Chương 113: Tri Thức Đến Từ Tương Lai

Trở lại khoảng gần nửa tiếng trước, khi Huy Vũ bị Lãnh Thiên Tinh và Lãnh Tâm Hỏa kéo đi

Cả ba người cùng bước vào một gian phòng lớn được trưng bày khá nhiều các loại nhạc cụ

"Vũ, chú có biết chơi loại nhạc cụ nào không ??" - Lãnh Thiên Tinh nghiêm túc hỏi, cảm giác cứ như trong một buổi phỏng vấn việc làm

Chưa kịp để Huy Vũ lên tiếng trả lời, Lãnh Tâm Hỏa đã xua tay xen ngang:

"Anh ba à, anh rể mạnh mẽ và bá đạo như vậy thì làm sao mà rành mấy thứ như này được chứ. Theo em thấy, để cho anh rể cùng em gia nhập đội vệ sĩ gia tộc .. à không đúng, làm trưởng ban huấn luyện để đào tạo chuyên môn cho chúng em là hợp tình hợp lý nhất"

"Đừng nghe cái thằng não cơ bắp này nói hươu nói vượn. Bây giờ trả lời câu hỏi của anh đi, chú có từng chơi qua loại nhạc cụ nào không ??" - Lãnh Thiên Tinh ghét bỏ đẩy tay thằng em trai ra khỏi vai Huy Vũ

Trước hai câu hỏi này, tâm trạng của Huy Vũ có chút phức tạp:

"Haizzz, nhìn cái thái độ nhiệt tình này của hai anh em nhà Lãnh gia thì ai mà tin cho được chuyện trước kia họ đã khinh rẻ mình như thế nào cơ chứ"

Bất quá anh cũng chẳng hề khó chịu hay để bụng họ một chút nào, huống hồ đâu phải tự nhiên mà họ đã đối xử lạnh nhạt với anh. Chuyện gì xảy ra cũng có nguyên nhân của nó cả, và đương nhiên cả chuyện này cũng vậy

Vứt hết đống suy nghĩ tạp nham đó ra sau đầu, Huy Vũ chậm rãi bước đến bên cây đàn piano trắng toát được đặt kế bên khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài khu vườn thơ mộng:

"Em có học qua piano. Cứ coi như là biết được chút chút đi"

"Còn ca hát thì sao ?? Khỏi có lòe anh mày, anh mày biết tỏng chú biết hát" - Lãnh Thiên Tinh nhếch lên một nụ cười gian xảo

"Cũng ... tạm được đi ạ" - Huy Vũ cười khổ, lắc lắc đầu

Ánh mắt Lãnh Thiên Tinh rực sáng lên như vớ trúng một món báu vật quý giá, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn:

"Được rồi cứ quyết định vậy đi nhé. Ngay sáng ngày mai, chú thu xếp ... à không !! Anh sẽ đích thân lái xe đưa chú đến công ty của anh để thử giọng, nhân tiện kiểm tra thử diễn xuất của chú thế nào luôn"

"Anh ba à, nhưng mà em- ..."

Không để cho Huy Vũ nói dứt câu, Lãnh Thiên Tinh đã khoác tay vỗ mạnh vào bả vai anh:

"Nhưng với nhị cái gì, dẹp hết, mắt nhìn nhân tài của anh mày rất chuẩn. Anh mày đã hứa sẽ chăm sóc cho chú chu đáo hết mức có thể, mọi thứ cứ để đó anh mày lo"

Nhìn thấy lão anh trai đang muốn giật "mối ngon" của mình, Lãnh Tâm Hỏa nãy giờ đứng ngoài xem kịch cũng không nhịn được nữa:

"Anh ba à, sao anh lại có thể ép buộc anh rể như vậy được chứ. Anh rể, anh đừng nghe lão ta nói xằng nói bậy. Ngày mai hai anh em mình sẽ cùng đi đến buổi tập huấn buổi sáng. Bật mí cho anh biết, hiện tại anh đã trở thành thần tượng của tất cả nhân viên vệ sĩ trong gia tộc rồi đấy. Thấy sao nào, hãnh diện không ??"

