Đến phần nhiệm vụ chính, trong danh sách hậu cung hiện tại của Seigi đã thêm một cái tên Yamasaki Anzu. Không quá ngạc nhiên khi mức độ cảm tình của nàng dành cho hắn đạt tới năm mươi phần trăm.
Khá cao so với mặt bằng chung, vậy nên tỉ lệ một trăm linh một phần trăm thu được một người vào hậu cung như hệ thống đã dự đoán trước quả thực không sai.
Chỉ chờ mức độ tình cảm lên tới một trăm phần trăm, khi đó điểm thưởng sẽ về tay hắn.
Bên cạnh đó còn có nhiệm vụ đi kèm, thay vì đặt ra tiêu đề săn giết mục tiêu giống như trong thế giới diệt quỷ. Hệ thống lại muốn hắn đạt được một trăm điểm trong toàn bộ nhiệm vụ của Gantz sắp tới.
Ngoại trừ phần tiêu diệt Boss chính, nó vẫn là mục tiêu hàng đầu mà hắn cần thành công trong giai đoạn cuối.
Trước đó, Seigi được hệ thống tiết lộ rằng Boss chính là một loại Virus được cài cắm vào mọi thế giới. Mục đích là để ngăn cản "biến số" lấy được lõi thế giới và tiêu diệt nó.
Mà "biến số" ở đây, đương nhiên là Seigi chứ không phải ai khác.
Sự tồn tại của hắn làm đảo lộn mọi thứ, định luật cân bằng trong thế giới khẳng định sẽ bị phá vỡ!
Vậy nên Virus sinh ra với một mục tiêu duy nhất, đó là giết chết Seigi.
Genku chính là một ví dụ về Virus, chẳng qua gã đã thất bại trước sức mạnh tuyệt đối của hắn.
Không biết Virus, hay có thể gọi là Boss chính của thế giới này liệu sẽ mang đến khó khăn gì cho hắn?
Seigi vừa trầm tư, không có việc gì làm, liền đi xếp bằng, tĩnh tâm ngưng luyện tà tinh trong cơ thể.
Đến giờ hắn mới biết Cực Thể Quyển khi đạt tới đại thành có thể nhất tâm nhị dụng, vừa ngưng luyện mà cũng vừa làm được những việc khác, điều này vô cùng có lợi.
Nhưng Seigi còn chưa đạt đến mức đó, mới chỉ lảng vảng ở cấp độ tiểu thành mà thôi.
Thế là hắn ngồi xếp bằng đến sáng sớm ngày hôm sau, số hạt ngưng luyện đếm được trên hai đầu ngón tay.
Tốc độ rất phù hợp với mong đợi của hắn.
Nên nhớ tại thời điểm mới tu luyện Cực Thể Quyển, phải vất vả lắm hắn mới ngưng luyện ra một hạt tà tinh. Càng về sau, khả năng thích nghi càng rút ngắn thời gian ngưng luyện, giúp Seigi phát triển nhanh hơn so với trước đó.
Cánh cửa lúc này truyền đến tiếng gõ.
"Cộc cộc..."
"Tôi có làm bữa sáng cho anh và Raken này, nếu hai người đã dậy thì ra ăn sớm cho nóng nhé." Anzu mặt mày tươi tắn, đứng ở bên ngoài nói.
Là cô gái sống độc lập, nàng luôn chỉnh đốn giờ giấc ăn uống và sinh hoạt một cách khoa học, sao cho cơ thể luôn trong trạng thái tốt nhất để làm việc.
Vậy nên bữa sáng không thể thiếu trong thực đơn hàng ngày!
Hiển nhiên là Anzu muốn áp dụng lối sống đó với những người xung quanh, và Seigi là một trường hợp ví dụ.
Cảm thấy bản thân nên trao đổi thường xuyên với Anzu để không làm giảm độ cảm tình, Seigi đứng dậy, còn Raken thì tự hiểu ý mà bay đến, đậu trên vai hắn.
Cả hai rời khỏi căn phòng, đi với Anzu xuống phòng bếp tầng một, cùng nhau dùng bữa.
"Ực ực..." Thấy Raken đâm mỏ vào bát nước súp húp sùm sụp, trông rất ngon lành.
Seigi nghi hoặc.
"Ngươi ăn được đồ ăn của người?"
"Vâng, ngoài thịt tươi ra thì rau củ quả cũng rất tốt cho giống loài như tôi, chẳng qua không ngon bằng thịt tươi thôi." Raken đáp.
Seigi không để ý, liền thử qua hai thìa, cảm nhận hương vị đậm đà rót qua đầu lưỡi, hơi ấm chảy xuống thực quản. Hắn có chút tán thưởng tay nghề của Anzu.
"Khá ngon đấy."
