Lăng Thần bên này không kém, hắn đưa kiếm ra trước mắt, nhắm lại mắt: "Chu Lăng Kiếm." hắn dùng tay vuốt lưỡi kiếm lên cao, quanh thân thể là linh khí nồng đậm.
Trong thành, xung quanh người xem đông đúc, một là một thân ảnh toát ra bá khí, trên cao cũng không yếu hơn bên dưới thân ảnh.
Hai người không ai nhường ai.
Hắn đưa kiếm ra sau. Lưu Hòa hắn bên này không dùng đến mạnh mẽ không pháp gì, mà đơn giản là Tiên Đạo Tông Kiếm Pháp, Tiên Đạo Kiếm.
Hai cỗ khí tức mạnh va chạm vào nhau, nổi lên gợn sóng. Lăng Thần ánh mắt sắc bén: "Lưu Hòa chịu chết." hắn thân hình chạy nhanh đến chém ra một đạo.
Lưu Hòa không nhún nhường: "Lăng Thần ngươi chết." hắn cũng nhảy xuống chém ra một đạo công kích, hai thanh kiếm va chạm vào nhau. Khí tức mạnh mẽ xông ra ngoài.
Hai người kiếm chạm nhau, mặt đối nhau Lăng Thần ánh mắt bình thường nhìn hắn. Lưu Hòa một mặt chán ghét nhìn Lăng Thần, hai bên thanh kiếm va chạm, không ai yếu thế.
Lăng Thần chống cụ được hồi lâu, thấy Lưu Hòa hắn không còn chống cự được bao lâu.
Đẩy mạnh Thanh Ngân Sắc Kiếm, Lưu Hòa bị đẩy lùi, người nghiêng ra sau, Lăng Thần đưa kiếm lên cao một nhát chém xuống.
Lưu Hòa bị chém, bay ra xa, đúng lúc bay đến ba người Chu Trúc, Lưu Hòa hắn chịu liệt cơn đau trên ngực. Quay đầu nhìn lại thấy ba người, mang theo kiếm lên.
Một mực chém ra, Lăng Thần cùng mấy người còn lại đều ngơ ngác, bởi vì động tác quá nhanh, Lưu Hòa vừa bị đánh bay liền đứng dậy chém gia cảnh ba người, Chu Trúc nhìn ngơ ngác kiếm chém đến.
Phụ thân, mẫu thân nàng cũng vừa tỉnh dậy thấy cảnh này gật đầu, chạy đi đến trước mắt nàng. Dù nàng chỉ là vì chuộc lợi, vẫn là cứu nàng, nhanh chóng chạy tới.
Ngăn chặn đạo kiếm, đạo kiếm bay qua.
Một thân ngã xuống, chân vẫn còn đứng vững hai người. Làm Chu Trúc khóc lóc, sợ hãi nhìn cảnh trước mắt, phụ thân, mẫu thân vài giây trước, còn cùng nàng nói chuyện.
Rất cảm kích thiếu hiệp ra tay cứu giúp.
Nhưng bây giờ thì sao? Phụ mẫu bị chém đứt lìa thân thể trước mắt nàng, sợ hãi, ngồi quỵ xuống đất, hai tay che miệng run rẩy sợ hãi.
"Phụ thân mẫu thân, hai người làm sao lại, hu hu." nàng ngồi xuống khóc lóc, Lưu Hòa thấy vậy nhếch miệng: "Các ngươi quả nhiên ngu ngốc."
Lăng Thần xa xa thấy vậy hắn nổi cơn thịnh nộ, đánh không lại ngươi đi giết người vô tội?
Xung quanh nhiều người cũng thấy như vậy, nôn bửa hoặc trực tiếp ngất, có người sợ hãi.
Nhưng đều không giám kêu la, bởi vì đây là Lưu gia đại thiếu gia a, không nên đắc tội. Nên cũng không lên tiếng mà im bặt, bởi vì hai thi thể máu liên tục chảy ra.
Có thể gọi là một thảm kịch, sợ hãi tràn ngập xung quanh. Lăng Thần hắn xông đến thì Lưu Hòa định chém giết thêm Chu Trúc, ngồi bịt trên đất.
Lăng Liên nàng muốn ra cứu giúp.
Nhưng nhìn biết chắc chắn, không thể kịp thời, Lăng Thần cũng biết chắc nhưng với tốc độ bây giờ, có thể kịp thời tới cứu giúp nàng bị thương.
Lăng Thần hóa thành một đạo linh khí.
Tiêu Gia Thành xung quanh đông đúc người, nhìn trước mắt thi thể sợ hãi.
Một thân ảnh ngồi trên đất, cảm thấy xung quanh không có người tốt, lòng nàng tràn đầy sợ hãi, không có cảm nghĩ, xung quanh tối đen.
Trước mắt còn có nam nhân, đưa kiếm lên cao.
Bỗng hai cây quạt bay đến, một kích đánh bay kiếm Lưu Hòa ra ngoài. Lưu Hòa nhìn lại thì thấy, là nữ nhân bị bệnh.
