Tiêu Gia Thành.
Trên đường đi, đông đúc người vây xem, trong đó một nữ nhân nằm trên đất, dao phay cắm trên ngực.
Máu chảy sinh mệnh gần cạn kiệt, sắp chết, Lăng Thần cúi người, lấy ra một viên đan dược. Ý định cứu giúp đối phương, tuy hắn chán ghét Lưu Hòa, giúp người một chút vẫn là.
Tuy không phải thánh mẫu.
"Thiếu hiệp đan dược quý hiếm, không thể cho một người phàm nhân như ta được." nữ nhân trung niên kiên định nói. Lăng Thần không nói nhiều một chiêu, đưa viên đan dược cho nàng nuốt xuống.
Trung niên nữ nhân ngất đi, nam nhân thấy vậy cúi người đa tạ Lăng Thần. Nhìn Lưu Hòa muốn tiến lên đồng quy vu tận, Lăng Thần ngăn hắn: "Vị thúc thúc này để ta đi."
Trung niên nam nhân không thể chống cự tu tiên người. Gật đầu lui ra, Lưu Hòa thấy tình cảm cuối cùng cũng xong cười.
"Lăng Thần hôm nay ta phải giáo huấn ngươi, ba lần bảy lượt, cản bổn đại gia cướp nữ nhân." Lưu Hòa khịt mũi coi thường.
Bởi vì cảnh giới bây giờ, hắn đã là Luyện Khí cảnh tam giai.
Lăng Thần không sợ hãi, hắn là Trúc Cơ cảnh, một cái tát là đủ đánh bay Lưu Hòa. Nhưng mà hắn cần phải, từ từ bộc lộ cảnh giới, phải đến tỷ thí võ đài, mới đùng đến.
Lăng Thần rút ra Thanh Ngân Sắc Kiếm, lao đến. Lưu Hòa hắn cũng dùng ra cây quạt của mình.
Hai bên giao thủ, tiếng oanh tạc nổ ra.
Làm ba người gia đình nữ nhân lùi ra xa, Lưu Hòa hắn bộc lộ cảnh giới Luyện Khí cảnh tam giai.
Nhếch miệng: "Lăng Thần hôm nay ta giáo huấn ngươi một trận, giám cướp bổn đại gia nữ nhân." Cảnh giới hắn càng bộc lộ mạnh mẽ ra ngoài.
"Lưu Hòa hôm nay không có vị tiền bối Trúc Cơ cảnh, ta cho ngươi nằm ba tháng." hắn cũng bộc ra cảnh giới Luyện Khí cảnh tứ giai. Lưu Hòa tê, ta dùng đến đan dược, mới miễn cưỡng đột phá Luyện Khí cảnh tam giai.
Ngươi vậy mà liền tứ giai? bật hack? Lưu Hòa hắn không biết rằng Lăng Thần cảnh giới thật sự là Trúc Cơ cảnh sơ kỳ.
Lưu Hòa hắn thân hình bước nhanh tới, cùng Lăng Thần giao thủ.
Lại lui ra sau, quạt chém về phía trước: "Quạt Phi Thiên." một luồng gió mạnh mẽ thổi bay xung quanh. Lăng Thần hắn cũng cảm nhận được sức gió mãnh liệt.
Thân hình hắn biết mất, làn gió xuyên qua nhưng không hề thấy Lăng Thần, Lưu Hòa ngơ ngác mà nhìn xung quanh, một kiếm từ sau lưng hắn, chém ra.
Lưu Hòa không kịp phòng bị, một kiếm chém bay rách áo hắn. Lưu Hòa bay ra xa, hắn rơi xuống, ngã vài vòng trên đất, lại nhanh chóng ẩn dấu bí mật.
Lăng Thần đáp đất, thân hình lại nhanh chóng tăng tốc, đuổi theo Lưu Hòa.
Tránh Lưu Hòa phi tiêu công kích, quả nhiên như hắn đoán Lưu Hòa đánh mấy đạo cây quạt. Vô số phi tiêu từ đó bay ra, Lăng Thần hắn né tránh dễ dàng.
Lưu Hòa tức giận, muốn công kích Lăng Thần nhưng mà đều vô vị, không còn cách nào chính là dùng đến hắn kỹ thuật mạnh nhất, kiếm tu người.
Tiêu Gia Thành.
Xung quang vây đông đúc người, Lăng Thần, Lưu Hòa mỗi người một hướng, cách không xa nhau.
