Báo động trong lòng khiến Miêu Miêu vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng hoảng hốt, nhưng nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, vẫn đứng nguyên tại chỗ, bởi vì nàng cảm giác được, khí tức của bốn người kia đều đang tập trung vào mình, chỉ cần mình hơi động, e rằng sẽ lập tức phải tiếp nhận công kích điên cuồng của bọn chúng. Bởi vậy, nàng không thể động. Nhưng là một triệu hoán ma pháp sư, triệu hoán ma pháp sư vượt qua cấp bậc ma đáo sư, Miêu Miêu đương nhiên có biện pháp của mình, nàng khống chế tinh thần lực lặng lẽ tản ra bên ngoài, tuy nơi này cách nơi Niệm Băng ở khá xa, nhưng tinh thần ba động của nàng cũng đủ truyền tới, đồng thời, nàng cũng đưa ra tín hiệu cầu viện ra xung quanh. Tinh thần ba động nàng truyền ra phi thường vi diệu, chỉ có cường giả với thực lực siêu quần mới có thể cảm giác được.
Bốn thân ảnh lờ mờ xuất hiện, một trong đó nhẹ nhàng biến mất, ba thân ảnh khác hóa thành huyễn ảnh theo ba hướng mà lao tới Miêu Miêu.
Cảnh giới cao nhất của triệu hoán ma pháp sư, chính là trong nháy mắt dùng năng lực của triệu hoán thú biến thành năng lực của chính mình, ngay khi quang mang tập trung quanh thân Miêu Miêu, ngay trong nháy mắt, ba đạo thân ảnh kia liền cảm giác được tinh thần lực của mình đã mất tập trung, không đến một nháy mắt, bọn họ lập tức không hề do dự mà phát động công kích, thân thể Miêu Miêu vỡ tan, nhưng vỡ tan chẳng qua chỉ là một ảo ảnh mà thôi. Một con gián to lớn hiện ra trên mặt đất, dùng ánh mắt vô tội của nó nhìn nhìn ba vị chủ thần, quang ảnh lóe lên, thân thể nó trong nháy mắt biến thành bé như một con gián bình thường, chui qua giữa hai chủ thần, trực tiếp chui vào khe đất. Biến hóa bất thình lình khiến ba chủ thần cả kinh. Bọn họ lén vào Ngưỡng Quang đại lục liên quân, chính là để ám sát Niệm Băng, nhưng doanh trại của liên quân rộng lớn, muốn tìm được chỗ ở của Niệm Băng cũng không dễ dàng. Với tinh thần lực của Niệm Băng, dùng tinh thần hình thái mô phỏng những thứ để yểm hộ là quá đơn giản. Bởi vậy, bọn chúng định bắt một người để tra hỏi nơi ở của Niệm Băng. Rất nhanh, bọn họ phát hiện Miêu Miêu đang thơ thẩn trong doanh trại, sủng vật đại quân của Miêu Miêu từng lưu lại cho bọn họ ấn tượng sâu sắc, nói về thương tổn cho thần nhân bình thường, lực sát thương của những sủng vật của Miêu Miêu có thể sánh ngang với long tộc, dưới năng lực kích thích đặc thù của hồ ly Na Na, các sủng vật này lại càng thêm khủng bố, chỉ có Cửu Trảo Độc Chu bị chém mất chân rồi chết ra. Các sủng vật khác đều thu được chiến quả to lớn mà vẫn bảo toàn được thân thể, bởi vậy, tứ đại chủ thần mới vừa thấy nàng, lập tức nghĩ vận khí của mình thật tốt, với thực lực của Miêu Miêu, rõ ràng là thành viên chủ chốt của liên quân, đương nhiên sẽ biết hạ lạc của Niệm Băng, hơn nữa, dù cho không tìm được Niệm Băng, giết được một cao thủ có thể uy hiếp phe mình, cũng coi như là không phải về không chuyến này. Cho nên bọn họ phân ra Phách thần Cuồng Quân thủ vệ ở một bên, ba người còn lại toàn lực tới bắt Miêu Miêu, theo suy nghĩ của bọn họ, thì thực lực của Miêu Miêu có mạnh, cũng không thể thoát khỏi tay của ba chủ thần, thế nhưng bọn họ lại quên mất Miêu Miêu là một triệu hoán sư, hơn nữa cũng là một tinh thần ma pháp sư. Dựa vào tinh thần lực, khi vừa phát hiện bọn họ, Miêu Miêu cũng đã triệu hồi ra con gián Cường Cường.