Nổi tiếng trong tông môn gần đây, nhưng hắn nhìn thì thấy nàng rất ưu nhìn, còn là quạt tu người. Nhanh chóng chuyển qua ưu thích nàng, muốn cưới nàng làm phu thê.
Cũng bởi vì hắn trăm thê thiếp mập mạp.
Cũng đã bị đuổi ra khỏi lưu gia phủ, tại sao không giết? Mấy nữ nhân đó chỉ hám tiền lại không có ác ý, với giúp hắn che đậy bí mật giới tính.
Nên cũng không cần giết a, Lưu Hòa hắn lại ảo tưởng đến cùng Lăng Thanh kết phu thê.
Lưu Hòa hắn cũng không để ý đến, Lăng Thần hóa thành đạo linh khí bay tới, một kích đánh bay hắn ra xa. Lưu Hòa không chú ý, nhìn Lăng Thanh đắm duối, nàng nắm trên tay Nhị Thiên Phiến Hồng.
Hắn là cũng Quạt tu, hơn nữa còn là song tu luyện, kiếm cùng quạt, nàng lại là quạt tu. Hắn thật muốn cùng nàng kết làm phu thê.
Lăng Thanh nàng thân thể run nhẹ, cảm giác có hai đôi mắt nhìn nàng?
Lắc đầu, ánh mắt nhìn lên cao, xung quanh cảnh vật không nhiều, cảm thấy một đạo khí tức quen thuộc.
Ánh mắt đảo qua, Lăng Thần định phế Lưu Hòa ngã trên đất.
Lăng Thanh, Lăng Liên giọng nói đồng thời: "Lăng Thần đừng giết hắn, bảo hộ hắn tới còn là Trúc Cơ cảnh viên mãn."
Lăng Thần vẫn không dưng lại.
Giọng nói từ trên trời vang lên: "Ngươi nếu như giết hắn, ta nhất định sẽ giết ngươi hồn phi phách tán." giọng nói lão nhân truyền khắp cả thành.
Tiêu Gia thành ai nghe được, đạo uy áp này quá mạnh, phàm nhân trực tiếp ngồi trên đất, sợ hãi lan tỏa sợ rằng tới lượt, bản thân bị giết.
Chu Trúc càng tái nhợt, nhìn thân thể phụ mẫu trước mắt.
Nàng muốn báo thù nhưng mà, cảnh giới không đủ, nàng không thể báo thù. Nàng không mạnh mẽ, nàng không thể tu luyện, nàng sợ hãi.
Chu Trúc nàng đã mất đi người bảo hộ.
Sợ hãi lan tỏa, tâm tình lâm vào mê mang bóng đêm, Lăng Liên thấy vậy, nhanh chóng chạy tới, ngồi xuống ôm nàng.
"Ngươi chịu khổ rồi, muốn báo thù sao?"
Chu Trúc gật đầu nhẹ, tuy nàng vẫn run rẩy.
"Nếu như ngươi muốn báo thù, còn cần thêm mất mát."
Nàng chưa nói hết câu, Chu Trúc giọng nói yếu ớt: "Ta nhất định phải báo thù, cho dù xuống sông biển lửa." Lăng Liên gật đầu hảo.
Lăng Liên tay đưa ra một nhẫn trữ vật, có thể chứa đầy đủ, thi thể phụ mẫu Chu Trúc vào trong.
Đưa cho Chu Trúc, nói nhỏ: "Ngươi biết cửa hàng Dược Ma Liệu?" Chu Trúc gật đầu nàng biết, nàng hay mua thuốc, lão bản cũng thật dễ thương, thích câu dẫn người ta nha.
Lăng Liên lại đưa cho nàng, một tấm lệnh bài: "Ngươi đưa cái này cho nàng, nàng sẽ dạy ngươi tu luyện, hoặc sẽ thu ngươi làm đồ tùy vận mệnh của ngươi."
Chu Trúc gật đầu, nàng chân run run đứng dậy, nhìn lại Lưu Hòa đang bị Lăng Thần chém xuống, nhưng một đạo linh khí đỡ lấy, nàng ánh mắt căm thù nhìn hắn.
Nàng lặng lẽ rời đi, không ai quan tâm đến nàng. Lăng Liên nhếch miệng, tiểu oa oa ngươi có thể hay không, để nữ nhân kia thu ngươi, đều nhờ vào tài năng của ngươi.
Bên này Lăng Thần hắn vừa định công kích xuống Lưu Hòa, bị áo bào đen ngăn chặn. Lúc trước cảnh giới Trúc Cơ cảnh hậu kỳ, bây giờ là Trúc Cơ cảnh Viên Mãn, hắn đáp xuống đất.
Bước tới bên cạnh Lăng Thần, thấy Lăng Thanh, Lăng Liên, không còn cao ngạo: "Ngươi đừng giết hắn, ngươi giết hắn Lưu gia, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi."