Chương 112: Chất Độc Mễ Cáp

Quay trở lại trang viên Lãnh gia, tại phòng khách lúc này

Lãnh Thiên Băng vẫn còn đang thao thao bất tuyệt liên tục với câu chuyện của mình

Rất nhiều tình tiết ảo diệu đã được loại bỏ cũng như có kha khá chi tiết khác được cô thêm thắt thay vào để làm hợp lý câu chuyện. Nội dung của chúng tuy không được nguyên vẹn nhưng cũng miêu tả khá rõ quá trình thay đổi ngoạn mục của chồng cô

Ba vị "thính giả" nghe kể chuyện như si như say, thỉnh thoảng cũng đặt ra vài câu hỏi ngoài lề

"Hừm ... lẽ nào gã chồng tốt của em nhận được kì ngộ gì đó ở bên ngoài ?? Ý anh là giống trong mấy bộ phim kiếm hiệp mà nhân vật vô tình té núi và nhặt được truyền thừa hay cơ duyên gì gì ấy ??" - Lãnh Thiên Kiêu chống cằm gật gù, bộ dạng suy tư y hệt như một ông già đang giảng đạo

"Phốc !!" - Mọi người đồng loạt phun ra một ngụm, phì cười thành tiếng

"Em không nhận ra là anh cũng biết đùa kiểu đó đó nha. Nghiên cứu nhiều thứ quá nên mắc chứng hoang tưởng luôn rồi hay gì đấy??" - Lãnh Thiên Băng buồn cười, đấm nhẹ vào ngực anh hai mình một phát

"Bản thân bố thì không có ý kiến gì đâu. Chắc là con không để ý chứ ta chưa từng bao giờ nhìn thấy con vui tươi và hay cười như bây giờ cả. Dù là từ khi con còn bé tí xíu"

"Bố con nói phải đó con gái à, nhưng mà không chỉ có mỗi một mình con đâu. Con có để ý thấy là từ khi Huy Vũ "lột xác" thì không khí gia đình chúng ta cũng thay đổi hẳn chỉ trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn không ??" - Hai vợ chồng già cười tủm tỉm, chỉ ra điểm mấu chốt trong câu chuyện của Lãnh Thiên Băng

Đôi môi anh đào căng mọng của Lãnh Thiên Băng vểnh lên một nụ cười mỉm, gò má cũng có chút ửng đỏ

Khỏi phải nói, chính bản thân cô là người cảm nhận được rõ rệt nhất những sự thay đổi ngoạn mục trong cuộc sống hàng ngày của mình. Mỗi ngày trải qua đối với cô đều tràn ngập hạnh phúc

Quan trọng nhất đó là ... Lãnh Thiên Băng đã thức tỉnh thứ cảm xúc bị đè nén suốt những năm tháng dài đằng đẳng. Chính bản thân cô cũng không ngờ được rằng con người thật của mình lại là một ả đàn bà dâm loàng, biến thái và nghiện chuyện tình dục đến cực độ

"Mình của ngày trước đúng là thứ ngu muội, lúc nào cũng khinh thường những người vợ tối ngày chỉ biết ru rú trong bếp, ỏng ẹo dè dặt để lấy lòng chồng"

"Ai mà ngờ được bây giờ bản thân mình cũng trở thành y hệt như họ chứ♥. Mỗi ngày ngoan ngoãn làm bồn chứa tinh dịch, được dạng háng hầu hạ cho chủ nhân mọi lúc mọi nơi. Ưm♥ ... cuộc sống tươi đẹp như thế này quả là vô cùng tuyệt vời♥" - Gò má của Lãnh Thiên Băng càng đỏ hơn, ánh mắt ươn ướt tràn ngập dục vọng vặn vẹo

Chứng kiến biểu cảm “thẹn thùng” của Lãnh Thiên Băng, cả ba người nhìn nhau nhún nhún vai. Nụ cười trên gương mặt họ đầy vẻ trêu ghẹo

