Làm sao có thể bồi tiếp ngươi đây, nhưng ngươi, chắc chắn là nhân vật nữ chính nào đó. Không nên lại gần, nhưng mà nhìn ánh mắt của nàng, hắn từ chối lại khó khăn.
Nên đành đồng ý, Vô Nhạn cũng theo hắn đi đến trong rừng, hai người đi vừa nói chuyện.
Vân Phàm hắn đi theo, không nói lời nào, Vô Nhạn bày tỏ: "Thật ra ta thấy, ngươi giúp Cổ Hà cũng không phải tội gì."
"Ngươi cũng giống những đệ tử khác, thiếu tài nguyên tu luyện, nên mới làm như vậy ta hiểu." Vân Phàm tê, không nói gì.
"Thật ra ta có rất nhiều nỗi lòng, mà không biết phải giải bầy cho ai nghe. Nhưng từ khi ngươi xuất hiện, ngươi không giống đệ tử khác."
Vân Phàm theo sau đối phương: "Thánh nữ sư tỷ, ý của người là?" Vô Nhạn đưa tay, dùng khăn tay che miệng.
"Ngươi không giống những đệ tử khác, là bởi vì ai nhìn thấy ta cũng rất hâm mộ."
"Luôn ngắm nhìn vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành, hoa thấy hoa nở, sông thấy sông ngừng."
Vân Phàm nghe vậy, ngươi tự khen bản thân luôn a, không hổ là thánh nữ tự đắc ý như vậy. Tự đắc ý bản thân quá, nhưng ngươi không bằng nàng.
Nàng trong lời Vân Phàm ý chỉ Mộng Liễu.
"Ngươi không hiểu, ta cũng không thích mấy vị đệ tử, nhìn ta bằng ánh mắt đó."
Lúc đầu gặp ngươi ta thấy ngươi nhìn chán ghét ta, ta rất hứng thú. Bởi vì ai cũng thích ta, mỗi ngươi cùng hai bằng hữu của ngươi."
Vân Phàm gật đầu: "Ta không có ý đó, với một người thấp hèn như ta, người như thánh nữ đây. Thật sự là cao không thể với tới."
Hai thân ảnh, đang đi trên đường, nói chuyện phiếm, xung quanh là xanh cỏ, trên cao có linh khí bay qua. Dĩ nhiên là đệ tử.
Vô Nhạn đi bên cạnh Vân Phàm: "Ngươi đừng gọi ta là thánh nữ, gọi ta là Vô Nhạn sư tỷ."
"Vô Nhạn sư tỷ hảo." Vô Nhạn cười, nhưng nàng lại trầm mặc: " Vân Phàm ta thấy ngươi, không giống bình thường người, họ của ngươi là Vân?"
"Phía tây nam chính ta Vân Quốc."
"Tên ngươi rất giống, hoàng tử Vân Phàm."
"Bởi vì hoàng tử rất ít khi hiện thân, nên ta cũng không biết hắn ra sao, nhưng ta mong ngươi cũng đừng sợ hãi ta."
"Có thể nghe nỗi lòng của ta, đây là khúc mắc của ta, ta chỉ có mỗi mình ngươi là có thể giải bầy." Vân Phàm gật đầu, cũng không thể nói, ngươi còn có đại sư huynh đây.
"Hảo, Vô Nhạn sư tỷ mời nói." Vô Nhạn nghe vậy hướng rừng tre bước chậm rãi tới.
Xung quanh, tre xanh mọc hướng lên trời cao, chính giữa là một đường đi.
"Ta thật sự còn có một vị muội muội, nàng tên Vô Ngạn, giống ta y đúc, tính cách cũng giống như ta. Nhưng sư muội của ta, nàng ấy có một khúc mắc."
Vân Phàm suy diễn, vậy là song sinh tỷ muội. Vân Phàm vừa nghĩ Vô Nhạn nói thêm: "Nàng khúc mắc rằng, ta với nàng tương thông tương ý, cho nên một khi kết hôn động phòng, có giống nhau không?"