"Hừ !! Mày thì biết cái gì. Chỉ cần em rể trở thành ngôi sao lớn thì thiếu gì người hâm mộ. Vũ, anh sẽ chăm sóc chú thật chu đáo, toàn bộ tài nguyên công ty Thiên Tinh của anh sẽ được đổ dồn hết vào chú mày, Ảnh Đế tương lai" - Lãnh Thiên Tinh vỗ mạnh vào vai Huy Vũ một cái

"Ảnh Đế là cái lông gà vỏ tỏi gì chứ, để một mình anh ba làm là đủ rồi. Anh rể, nghe lời em ngày mai chúng ta ..."

Thấy hai anh em họ sắp ăn thua đủ với nhau, Huy Vũ vội vàng đứng chen ngang:

"Thôi thôi được rồi hai người đừng cãi nhau nữa, cứ để em từ từ quyết định nhé. Quan trọng hơn là anh ba này, gần đây anh có đau đầu vì chuyện gì không ??"

Nghe câu hỏi này, biểu cảm đang tranh luận vui vẻ đột nhiên tan biến khỏi gương mặt của Lãnh Thiên Tinh

Anh ta rơi vào trầm tư một chút, sau đó thở dài:

"Quả thật là có một chuyện nhưng mà để gọi là đau đầu thì cũng đến nỗi đâu. Mà làm sao chú biết ?? Bộ có thần giao cách cảm hay gì à ??"

"Phụt !! Bộ anh tưởng rằng đây là tiểu thuyết hay phim ảnh hả ?? Em nhìn mặt đoán ý tứ mà thôi" - Đầu não của Huy Vũ nhảy số cực nhanh

"Thiệt luôn á ?? Anh ba à, công tu của anh có chuyện gì xảy ra hả ??" - Lãnh Tâm Hỏa đứng ở bên cạnh nhíu mày thắc mắc

"Ừm cũng không quan trọng lắm đâu, chỉ l ... reng...reng...reng" - Tiếng chuông điện thoại của Huy Vũ cắt ngang câu trả lời của ông anh vợ

Huy Vũ có chút khó chịu nhưng khi nhìn thấy người gọi đến là ai, sự khó chịu đó lập tức tan thành mây khói, thay thế bằng nụ cười yêu chiều

"Píp !! Alo em yêu, nhớ anh rồi hả ??"

"A..alo chủ nh.. anh yêu à, anh tới thư phòng của bố ngay nhé. Gấp lắm" - Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút kích động của Lãnh Thiên Băng

"Hả ?? Sao giọng của em nghe lạ vậy ?? Có chuyện gì mà nghiêm trọng dữ dằn vậy ??"

"Một lát nữa em sẽ giải thích sau. Anh ba với thằng em to xác của em có ở đó với anh không ?? Bảo cả hai đến đây ngay luôn nhé"

"Ừm anh hiểu rồi, bây giờ bọn anh tới liền đây. Cụp !!"

Nói chuyện điện thoại xong, Huy Vũ quay sang nói với hai gã đực rựa đang khó hiểu nhìn mình:

"Chúng ta đến thư phòng của bố ngay thôi. Thiên Băng nói với em là có chuyện gì gấp lắm"

Hai anh em họ Lãnh không hỏi gì thêm, trực tiếp kéo theo Huy Vũ lao nhanh ra khỏi phòng

...

Tòa lâu đài trắng này rộng mệnh mông nhưng khi có "thổ địa" dẫn đường thì không việc gì phải lo cả

Chưa đầy ba phút sau, cả ba người đã đến thư phòng của Lãnh gia chủ

"Cạch - Sầm"

Vốn tính nóng như lửa, Lãnh Tâm Hỏa vừa mở cửa bước vào đã cao giọng chất vấn:

"Bọn con tới rồi đây, có chuyện gì xảy ra vậy ạ ??"