Đúng lúc này, một nữ hầu bước vào cắt ngang không khí đang vui vẻ của họ:

"Thưa gia chủ, thưa phu nhân. Bên ngoài có một người phụ nữ mặc vest đang xin phép được vào ạ. Cô ta nói là đến để giao báo cáo"

Gương mặt của Lãnh Thiên Băng lập tức trở về trạng thái lạnh lùng, gấp rút lên tiếng:

"Cho cô ấy vào nga- à khoan đã, chúng ta cùng tới thư phòng của bố để nói chuyện cho chắc ăn"

"Có cần tập hợp hết tụi nhỏ lại không ??" - Tô Ngọc Dung hỏi

"Không cần đâu, có gì lát nữa chúng ta nói cho tụi nó sau cũng được" - Lãnh Kiêu Hùng đỡ vợ đứng dậy, cùng đi đến thư phòng

...

"Cạch - Sầm"

Khoảng năm phút sau, một người người phụ nữ cao ráo, thần thái trang nghiêm trong một bộ vest công sở bó sát màu nâu nhạt mở cửa bước vào thư phòng làm việc chính của trang viên. Không phải ai khác, chính là Kim Linh

Trên tay cô ta mang theo một chiếc cặp da màu đỏ sậm. Chốt khóa của nó còn được tích hợp công nghệ nhận diện vân tay

"Kính chào gia chủ, phu nhân, thiếu gia và tiểu thư. Chúc mọi người có một buổi tối tốt lành. Tôi xin phép được tự giới thiệu, tên tôi là Kim Linh. Chịu trách nhiệm trong bộ phận tình báo của gia tộc" - Kim Linh cúi chào từng người đang ngồi trên ghế sofa

"Bộ phận tình báo sao ?? Có chuyện gì quan trọng xảy ra à ??" - Lãnh Thiên Kiêu nhíu mày khó hiểu

"Là về chuyện thuốc trợ tim của mẹ có vấn đề mà em đã nói đến khi nãy đấy" - Lãnh Thiên Băng không nhanh không chậm giải thích

"!!!" - Biểu cảm của mọi người đồng loạt trở nên ngưng trọng

"Đúng vậy ạ. Theo lệnh của tiểu thư, tôi đã tiến hành điều tra thành phần loại thuốc của phu nhân trong bí mật. Ngoài tôi ra, chỉ còn lại bốn nghiên cứu viên khác biết được chuyện này" - Kim Linh vừa trả lời, vừa mở cặp lấy ra một tập tài liệu được niêm phong kĩ lưỡng

Tô Ngọc Dung nhíu chặt chân mày, khó hiểu chất vấn:

"Rõ ràng mẹ đã giao cho bên bệnh viện chúng ta tiến hành kiểm tra thành phần của thuốc cơ mà ?? Sao bây giờ kết quả lại ở trong tay của cô gái trong cục tình báo này ??"

"Hồi trưa con cảm thấy không an tâm nên đã đặc biệt giao lại việc quan trọng này cho Kim Linh. Cô ấy là một trong hai cánh tay đắc lực nhất của con đấy, mọi người có thể yên tâm về khả năng làm việc chu đáo và cũng như sự chuyên nghiệp đáng tin cậy của cô ta" - Lãnh Thiên Băng cười nói, gật đầu một cái với Kim Linh

"Thôi thôi có chuyện gì thì để sau hãy tính. Đưa báo cáo cho tôi xem ngay" - Biểu hiện gấp gáp của Lãnh Thiên Kiêu thiếu điều như muốn lao đến giật lấy tập tài liệu báo cáo

Vừa nhận lấy nó, anh ta đã vội vã xé lớp niêm phong, cắm cúi lật ra từng trang giấy

Tập tài liệu này không quá dày, bên trong chứa đầy những thuật ngữ y học vô cùng khó hiểu và phức tạp. Lãnh Thiên Kiêu chăm chú tra xét từng dòng từng chữ với tốc độ cực kỳ nhanh nhưng không kém phần kỹ lưỡng

Trong suốt quá trình, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ được sắc mặt của vị trưởng nam nhà họ Lãnh đang từ bình thường chuyển sang thành trắng bệch, kế tiếp lại trở nên tái mét. Cơ thể anh ta cũng dần run lên lẩy bẩy không thể kiểm soát

Dù vô cùng ngứa ngáy nhưng không một ai dám thở mạnh. Chỉ chăm chú theo dõi phản ứng của anh ta

Chưa đầy hai phút sau, Lãnh Thiên Kiêu đã tra đến trang giấy cuối cùng

"KHỐN NẠN !!!" - Anh ta đứng bật dậy gầm lên như dã thú, ném mạnh tập tài liệu xuống dất

"Con trai à ... Chuyện gì xảy ra vậy ?? Con đừng làm mẹ sợ mà" - Tô Ngọc Dung bất an hỏi

"Anh hai, thuốc trợ tim của mẹ thực sự là có vấn đề sao ??" - Lãnh Thiên Băng thì biểu lộ bình tĩnh hơn, nhưng đôi tay trắng như phấn của cô đang siết chặt lại thành nắm đấm

Lãnh Thiên Kiêu cố gắng hít thở thật sâu, cố gắng lấy lại chút bình tĩnh, sau đó chậm rãi lên tiếng:

"Không chỉ là có vấn đề bình thường thôi đâu. Mẹ, rốt cuộc ai là người đã đưa loại thuốc này cho mẹ sử dụng ??"

"Là .. là bác sĩ riêng của mẹ, con cũng có gặp qua bà ta mấy lần rồi mà. Những năm qua mẹ luôn đi theo phác đồ chữa trị tim mạch của bà ấy"

"L .. loại thuốc này mẹ đã sử dụng được hơn hai năm rồi. Cảm thấy rất hiệu quả, không hề có gì bất thường hết" - Sự bất an trong giọng nói của Tô Ngọc Dung càng trở nên dữ dội hơn

Nhìn vào phản ứng thất thố này của cậu hai Lãnh gia, một bậc thầy trong giới y học của toàn Thế Giới. Ngay cả người ngu cũng sẽ nhận ra có vấn đề bất thường

"Tiểu Kiêu, con giải thích rõ ràng cho mọi người hiểu xem nào. Rốt cuộc là thuốc của mẹ con bị gì ??" - Lãnh Kiêu Hùng gằn giọng, gấp gáp hỏi

Đưa mắt quan sát từng biểu cảm lo lắng của mọi người một vòng, Lãnh Thiên Kiêu bắt đầu chậm rãi lên tiếng:

"Giải thích một cách ngắn gọn thì đúng vậy, đây chính là thuốc độc. Trong thành phần của loại thuốc này chứa rất nhiều những hợp chất bị cấm sử dụng trong giới y học trên toàn thế giới"

"Trong đó, chất Mễ Cáp là nguy hiểm nhất. Nguy hiểm nằm ở chỗ nó cực kỳ khó bị phát hiện bằng các phương pháp kiểm tra thông thường. Chất Mễ Cáp này một khi đi vào cơ thể người thì tưởng chừng như vô hại. Nhưng thực ra, chúng lại tích tụ dần dần trong não bộ của nạn nhân"

"Trong trường hợp của mẹ là do mẹ bị bệnh tim, hầu như không hề để ý đến sức khỏe của não bộ"

"Người bị nhiễm độc chất Mễ Cáp sẽ trải qua ba giai đoạn. Giai đoạn đầu, nạn nhân không hề có triệu chứng gì rõ rệt. Gần như hoàn toàn bình thường"

"Giải đoạn hai, nạn nhân sẽ dần có những triệu chứng rất mơ hồ. Ví dụ như: Khó kiềm chế được cảm xúc của bản thân, suy nghĩ không thấu đáo thường hay mất tập trung giữa chừng"