Vân Phàm thở dài: "Sư tỷ đừng lo, nếu như các ngươi tố chất thân thể, đều cảm ứng được của nhau, vậy thì cùng cưới một phu quân là được."
"Nhưng mà."
Vân Phàm cười hắc hắc: "Các ngươi tương thông tương ái, sư tỷ ngươi thích nam nhân, thì sư muội cũng giống. Hoặc ngược lại, như vậy không có gì dị nghị đi."
Vô Nhạn, minh bạch ý tứ: "Sư muội ngươi nghe được." từ trên cao cành tre, nhảy xuống một vị không khác Vô Nhạn là bao.
Chỉ khác mỗi y phục trên người, màu hồng cùng xanh, Vô Nhạn mặc xanh đồ người, hồng chính là sư muội, Vân Phàm một bên suy luận nhìn ra.
Vô Nhạn bước đến, bên cạnh sư muội của mình: "Nàng là Vô Ngạn sư muội của ta, nhìn chúng ta không khác nhau là bao đúng chứ?"
Vân Phàm gần đầu ân, Vô Ngạn cười khẽ: "Ta là Vô Ngạn, đa tạ vị sư đệ giảng giải."
Vân Phàm cười cười: "Vô Ngạn sư tỷ khách khí."
Vân Phàm, vẻ mặt tuy bình tĩnh, nhưng tâm tình run nhẹ, đối phương là tương thông tương ái người.
Vân Phàm không biết rằng, hai người còn bí mật.
Vân Phàm nhìn qua các nàng, sẽ không có cảm tình với ta chứ? Hắn lắc đầu, các nàng sẽ không có, ta không có hệ thống, không có tàn hồn gia gia.
"Sư tỷ vậy khúc mắc của ngươi, đã được giải quyết ta nên đi trước."
Vô Nhạn, Vô Ngạn cười gật đầu, Vân Phàm quay người rời đi. Hắn vừa đi được hồi lâu quay người không thấy bóng hai người.
Bởi Vân Phàm hắn đã đi xa, không thấy hai người liền chạy nhanh.
Vừa chạy, vừa thở dài: "Vân Phàm a Vân Phàm, ngươi ở cùng với thiên mệnh chi tử nữ nhân, ngươi muốn chết ư?" hắn vừa chạy vừa thở dài mệt mỏi.
Bên này, Vô Nhạn vừa thấy Vân Phàm chạy đi, nhìn Vô Ngạn: "Ngươi nói xem hắn thân thế là?"
Vô Ngạn thở dài: "Ta đã điều tra qua, là Vân Phàm hoàng tử Vân Quốc." Vô Nhạn nghe vậy hơi sững sờ, lại đưa tay lên miệng.
Vô Ngạn lại nói: "Ta chút, cảm tình với hắn nha, không giống Cổ Hà."
"Cổ Hà thật phiền phức, mỗi lần ta đi hắn đều tưởng ta là sư tỷ ngươi nha, tuy chúng ta không thích hắn."
"Nhưng cũng không thể đắc tội Cổ gia, nếu như chúng ta, hảo hảo ưu thích Vân Phàm thì sao?"
"Cổ Hà chắc chắn không phản đối, một quốc gia mạnh mẽ như vậy? Cổ gia cũng giám?" Hai người cười cười.
Vân Phàm đang chạy, bỗng nhiên hắt xì? Có ai nhớ đến ta? Thôi mặc kệ chạy là đều trước tiên.
Ngoại môn lúc này.
Bốn thân ảnh đi đến Tiên Đạo Tông, cũng đi vào trong đưa giấy hoàn thành nhiệm vụ, Lăng Thần đi đến trước quầy đệ tử.
Đệ tử khinh ngạc nhìn hắn: "Các ngươi mạnh như vậy, một đêm liền thông qua?" Lăng Thần gật đầu, đệ tử cũng không hỏi nhiều, ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ đồ vật.