Dứt lời, hắn ta mới nhìn thấy sắc mặt như đưa đám của bố mẹ và biểu cảm bất lực của ông anh hai

"Bố mẹ ?? Còn cả anh hai nữa. Băng Băng à, có chuyện gì vậy em ??" - Lãnh Thiên Tinh bước nhanh tới chỗ của mẹ, nắm chặt lấy tay bà

Lãnh Thiên Băng không trả lời anh ba của mình ngay, chỉ lao đến ôm chầm lấy Huy Vũ:

"Anh yêu, mọi chuyện đúng như anh dự đoán. Kết quả xét nghiệm cho thấy thuốc trợ tim của mẹ thực sự có vấn đề"

"Haizzz, có phải là chất Mễ Cáp không ??" - Huy Vũ thở dài một cái nhưng rất nhanh lại cứng đơ người

Quả nhiên, khi nghe được từ chính miệng Huy Vũ thốt ra tên của chất độc đó. Hai vợ chồng Lãnh gia đã ngay lập tức cao giọng dò hỏi:

"Con rể, con có hiểu biết gì về chất này sao ??"

"Phải đó. Cái cuộc nói chuyện giữa tụi anh và Thiên Băng hồi lúc sớm nữa. Em chắc chắn có cách giúp mẹ mà phải không ??" - Lãnh Thiên Kiêu chăm chú nhìn Huy Vũ. Ánh mắt tràn ngập nóng bỏng

"Ch...chuyện này ..."

Giọng nói của Huy Vũ trở nên lắp ba lắp bắp, trong lòng âm thầm chửi bới:

| Con mẹ nó thật chứ, mình với cái miệng ba hoa bép xép này của mình. Thuốc giải độc chất Mễ Cáp còn gần hai năm nữa mới được công bố ra trên toàn Thế Giới. Tuy là mình nắm giữ được toàn bộ thông tin thành phần của nó nhưng ... nhưng mà làm sao tiết lộ được đây ?? |

| Nói toạt móng heo ra thì ai mà thèm tin cho nỗi ?? Mà có tin đi nữa thì làm sao giải thích ?? Một cái thằng dốt nát y học như mình tự nhiên nói nghệch toẹt công thức thành phần y học của một thứ thuốc chưa được công bố ra công chúng |

| Vốn dĩ ban đầu là muốn mẹ vợ ngừng sử dụng loại thuốc đó mà thôi, tự khắc hai năm sau sẽ có thuốc giải độc rồi. Cùng chỉ tại mình không biết giữ mồm giữ miệng, đúng là cái miệng hại cái thân ... haizzz |

| Ê mà khoan đã !! Nhắc tới mới nhớ, chẳng phải công trình nghiên cứu loại thuốc giải độc này là thuộc về nhóm giáo sư tiến sĩ được dẫn đầu bởi anh Thiên Kiêu sao ?? Nhưng mà đến lúc công bố thì ... Con mẹ nó phải rồi !! Suýt chút nữa thì quên béng mất kết cục kiếp trước của anh ta |

"!!!" - Tinh thần của Lãnh Thiên Băng lập tức chấn động cực mạnh

"Anh rể à, sao anh im lặ ..."

"Mày câm mồm lại ngay !! Để yên cho anh rể mày nghĩ cách !!" - Lãnh Thiên Băng trừng mắt quát thằng em to xác của mình

Cô đang chăm chú nghe thông tin của chồng mà thằng đầu bư này dám cắt ngang, muốn chết sao ??

Lãnh Tâm Hỏa trực tiếp dùng hai tay bịt chặt miệng lại, không dám hó hé chút nào. Đầu não đầy một đống dấu chấm hỏi

Thái độ hung dữ khi quát em trai vừa rồi của Lãnh Thiên Băng lúc quay sang đối mặt với chồng lại thay đổi 180 độ. Đôi môi anh đào căng mọng nở ra một nụ cười ngọt ngào, thậm chí còn có chút nhỏng nhẻo:

"Anh yêu à, anh cứ từ từ mà nghĩ cách, gia đình em chờ được nha"

Chứng kiến biểu hiện tin tưởng tuyệt đối của con gái đối với chồng mình, hai vợ chồng già cũng đưa ánh mắt khẩn thiết về phía Huy Vũ

Huy Vũ nhức hết cả trứng, đầu não điên cuồng tìm cách giải thích tốt nhất để không bị nghi ngờ

| Phải làm sao mới vừa vặn cho cả hai bên đây ?? À đúng rồi !! Nhân lúc này khai sáng chút đỉnh cho anh hai đi vậy, sẵn dịp cảnh báo anh ấy về kẻ phản bội trong nhóm nghiên cứu luôn |

"Anh hai, em nhớ là anh đang nghiên cứu về thuốc mới dành cho các bệnh nhân Alzheimer phải không ??"

"Hả ?? Làm sao em biết ??" - Lãnh Thiên Kiêu trố mắt lên nhìn chằm chằm vào tên em rể "tiên tri" này

| Ôi cái con mẹ nó thiệt chứ !! Tránh ổ gà thì gặp ổ voi !! Tránh vỏ dưa thì gặp vỏ sầu riêng mà !! Thôi kệ cha nó, chơi tới luôn | - Huy Vũ điên cuồng văng tục chính bản thân mình nhưng ngoài mặt vẫn biểu lộ bình tĩnh:

"Em sẽ giải thích chi tiết sau, bây giờ em sẽ gửi vài thông tin qua cho anh, anh và đội của mình cứ làm theo đó là được. Cho e xin nhẹ cái tài khoản tin nhắn nào"

Dù có cái hiểu cái không nhưng Lãnh Thiên Kiêu vẫn móc điện thoại ra và mở mã QR tài khoản tin nhắn đưa cho Huy Vũ quét

Sau khi hai người kết bạn thành công, Huy Vũ trực tiếp ngồi xuống ghế. Hai bàn tay bấm liếng thoắng lên màn hình cảm ứng

Khoảng độ năm phút sau, Huy Vũ mới cất điện thoại vào túi, môi nở nụ cười hài lòng:

"Xong rồi, anh cứ làm theo những chỉ dẫn này nhé. Cứ coi như đây là món quà ra mắt của thằng em rể không nên thân này dành cho anh đi"

"Cảm ơn em, vậy anh lập tức xem qua ngay bây giờ. Kim Linh, cô là người ở bên cục thông tin tình báo mà phải không ?? Phiền cô đi theo phụ giúp tôi một tay" - Lãnh Thiên Kiêu trầm giọng nói

"Tuân lệnh, thưa đại thiếu gia" - Kim Linh cung kính khom người

"Cạch - Sầm"

Đợi cho hai người họ vừa bước rời khỏi thư phòng, Lãnh Thiên Băng lập tức đưa ra vài mệnh lệnh cho em trai mình:

"Tâm Hỏa, dẫn người đi bắt mụ bác sĩ riêng của mẹ về đây cho chị. Ngay sáng sớm mai, chị muốn mụ ta phải quỳ gối trình diện ở sảnh phòng khách. Còn nữa, phong tỏa bệnh viện của gia tộc. Chưa có lệnh của chị thì không cho phép bất cứ y bác sĩ nào rời đi"

"Dạ vâng thưa chị, em đi làm ngay" - Lãnh Tâm Hỏa gật mạnh đầu, nhanh chóng rời khỏi thư phòng

"Bố mẹ, cũng trễ rồi, hai người nên đi nghỉ ngơi đi. Con tin chắc là mọi thứ sẽ ổn thôi, nhất định đến ngày mai sẽ có kết quả" - Lãnh Thiên Tinh nhẹ giọng đề nghị

Tinh thần của Tô Ngọc Dung lúc này cũng đã có chút khởi sắc:

"Ừm con nói phải lắm. Vậy bố mẹ về phòng đây, mấy đứa cũng đi ngủ sớm đi nhé"

Nói xong, cả ba người cũng đứng dậy, trong thư phòng chỉ còn lại hai vợ chồng Huy Vũ

Lãnh Thiên Băng lập tức khoác chặt tay chồng, chu môi ỏng ẹo:

"Tụi mình cũng đi thôi chủ nhân ơi. Ngài chưa từng vào phòng riêng của em bao giờ đúng không♥ ??"

"Chỉ cần có em bên cạnh thì chỗ có lạ lẫm thế nào anh cũng ngủ được hết" - Huy Vũ cười nói với vợ, vừa luồn tay vào trong quần chíp khám phá cặp mông to tròn của cô, khều móc hai cái huyệt động chật chội

Lãnh Thiên Băng nhoẻn miệng cười dâm đãng, cố ý bước những bước thật dài để hai chân dang ra rộng hơn

\\///

Chúc các đh một buổi tối vui vẻ <3

...

Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~

STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu

Paypal: anhvu041195@gmail.com

~ Cảm ơn các đh rất nhiều ~