"Giai đoạn ba cũng là giai đoạn cuối. Đến lúc này chất độc đã xâm chiếm khắp mọi ngõ ngách trong não bộ, khiến cho thần trí của nạn nhân trở nên điên điên dại dại. Thần tiên cũng không thể cứu chữa được"

Nghe đến câu cuối cùng, sắc mặt của tất cả mọi người trong phòng đã trở nên trắng bệch. Mồ hôi lạnh không nhịn được mà toát ra ướt sũng toàn thân

Mãi một lúc sau, Tô Ngọc Dung mới trấn tỉnh lại được đôi chút. Run rẩy lên tiếng:

"Co..con ơi, con đã nói là đến giai đoạn ba mới bị gọi là vô phương cứu chữa. Nếu vậy thì chất độc này ở hai giai đoạn đầu sẽ có thuốc chữa phải không ??"

Nghe câu hỏi đầy hy vọng này và cả ánh nhìn khẩn thiết của mẹ, Lãnh Thiên Kiêu chỉ thở dài sau đó khẽ lắc đầu:

"Chất Mễ Cáp này do tích tụ sâu trong não bộ, dần dần thẩm thấu vào các kinh mạch thần kinh nên ... nên để điều trị dứt điểm gần như là không thể"

Câu trả lời đó khiến cho tinh thần của mọi người như rơi xuống hầm băng vĩnh cửu, triệt để dập tắt mọi hy vọng. Đặc biệt là Tô Ngọc Dung, ánh mắt bà ta trở nên đờ đẫn như người mất hồn

"Bà nó à, bà bình tĩnh lại. Nhất định chúng ta sẽ có cách mà" - Lãnh Kiêu Hùng vội vã ôm lấy vợ vào lòng, cố gắng trấn an tinh thần của bà

"Anh hai à, thực sự là không có cách nào hay sao ?? Ngay cả với học thuật uyên bác cùng kiến thức sâu rộng của anh ?? Nhất định phải có phương án nào đó chứ ??" - Lãnh Thiên Băng cắn môi hỏi, hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thật đau lòng này

"Em không hiểu sao ?? Cái chính ở đây đó là công nghệ y học của chúng ta hiện giờ vẫn chưa tìm ra được cách giải quyết hiệu quả nào"

"Chất Mễ Cáp này, nó là một dạng gần tương tự như Prion vậy. Khác ở chỗ đó là tiến triển của nó rất chậm, âm thầm lặng lẽ. Hiện tại mẹ đã ngừng sử dụng loại thuốc chết tiệt này rồi nên tạm thời sẽ không có ảnh hưởng quá nhiều. Anh sẽ cố hết sức để giữ cho chất độc ổn định, không để nó phát tác" - Lãnh Thiên Kiêu thở dài đầy bất lực

Không gian thư phòng trở nên ngột ngạt, tù túng đầy một vẻ chán chường

Tô Ngọc Dung ngồi ngây ra trong vòng tay ôm ấp của chồng, cổ họng phát ra những tiếng thút thít không cam tâm

Tâm trạng vui vẻ và sôi nổi trong bữa tiệc gia đình vừa rồi như triệt để tiêu tán, không còn sót lại một chút nào

Đột nhiên ánh mắt của Lãnh Thiên Băng sáng lên, đầu não như trở nên thông suốt khi sực nhớ ra thứ gì đó:

"Khoan đã !! Nền y học hiện giờ ... kiếp trước ... TƯƠNG LAI !!!"

Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Lãnh Thiên Băng gấp rút móc điện thoại từ trong túi ra. Bàn tay bấm bàn phím run lên vì kích động

\\///

Chúc các đh một buổi tối vui vẻ <3

...

Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~

STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu

Paypal: anhvu041195@gmail.com

~ Cảm ơn các đh rất nhiều ~