Lăng Thần nghe vậy, lúc nãy ngươi còn oai hùng lắm, bây giờ thì như thế nào? Còn đây có thể gọi là ngoan ngoãn?
"Hẳn là sợ sư muội, sư tỷ ngươi, lông hồ ly còn tạo ra áp lực mạnh mẽ." Lăng Thần gật đầu thu hồi kiếm, nhìn Lưu Hòa dưới đống hỗn độn.
Gật đầu một cái.
Hướng Lăng Liên mà đi, Lăng Thần vừa đi đến nghiêng đầu: "Sư tỷ nữ nhân kia?" hắn lại nhìn ra chỉ còn lại vết máu, cũng không có thân thể người.
Lăng Liên khẽ cười: "Ta đã đưa nàng thi thể phụ mẫu."
"Vào trong nhẫn trữ vật, nàng cầm theo đã rời đi!"Cổ Nhược Ca cõng Lăng Thanh cũng đi đến.
Bên này áo bào đen tiền bối Trúc Cơ đi đến hỏi Lưu Hòa.
Lưu Hòa đứng dậy, nhìn hắn rồi: "Ngươi mau đưa ta đan dược chữa thương, nữ nhân ta thích sắp rời đi." áo bào đen hắn là Lưu gia người từng được cứu giúp mà đến.
Nhưng cũng theo Lưu gia nhiều năm, khi đã hết năm năm thời hạn.
Nên cũng không có rời đi, hắn tên Tân Viễn, Tân Viễn đưa đan dược cho Lưu Hòa, lưu hòa tay lưu loát, đưa vào trong miệng.
Nhìn nữ nhân hắn thích, rời khỏi thành, còn đang được nữ nhân khác, cõng trên lưng.
Làm Lưu Hòa cảm thấy không thích, Lưu Hòa hắn hóa thành một đạo linh khí, bay đến trước mắt bốn người.
Lăng Thần quay đầu nhìn thấy: "Lưu Hòa ngươi lại muốn chết?"
Lưu Hòa đưa tay ra, ý chỉ không có. Hắn trầm trọng nhìn Lăng Thanh đang trên lưng Cổ Nhược Ca.
Bước đến quỳ xuống một chân, ý định nắm lấy tay nàng, Cổ Nhược Ca vẻ mặt kinh thường, một cước đá hắn ngã xuống.
"Mỹ nữ nàng tên là gì?" Lưu Hòa nhìn trên lưng Cổ Nhược Ca nữ nhân, ánh mắt thèm muốn.
Lăng Thanh nàng thầm nghĩ, hắn không lẽ thích ta? Ta thế nhưng không muốn cưới phu quân, bỗng ánh mắt nàng nhìn hắn, hóa ra không phải nam nhân nha hắc hắc.
Nàng nhìn hắn, nghi hoặc giả ngây thơ: "Ngươi hỏi tên ta?" Lưu Hòa gật đầu, Lăng Liên vẻ mặt bực tức không thôi. Ngươi cũng giám tán tỉnh chủ nhân?
Dù ngươi là ẩn dấu thân phận, nàng bước tới một cước đá hắn bay ra xa.
Trong thành, có vài thân ảnh đang bước đi trên đường lớn ra khỏi thành, xung quanh là quầy hàng, lại có một thân ảnh, bị Lăng Liên đá lên cao.
Lưu Hòa bay trên cao, biến mất giọng nói vẫn truyền lại. "Mỹ nữ ta chưa biết tên của nàng, nhưng ta nhất định sẽ tìm nàng, lão bà của ta."
Mấy người nghe vậy khinh bỉ không thôi, Lăng Thần hắn lại khác, nếu như gặp lại Lưu Hòa phải cho hắn một bài học. Giám tán tỉnh sư muội của ta, ngươi giám?
Tân Viễn nhìn thấy vậy lắc đầu, hóa thành một đạo linh khí bay đi đỡ lấy Lưu Hòa, hắn vừa đi đến đã thấy Lưu Hòa bị thương treo trên cây, hắn vẫn tươi cười.
Miệng luôn lẩm bẩm: " Lão bà của ta."
Tân Viễn chỉ biết cách đi đến cho hắn một cái bạt tai ngất đi, xách cổ áo mang hắn đi về Lưu gia phủ, bên này cửa thành, Cổ Nhược Ca cõng trên lưng Lăng Thanh.
Lăng Liên bước tới:"Tam sư muội ngươi để Lăng Thanh sư tỷ xuống, ngươi không thể vừa phi hành, mang theo nàng trên lưng." Cổ Nhược Ca gật đầu, chính xác như sư tỷ nói.
Nàng không quen thuộc.
Lăng Thanh từ trên lưng Cổ Nhược Ca rơi xuống, Lăng Liên đi đến đỡ nàng dậy, cho nàng ngồi trên lưng, Lăng Liên cười hắc hắc, quả nhiên ta vẫn là thánh nữ ưu ái nhất người.
Ba người nhanh chóng bay đi.
Bên này.
