đến ngã tư con đường, tiếng gọi hoảng hốt từ nơi nào đó của một thiếu nữ truyền đến.
"Ai đó! Giúp tôi!..."
Hắn chuyển ánh mắt về phía con đường nằm hướng bên phải, thì thấy cách đó rất xa, một cô gái tên đang bị năm tên người rối rượt theo phía sau.
Mà cô gái này chính là người hắn đã gặp trong căn phòng, tên là Kei.
Chỉ thấy thần sắc của cô lộ ra vẻ mệt mỏi, dường như gặp khó khăn không dễ giải quyết. Mà hắn lại có mặt ở đây, diễn biến tiếp theo không thể nghi ngờ là tương tự như bao tác phẩm khác.
Nam chính ra tay cứu mỹ nữ khỏi nguy hiểm, sau đó sẽ bàn đến phương thức trả ơn. Nếu nam chính đẹp mã, đương nhiên là mỹ nữ sẽ dùng thân thể để báo đáp.
Còn xấu thì muốn cầm tay còn khó chứ đừng nghĩ đến lấy thân báo đáp gì đó.
Nhưng Seigi không tự cho mình là nhân vật chính của thế giới này, có thể xem như là một vai phụ không thể thiếu đi.
Màn hình hệ thống lúc này hiện ra.
- Đã phát hiện một nhân vật nữ có liên hệ rất lớn với thể giới này đang lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nếu chủ nhân ra tay, tỉ lệ thu được nhân vật này vào hậu cung lên tới 90% -
Hắn nghĩ một lát, phát hiện ra Kei vẫn chưa nhận ra bản thân, vả lại tình hình của cô không tính là nguy hiểm đến mức độ bỏ mạng nên hắn cũng chẳng vội ra tay.
Nhảy lên một cái cây lớn gần đó. Seigi ẩn mình sau các tán lá um tùm, ánh mắt bình tĩnh quan sát.
Phía xa, Kei đang bỏ chạy khỏi sự truy đuổi của năm con rối. Tuy tốc độ của cô so với chúng không quá nhanh, nhưng cũng đủ để giữ một khoảng cách an toàn trong thời gian ngắn.
Nàng chạy một mạch không dám quay đầu, mồ hôi làm ướt đẫm cả gương mặt xinh đẹp. Không ngờ nàng và bà lão với cậu bé kia lại bị dịch chuyển đến cùng vị trí.
Không biết Kato và Kurono ở đâu, nàng cùng với hai bà cháu chạy đi tìm bọn họ.
Xui xẻo thay lại đụng phải năm con rối này, nàng tận mắt nhìn thấy bà lão và cậu bé kia bị chúng giết chỉ bằng một tiếng hét.
Với một người con gái chưa có kinh nghiệm chiến đấu như Kei, cầm súng còn không chắc chứ đừng nói là ngắm bắn. Do quá sợ hãi trước cái chết của hai người, cuối cùng nàng lỡ tay đánh rơi vũ khí tự vệ duy nhất xuống dưới cống.
Lúc này chỉ có thể bỏ của chạy lấy người…
Rất nhanh, Kei đã chạy ra ngã tư con phố - nơi Seigi vừa đứng.
"Kei!"
Tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, Kei chợt nghe thấy ai đó gọi tên mình ở con đường lớn phía bên trái, nàng quay đầu nhìn.
Nhận ra bốn người khác trong đội đang hướng về phía mình chạy đến, trong đó có Kato và Kurono. Kei như tìm thấy con đường sống, nàng lộ ra nét mặt vui mừng, lập tức rẽ ra con đường bên trái, chạy thẳng một đường.
Nàng đặt sự tin tưởng tuyệt đối vào nhóm người Kato vì biết họ có thể đối phó với đám rối đang dí theo mình, vậy nên mới chạy đến.
Thế nhưng khi Kato và Kurono thấy nàng hướng về phía bản thân chạy tới, nét mặt đầm đìa mồ hôi lập tức hoảng hốt, vội vàng quát lớn.
“Khônggg! Đừng chạy hướng này!!!”
“Mau mau quay lại!”
Kei hơi sững sờ, không hiểu chuyện gì, chợt thấy đằng sau nhóm người Kato xuất hiện một bóng đen. Nhìn kỹ mới nhận ra đó là một con diều hâu biến dạng, thân giống như người mọc đầy lông vũ, đang dang đôi cánh rộng lớn bay tới.
Lúc này Kei mới hiểu tại sao Kato và Kurono ngăn cản mình chạy tới, bởi vì chính họ còn đang gặp nguy hiểm lớn hơn so với nàng gặp rất nhiều. Chính mình chạy tới chẳng qua là tìm một con đường chết khổ hơn.
Thế nhưng biết phải làm sao?
Nàng đã không thể quay đầu, vì phía sau còn có năm kẻ đáng sợ rượt đuổi đâu?
“A!”
Chân trước vô tình vấp chân sau, Kei ngã lăn ra mặt đất, chờ nàng mở mắt ra lần nữa đã thấy năm con rối bước đến trước người, mồm chúng kéo xuống, hiện ra một tia sáng chói mắt.
“Không!!!”
Kurono, Kato hét lớn, bước chân lập tức tăng vọt về phía nàng.
Kei biết bản thân đã không xong. Giống như kết cục của bà lão và cậu bé kia, chính mình cũng sẽ thành cái xác không hồn trước khi hai người kịp chạy đến…
“M-mình còn nhiều việc muốn làm… tại sao lại phải chết sớm như vậy chứ…”
Nhớ về quá khứ chẳng mấy tốt đẹp, đau khổ trong Kei lại càng tăng lên. Khóe mắt nàng bất chợt sinh ra những giọt lệ, đối diện với tia hào quang chói lóa, nó lại càng thêm xinh đẹp long lanh.
Trong lòng thiếu nữ tràn ngập tuyệt vọng, giọt lệ phản quang rơi xuống.
Như đại biểu một sinh mệnh sẽ biến mất ngay khi tia sáng vụt tắt.
Thế nhưng vào lúc này, tại thời điểm tràn ngập nguy cơ nhất, một bóng người xuất hiện, thoáng chốc bước qua năm con rối.
Ngay khi Kei tưởng cái chết đã đến với mình, một bước chân khác truyền tới, nó thong dong và bình tĩnh, khiến trực giác của nàng cảm nhận được một tia sống sót, nhịp đập trong tim dần ổn định.
Chờ đến khi nàng mở đôi mắt, chỉ thấy một người thanh niên với thân hình săn chắc trong bộ đồ chiến đấu lộ diện. Ngũ quan của hắn tuyệt mỹ, mang theo một vẻ ung dung nhàn nhạt.
Còn phía sau hắn, chỉ thấy năm con rối lúc này đã bất động.
Chợt một tia huyết quang lóe lên!
Phốc! Phốc!…
Cả năm con rối trong nháy mắt hóa thành vô số khối thịt, máu tươi bóng bẩy văng lên không trung, sau đó hòa vào với nhau rồi rơi xuống mặt đất.
Kei kinh ngạc không tin vào mắt mình, đến lúc thân ảnh nam tính kia bước qua người, nàng mới từ từ gượng dậy, ngước lên nhìn hắn.
“Anh là… !” Kei ngạc nhiên đến nỗi không ngậm được cái miệng nhỏ, còn chưa để nàng đè xuống cơn sóng lớn dâng trào trong tim, đã thấy thân ảnh này bước về phía trước.
“Không, nguy hiể…”
Nhận ra hắn muốn đi về phía nhóm người Kato, Kei đang muốn mở miệng ngăn cản, nhưng chợt nhớ ra điều gì, liền nuốt lại lời định nói.
Nhìn đống thịt nát lẫn lộn với huyết dịch nằm chồng chất trên mặt đất, Kei nhịn cơn ói từ bụng xộc thẳng lên cổ, nhưng nàng đã nhận ra một vấn đề.
Ngăn cản thứ to lớn kia, cũng chỉ có người này mới làm được…
Không bằng tin tưởng một lần!
Nhưng Kurono và Kato lại không nghĩ như vậy, vì bị thứ đằng sau đuổi cho đến chết, thế nên họ cũng không kịp nhìn thanh niên kia xuất thủ.
Chỉ thấy năm con rối tự động phân tách cơ thể rồi tự diệt, sau đó là một người thanh niên xuất hiện, bình tĩnh bước về phía mình.
Nhóm người Kato lập tức nhận ra hắn là ai.
“Seigi? Không…”
Tại sao trên đời lắm người ngu như vậy?!
Vì cái gì đường sống không muốn, lại thích tìm đến cái chết đâu…
Nhóm người Kato muốn chửi ầm lên một tiếng, nhưng một tiếng thét như kim loại ma sát vô cùng đinh tai nhức óc truyền đến từ phía sau, khiến cho họ giật nảy mình.
Bốn người vừa quay lại nhìn nhận ra con diều hâu hình người đã tiếp cận rất gần, một cú vung cánh của nó nhấc lên một hồi gió lớn, làm cho họ suýt chút mất thăng bằng ngã ra mặt đất.
Thế nhưng như thế còn nhẹ, chỉ thấy nó há ra cặp mỏ đầy răng nanh cùng với đôi chân có vuốt sắc lẹm, hướng về phía bốn người chộp tới.
Ngay khi diều hâu hình người sắp tóm được con mồi, một bàn tay bất ngờ thò ra, tóm lấy cổ nó.
“Gyeeeeeeeee…”
Bị một kẻ lạ mặt nắm chặt yết hầu khiến cho cơ thể bị định trụ ngay tại chỗ, con quái thú vô cùng tức giận, trực tiếp bỏ qua bốn con mồi còn lại để dồn tập trung vào bóng người trước mắt.
“Mày lộn xộn quá đấy…”
Seigi nhàn nhạt mở miệng.
Một tay ung dung ngoáy tai, tay còn lại khẽ gồng nhẹ, khiến cho con quái thú thét to một tiếng vì đau đớn.
Đây là lần đầu tiên nó cảm nhận được một loại lực lượng nghiền ép như vậy đến từ một con người.
Diều hâu bán nhân muốn mượn sức gió từ mỗi cú đập cánh để lôi đối phương lên trên trời, thế nhưng sau vài lần thử, nó lại không cách nào rung chuyển được cơ thể của hắn.
Tận mắt nhìn cảnh người sống nắm cổ một con quái thú như chó chết, sắc mặt của nhóm người Kato đang kinh hãi bỗng chốc biến thành sửng sốt.
Giờ phút này bọn họ vô pháp tin vào mắt mình…
Con quái thú cũng chịu không nổi bị ngược, phẫn uất thét dài một tiếng.
Nó thật không ngờ chính mình là quái thú đáng sợ ở trong mắt lũ con người, chẳng nghĩ tới hôm nay sẽ gặp trường hợp thê thảm như vậy.
Nếu đã không thể lôi lên trời, vậy chỉ còn cách mài chết tên này!
Lập tức giương lên cặp vuốt sắc lẹm, nó điên cuồng cào về phía Seigi.
Soạt! Soạt!
Tiếng cào xé vang lên dữ dội.
Nhận thấy bộ đồ chiến đấu trên người Seigi đang dần dần bị xé nát dưới từng cú cào, ánh mắt của diều hâu bán nhân mới lóe qua tia vui mừng, điều làm nó khuây khỏa hơn khi đối phương chỉ đứng im chịu trận.
Mặc dù không hiểu lắm, nhưng nó thèm quan tâm sao?
Nếu cứ như vậy, khẳng định đối phương sẽ bị nó cào đến chết!
Trong lúc Diều hâu bán nhân đang đắc ý làm loạn, chỉ thấy Seigi chăm chú nhìn nó, trong đầu không ngừng tính toán.
Hắn hiện tại đang thiếu thú cưỡi, mà con chim to gấp ba lần người bình thường này lại là lựa chọn không tệ, chẳng bằng trước tiên thu phục nó rồi hãng tính tiếp.
Dù sao Seigi cũng rất tiếc khi phải xuống tay với phương tiện đi lại, vậy nên tạm thời bỏ qua vậy.
Chờ đến lúc hắn tỉnh lại, đã thấy nửa bộ đồ chiến đấu trên thân đã biến mất, chỉ còn lại mỗi cái quần che phần hạ thân.
Mà con diều hâu bán nhân thì đang dùng ánh mắt kinh sợ nhìn hắn như nhìn một tôn quái vật khủng bố.
Trông thấy thân thể của Seigi vẫn nguyên vẹn, không lộ nổi một vết xước sau từng ấy cú cào, nó mới biết mình đụng phải một sinh vật đáng sợ đội lốt nhân loại…