Lưu Hòa thu lại cây quạt, kéo dài phần dưới câu quạt, hình thành nên một thanh kiếm. Hắn đưa kiếm chém ra ngang, Lăng Thần vừa chạy tới, nhanh chóng ngăn cản đạo kiếm
Lăng Thần kinh ngạc há hốc miệng, ngay cả xung quanh đều ngơ ngác: "Ta nhớ ra Lưu gia, Lưu Hòa hắn từng là thiên tài về kiếm pháp."
"Hắn vậy mà bộc lộ tài năng kiếm pháp, của mình." Bên cạnh một tên nô, khen ngợi: "Thiếu gia uy vũ, ta theo hắn từ nhỏ, hắn kiếp pháp đặt tiểu thành."hắn cười hắc hắc.
Mấy người nhanh chóng nhìn trận đấu.
Lưu Hòa, chém ra mấy đạo kiếm, ngăn cản Lăng Thần kiếm. Ngay cả Lăng Thần cũng vì đó mà ngơ ngác, nhân cơ hội đó Lưu Hòa chạy tới.
Đưa kiếm lên cao: "Lưu gia kiếm, nhất kiếm công pháp." hắn thân hình hư ảo ảnh, từ mọi hướng công kích. Lăng Thần bị vô số nhát chém, thân thể đều hiện ra vết thương.
Sư tôn Lăng Thần truyền âm: "Lần trước hắn giao thủ với ngươi, cũng chưa bộc lộ dùng qua. Nhưng mà hắn bộc lộ ra, ta mới nhìn thấy."
Lăng Thần hắn minh bạch, nhưng trước hết, muốn phá giải tuyệt kỹ Lưu Hòa.
Hắn tìm mọi cách vẫn không có thể, chịu vô số nhát chém, thân hình bị đánh bay ra ngoài, lại bị đánh bay lại chỗ cũ. Không thể chạy thoát, cũng không thể phản kháng, bởi vì bên trong công pháp.
Lưu Hòa thoát ẩn thoát hiện, xuất hiện vô số lần, thân thể hắn đã bị thương, quần áo rách nát. Xung quanh, đều bán tán không ngừng.
Lăng Liên thấy Lăng Thần sắp bị dồn ép đến chết. Nàng hóa thành một đạo màu hồng xanh linh khí, nhìn biết ra.
Lưu Hòa công kích từ hướng tây sang tây nam rồi mới đến hướng nam, cứ như vậy lặp lại, Lăng Liên minh bạch đợi thời cơ, Lưu Hòa vừa đi đến hướng nam.
Một màu hồng xanh linh khí xuyên kích qua, Lưu Hòa hắn bị một thương chém xuyên qua bụng muốn tiết lộ bí mật sao? Quay đầu nhìn lại là một nữ nhân.
Lăng Liên bay xuyên qua người Lưu Hòa, Lưu Hòa hộc máu, nhìn xuống thanh thương đâm xuyên chính mình.
Hắn nhịn cơn đau rút ra thanh thương, tay lấy ra một viên đan dược, đâu vào trong miệng. Vết thương bắt đầu bình phục, hắn ngã quỵ trên đất, hai chân ngồi, hai tay chống chống đỡ.
Mặt cúi nhìn đất, ngước đầu nhìn lên Lăng Thần, trên thân tràn đầy vết thương, cũng không khác hắn là bao. May mắn, bí mật không bị lộ.
"Lăng Thần ngươi vậy mà đứng sau lưng nữ nhân."
Lăng Thần đang định nói gì đó, Lăng Liên nàng đứng thẳng người: "Ngươi ức hiếp dân nữ nhà lành? Hắn không ra tay ta cũng đã đánh ngươi."
Lưu Hòa nhìn nữ nhân trước mắt, phách lối như vậy: "Nữ nhân điên, nhìn ngươi rất tuyệt mỹ, đúng kiểu nữ nhân ta thích."
"Vì tính cách của ngươi, ta không thích ngươi."
Lưu Hòa khinh bỉ, Lăng Liên nghe vậy cũng không chú ý.
Ánh mắt lườm Lăng Thần, ý chỉ nên ra tuyệt chiêu.
"Lưu Hòa nên ra tuyệt chiêu." Lưu Hòa gật đầu, cho dù bị thương hắn vẫn nhảy lên cao ánh nắng chiếu rọi, làm hắn thân hình mơ mơ màng màng, toát lên vẻ uy nghiêm.