Trước cửa hàng Dược Ma Liệu, Chu Trúc bước vào trong nhìn thấy trước mắt lão bản, nàng cúi đầu, thân ảnh chậm rãi bước tới.
Ngồi trên ghế, Cổ Thần nhìn là biết nàng đến vì điều gì.
Cổ Thần bước nhẹ tới: "Ngươi muốn báo thù sao?" Chu Trúc ngơ ngác, nàng chưa nói, làm sao lão bản làm sao biết? Chu Trúc cúi đầu: "Lão bản sao ngươi lại biết?"
Cổ Thần nàng cười cười, thân hình tuyệt phẩm, yểu điệu ngồi xuống: "Việc trong thành, sự việc nào xảy ra. Ta đều có thể nắm chắc, người mà ngươi gặp là hảo hữu của ta."
Chu Trúc gật đầu, ngước nhìn lão tay nhỏ đưa ra lệnh bài: "Lão bản đây là vị Bằng Hữu người đưa cho ta, nói muốn ngài dạy ta tu luyện."
Chu Trúc không đề cập tới, nàng muốn bái vi sư, nàng chỉ cần có thể tu luyện đã là, Cổ Thần gật đầu.
"Ta đã biết nếu ngươi có thể thông qua khảo hạch, ngươi thông quan sẽ thu ngươi làm đồ đệ, nếu ngươi không thông qua, có thể làm nha hoàn cho ta."
"Ta dạy ngươi tu luyện."
Chu Trúc ngơ ngác, lão bản chưa động đến tấm lệnh bài liền biết được, vị tỷ tỷ kia nói gì đây, đây chính là người tu hành cảnh giới sao? Quả không hổ danh tiên nhân.
"Lão bản vậy khảo hạch là?"
Cổ Thần chỉ cười nhẹ: "Ngươi chỉ cần có, đủ tư chất là ta thu ngươi làm đồ." Chu Trúc gật đầu, nàng cũng biết được sơ sơ, đưa tay ra.
Trong cửa hàng, dược ma liệu, một thân ảnh nữ tử, đặt tay lên bàn, trước mắt nàng. Là một vị lão bản thân thể tuyệt phẩm.
Cổ Thần phất tay, Chu Trúc cảm nhận được thân thể ấm áp, Cổ Thần vừa đưa vào xâm nhập ánh mắt, bỗng phát sáng.
Không quan tâm tới tư chất, mà là Cực Độc thánh thể, sinh ra đã mang trong mình cực độc, nàng ánh mắ nhìn thẳng Chu Trúc.
"Ngươi có muốn bái ta làm vi sư?" Chu Trúc nghe vậy đứng dậy ra khỏi ghế, quỳ xuống lạy, ba lạy.
"Đồ nhi bái kiến sư tôn." Cổ Thần nghe vậy cười cười: "Đứng dậy đi, ngươi nên cần làm việc tiếp theo."
Chu Trúc biết tiếp theo sẽ là mời trà sư tôn, nàng tay nhỏ lưu loát, rót trà, hai tay nắm lấy chén trà, quỳ xuống mời sư tôn.
Cổ Thần cười nhẹ, nhận lấy. Ánh mắt không ngừng nhìn nàng.
Cực độc thánh thể, không tồi nha, Tuyết Liên lần này ngươi thật sự cho ta tốt đồ đệ.
Nàng tay đưa xuống bộ ngực lớn của mình, lấy ra một quyển công pháp: "Đây là công pháp, ngươi nhận lấy tu luyện, bây giờ chỉ là huyền giai công pháp."
"Nếu như ngươi tu luyện thành công, có thể tìm vi sư. Lấy công pháp mới, cao thâm hơn."
Chu Trúc gật đầu, Cổ Thần lại nhớ ra nói thêm: "Quên mất ngươi, cũng phải giúp vi sư bán thuốc đi."
Cổ Thần vẻ mặt buồn bã: "Không thì chúng ta thật sự không có tiền." Chu Trúc nghe vậy tê dại, sư tôn người cũng quá nghèo khó.
"Quên mất ta tên Cổ Thần, ngươi có thể sư tôn hay vi sư đều hảo."
Chu Trúc gật đầu, nàng quay người đi vào trong phòng ngồi xuống tu luyện.
Bên này Bốn người gần như tới, Tiên Đạo Tông khu vực, cũng yên ổn mà không có gì nguy hiểm.
Nội môn.
Bởi vì sắp đến ngoại môn tỷ thí, mấy ngày nay coi như được nghỉ, không có đi học viện, Vân Phàm hắn đi ra dạo chơi, thấy được Vô Nhạn.
Cố gắng né tránh, lần này Vô Nhạn đã phát hiện ra, nàng không để Vân Phàm chạy thoát.
Vô Nhạn bắt lấy hắn.
"Ngươi rảnh hay không, có thể bồi ta dạo chơi được hay không?"
Vân Phàm tê, ngươi thế nhưng là đại sư huynh nữ nhân, ta làm sao có thể. Ta thế nhưng đã có hôn thê, nàng còn đẹp hơn ngươi.