Nghe được lời khen từ hắn, trong lòng Anzu không hiểu sao có một tia vui vẻ. Bất quá, nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nở ra nụ cười nhạt trên môi.
"Nếu anh thích, tôi có thể nấu cho anh mỗi ngày..."
"Được, miễn sao đừng tính công là ổn hết." Seigi tán thành với điều này.
Anzu hơi sửng sốt, tưởng hắn đem mình so sánh với dạng người thích tính toán, nàng lập tức đáp.
"Đương nhiên là như vậy rồi, ơn anh đã cứu mạng tôi còn cảm thấy trả không đủ, làm sao dám tính công lao đâu..."
"Cũng hợp lý."
Seigi gật đầu, nhớ ra tối hôm qua Anzu muốn gặp bản thân để nói chuyện gì đó, hắn mới hỏi.
"Đêm qua cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
"Tôi có..." Anzu khẽ gật.
Hắn im lặng, để nàng nói ra dấu hỏi trong lòng.
"Anh nói anh đến từ thế giới khác, lẽ nào là thời kỳ cổ xưa?"
Đêm qua nàng có ngắm kỹ chiếc áo choàng màu đen mà Seigi khoác cho mình, nhận thấy kiểu dáng lạ mắt và chất vải dày dặn hiếm có, họa tiết hoa văn cực kỳ tinh mỹ mang vài nét Trung Hoa, Anzu liền đoán ra ngay thân phận của hắn thuộc về thời kỳ cận đại Nhật Bản - gần với thời đại Thiên Hoàng trước năm 1945.
Seigi cũng không quá ngạc nhiên, nếu nàng ta không nhận ra điều căn bản đấy thì quả thực khiến hắn thất vọng.
"Không sai." Seigi đáp.
"Có thể cho tôi biết anh là một nhân vật như thế nào ở thời đại ấy không?" Ánh mắt Anzu sáng ngời, bèn hỏi. Tính tình của nàng vốn dĩ ưa thích những vấn đề siêu nhiên và huyền bí, nên sẽ tránh không được tò mò.
Chỉ thấy Seigi lâm trầm tư, chậm rãi nói.
"À... thế giới tôi sống là nơi dành cho cả quỷ và người cùng tồn tại."
"Loài quỷ vô tri luôn thèm khát máu thịt con người, hằng đêm đều sát hại những hộ gia đình vô tội để thỏa mãn cơn đói của chúng."
"Khổ nỗi người bình thường sao có thể chống chọi trước một con quỷ hung tàn, nên chỉ có thể mặc chúng làm thịt, chứng kiến tận mắt người thân bị giết một cách tàn nhẫn."
"Cho đến ngày một tổ chức thợ săn quỷ được thành lập, tại đó... những thành viên sở hữu năng lực siêu phàm đều có thể giết chết hàng chục con quỷ một cách dễ dàng."
"Mà loài quỷ cũng không đơn giản..."
Hắn kể lại toàn bộ câu chuyện, khiến cho Anzu chăm chú nghe, đến nỗi một con quái thú sinh ra linh trí như Raken còn phải ghé tai hóng.
Câu chuyện này vô cùng ly kỳ, làm họ tưởng chừng như chính bản thân đang trải qua ở trong đó.
Seigi cũng chẳng có gì phải giấu diếm, căn bản là Anzu và Raken không có bất cứ quan hệ nào với Virus, vậy nên hắn không lo hai người sẽ tiết lộ chuyện này.
Kết thúc câu chuyện, Anzu mới biết lý do tại sao hắn xuyên qua thế giới này, còn Raken thì lộ ra vẻ hoảng hốt.
Với thân phận là người ngoài hành tinh, nó chính là mục tiêu cần bị tiêu diệt của Seigi. May mắn thay ông trời không tiệt đường sống của Raken, để cho nó có cơ hội làm lại cuộc đời với lựa chọn ở dưới trướng Seigi.
Nhờ đó, Anzu đã biết được thế giới này đầy rẫy nguy hiểm rình rập.
Cũng may công việc của nàng chỉ loanh quanh trong nhà nên không đáng lo.
Vẽ truyện tranh khiêu dâm... - Seigi im lặng nhìn Anzu.
Không ngờ nghề nghiệp của nàng phong phú như vậy...
"Nhờ có nó mà tôi mới sống được đến lúc này đấy."
Anzu hơi xấu hổ, quay mặt đi nơi khác.
Trưa đến, cả ba cùng nhau ăn cơm. Tới chiều, Seigi tiếp tục ngưng luyện tà tinh, để Raken trong hình thể nhỏ con đi theo Anzu ra ngoài mua đồ. Sinh hoạt cứ diễn ra bình thường như vậy.
Cho đến đêm.
Sau khi tâm sự chuyện đời với nhau một lúc, Anzu ôm theo vui vẻ trở về phòng của mình.
Lúc này, Seigi đang thử vài bộ quần áo mới mà Anzu mua cho hắn từ chiều. Chợt một âm thanh nào đó truyền đến, kéo dài trong giây lát, đồng thời xuất hiện một tia sáng nhỏ xuyên qua trần nhà, chỉ vào đỉnh đầu Seigi.
Biết quả cầu Gantz đã bắt đầu tạo ra thử thách thứ ba, Seigi không kịp cởi ra bộ đồ mới, liền nói với Raken vài lời trước khi bị dịch chuyển đi.
"Raken, hãy bảo vệ ngôi nhà này và Anzu trong khi ta đi vắng."
"Ta sẽ sớm trở lại."
Vừa dứt lời, cả cơ thể hắn đã dần xuất hiện trong căn phòng của ngày hôm qua.
Tại đây, hơn chục ánh mắt đổ dồn về phía hắn, nhận ra trong đó đa số toàn người xa lạ. Còn lại là một vài gương mặt đã quen từ trước như Kato, Kurono, Nishi, Kei và một thanh niên bị Gantz gắn cho cái mác đồng tính.
"Lại là anh ta!" Kurono, Nishi vừa nhìn thấy hắn đã giấu không được vẻ ngạc nhiên và kiêng kỵ.
Còn Kato và Kei thì lộ ra vẻ khó xử, không nghĩ tới sẽ phải gặp hắn sớm như vậy.
Kato hít sâu một hơi rồi bước về phía Seigi, lấy hết dũng khí để nói.
"Tôi thay mặt những người bạn của mình xin lỗi anh vì chuyện trước đó."
"Mong anh hãy bỏ qua cho chúng tôi..."
Seigi thấy vậy, không nói gì, chỉ lạnh nhạt bước qua trước mặt nhóm người Kato, đi về phía quả cầu màu đen được đặt giữa phòng.
Biết hắn không chịu bỏ qua, Kato chỉ trách bản thân thật sự quá ngu dốt.
Nên hiểu Seigi là người có khả năng sống cao nhất trong số tất cả mọi người với loại sức mạnh kỳ lạ kia. Mặc kệ hắn là người ngoài hành tinh hay quái vật, trước mắt hẳn là hắn không có ý định gây nguy hiểm cho bọn họ. Bởi vậy y muốn làm lành với hắn để có thể đôi bên cùng hợp tác.
Nhưng hiện tại có vẻ không được...
Đám người mới khi thấy Seigi lấy ra một chiếc vali từ trong cái ngăn chứa đồ của quả cầu màu đen, ai cũng đều ngạc nhiên.
Trong đó còn có cả mấy món đồ có hình thù giống với khẩu súng trường, súng ngắn hay katana các thứ.
Seigi mở chiếc vali có tên mình, lấy ra bộ đồ chiến đấu và chuôi kiếm Katana.
"Khoan đã chàng trai trẻ."
Một người đàn ông trung niên trong chiếc áo cà sa gọi lại hắn, ông ta là một hòa thượng đã chết gần đây trong một vụ tai nạn.
"Chuyện gì?"
Seigi dừng bước, liếc về phía sau.
Chỉ thấy gã hòa thượng làm ra vẻ trịnh trọng.
"Cậu biết mình đang ở nơi nào sao?"
"Ờ, vậy ông biết sao?" Seigi làm bộ ngạc nhiên.
"Đúng vậy, những ai có bất kỳ câu hỏi nào thắc mắc thì cứ việc hỏi, tôi sẽ trả lời những câu hỏi ấy trong giới hạn hiểu biết của tôi." Gã hòa thượng nhìn về phía tất cả mọi người, thản nhiên nói.
"Vậy chúng ta đang ở đâu thế? Còn có những thứ này là gì?" Một nam thanh niên đội mũ lên tiếng.
Gã hoà thượng tự cho là bản thân hiểu rõ về nơi này, liền giải đáp nỗi nghi hoặc của những người có mặt ở đây.
"Đây là nơi chúng ta được thử thách sau khi chết, để xem chúng ta có thích hợp để vào thiên đường hay không."
"Các cô cậu phải tin rằng, những người chết sẽ được triệu tập tại đây, và đây là nơi số phận của họ sẽ được quyết định."
"Những ai được lên thiên đường hay bị bỏ rơi xuống địa phủ vĩnh hằng, đều phải xem thử thách lần này."
"Còn những thứ này chỉ là đang thử lòng của chúng ta xem có động sát tâm hay không thôi."
Đám người mới lần đầu đến đây nghe vậy, ai nấy đều nửa tin nửa ngờ. Chờ đến khi gã hoà thượng đưa ra vài dẫn chứng hợp lý, họ mới thật sự tin tưởng những triết lý mà gã đã nói.
Chỉ một hai người trong đó vẫn âm thầm giữ vững lập trường, còn có nhóm người Kato mới hiểu gã hoà thượng chả biết cái đếch gì.
Một người trong đó liền đứng ra giải thích, nhưng sự nhận sự phản đối của vài cá nhân đứng bên phía hoà thượng. Mức độ tranh cãi lúc này đã lên đến đỉnh điểm.
Riêng Seigi không hề bận tâm, bản thân ra hành lang bên ngoài thay quần áo. Hắn thừa biết gã hoà thượng chẳng biết cái gì nhưng tự cho là đúng, loại người này đã gặp nhiều nên không cần phải tranh luận cho tốn hơi. Đợi một lát nữa thực tế sẽ cho gã biết thế nào là tàn nhẫn.
Seigi vừa mặc xong bộ đồ chiến đấu thì một cô gái từ trong phòng đi ra. Nhìn thấy hắn, nàng ta lộ ra vẻ chần chừ, giống như nắm chắc quyết định của mình, lúc này nàng mới bước về phía hắn.
Cô gái này đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai màu trắng, điểm nổi bật chính là đôi mắt to dễ thương với thân hình đồng hồ cát trông vô cùng bốc lửa trong chiếc đầm ngắn trễ vai.
Nàng chính là một trong hai người giữ vị trí trung lập trước sự cãi vã của hai nhóm người kia.
Seigi biết có người đang tiến đến, bình tĩnh quay lại thì nhận ra đó là một cô gái.
Nhìn bộ quần áo chiến đấu trên tay nàng, tưởng đâu đối phương muốn ra ngoài thay quần áo, Seigi đang định trở lại căn phòng, nhưng vừa bước qua, cô gái đã nói.
"Chờ đã."
Seigi nghoảnh lại với vẻ nghi hoặc.
"Chắc hẳn anh là người hiểu rõ nơi này so với những người còn lại nhất phải không."
"Sao cô lại nghĩ vậy?"
Nghe được lời của cô gái, Seigi không hiểu mà hỏi ngược lại.
"Bởi vì bà tôi từng nói, nếu trực giác của con mách bảo rằng có một người khác biệt trong số những người còn lại, thì người đó có thể tin tưởng được." Chỉ thấy nàng thành thật trả lời.
Khác với những người nàng nhìn thấy trong căn phòng. Mặc dù mới gặp lần đầu, nhưng Seigi lại gây cho nàng ấn tượng rất lớn, sự trầm ổn từ ánh mắt cho đến khí chất, mang đến cho người ta cảm giác yên tâm và yên bình.
Đó chính là lý do nàng cảm thấy hắn đáng tin so với đám người còn lại.
Thế nhưng Seigi tưởng đây chuyện đùa, hắn lắc đầu.
"Đừng bao giờ tin tưởng vào trực giác, nó vốn không thực tiễn..."
"Mà tiện đây cũng nhắc, nếu muốn giảm nguy cơ tử vong, ngoài bộ đồ đó ra tôi nghĩ cô nên cầm theo vài món đồ khác để phòng thân."
Vì cô gái trước mắt mang đến cho hắn một chút hảo cảm, nên Seigi không phiền khi nói thêm vài lời.
Hắn trở lại căn phòng, vừa về đã thấy cảnh tưởng ẩu đả đang diễn ra. Chỉ thấy một vị mặc trang phục võ sư cao lớn bị Kurono vật ngã xuống sàn chỉ bằng một cái lắc cổ tay.
"Giờ các người đã hiểu trọng tâm của vấn đề ở đây chưa?"
Kurono nghiêm túc nói khi biểu diễn sức mạnh khó tin trước mắt những người xung quanh, cũng dễ hiểu khi y đang mặc bộ đồ chiến đấu trên người.
Có vài người thấy thế, lộ ra vẻ chần chừ.
Quả thực nếu đúng như lời nhóm người Kato nói, chẳng phải tỉ lệ sống của họ sẽ cao hơn rất nhiều so với việc nghe theo lời gã hòa thượng này hay sao?
"Cứ nghe theo cậu ta vậy."
Gần như toàn bộ đám người bên phía gã hòa thượng đều vội vã tìm cho mình bộ đồ chiến đấu và vũ khí trong mỗi chiếc vali.
- Hừ, một lũ ngu muội.
Gã hòa thượng thầm nuốt giận vì cảm thấy mất mặt.
Mà lúc này, thử thách đã bắt đầu khai màn. Người bị dịch chuyển đi đầu tiên là Seigi, sau đó đến nhóm Kato và những người còn lại.