Quang ảnh lóe lên. Miêu Miêu hiện ra cách đó hơn mười trượng, ảo ảnh của Cường Cường vừa biến mất, bản thể lại hiện ra. Trong nháy mắt khi các chủ thần còn kinh ngạc, ngân quang lấp lánh quanh thân Miêu Miêu, bạo nãi kim ngưu Đạm Đạm, cúc hoa trư Quan Quan, mẫu tử ám ma thử Điềm Điềm gần như đồng thời xuất hiện, trong màn kim quan đột nhiên sáng lên, thân thể Miêu Miêu được nhấc lên, kim quang hiện hình, chính thị cửu vĩ long Tiểu Kết Ba. Doanh trại trống trải, ba chủ thần mới vừa phản ứng lại, bốn con ma thú đã đánh móc về phía bọn họ, cùng lúc đó, hai tiếng phượng hót cũng vang lên.
"Con mẹ nó." Ngân thần Sắt An không kìm được tức giận mà mắng một tiếng, ba chủ thần đồng thời đánh ra một quyền, bổ tới bốn con ma thú đang lao nhanh tới, phá nát trướng bồng gần đó, tức khắc, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, Ngưỡng Quang đại lục liên quân bừng tỉnh sau tiếng phượng hót, binh sĩ ồ ạt ló ra khỏi trướng.
Hồng, lam lưỡng đạo quang ảnh cùng lúc hiện ra khi ba chủ thần đang nhằm về phía Miêu Miêu, băng, hỏa lưỡng chủng bất đồng khí tức trong nháy mắt tràn ngập, mắt thấy trên người ba chủ thần phát ra kim quang, phản ứng đầu tiên của Phượng Nữ và Lam Thần là bảo vệ Miêu Miêu, thân hình của các nàng trong nháy mắt đã tiến nhập phượng hoàng đệ bát biến, phượng hoàng rực rỡ trong màn hồng, lam lưỡng sắc quang mang đón nhận công kích của ba chủ.
Thất thải quang ảnh bỗng bốc lên từ một phía của doanh trại, nhận được tín hiệu cầu viện của Miêu Miêu, Niệm Băng lập tức tỉnh lại, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới nơi này, bảy đao hồn cũng xuất hiện, so với Phượng Nữ và Lam Thần thì chậm hơn một chút, từ phía sau ba vị chủ thần lao tới. Niệm Băng dựa vào thuấn gian di động ma pháp theo sát bảy đao hồn, thế nhưng, khi bảy đao hồn vừa hiện lên, một hắc ảnh đồ sộ đã chặn trước mặt hắn, nắm tay to lớn lao thẳng đến ngực Niệm Băng, một kim sắc quang trụ đường kính nửa trượng bao phủ cả thân thể Niệm Băng. Phách thần ẩn nấp, mục đích chính là chờ đợi Niệm Băng gấp rút đến đây tiếp viện, hắn cố ý không ngăn cản bảy đao hồn, khi Niệm Băng xuất hiện, mới bất thình lình phát động công kích.
Trí thần Nặc Á hét lớn một tiếng, "Trước hết giết hai phượng hoàng này đã." Bất chấp đao hồn tiếp cận ở phía sau, thân thể của ba chủ thần trong nháy mắt trở nên hư ảo, dưới tác dụng của Địa Linh huyệt, với tốc độ còn nhanh hơn Phượng Nữ và Lam Thần lao tới nghênh đón, chung cực cảnh giới Hoàng Cực huyệt trong nháy mắt bung ra, kim sắc quang mang lao thẳng tới hai phượng hoàng to lớn. Năng lượng dâng trào ngạt thở khiến băng hỏa song phượng vốn đang linh hoạt, giờ giống như lâm vào vũng lầy, lúc này, các nàng vẫn có năng lực thoát khỏi, dưới hình thái của phượng hoàng đệ bát biến, các nàng hoàn toàn có thể bay lên tránh thoát công kích của ba chủ thần, thế nhưng các nàng bây giờ lại chẳng hề có ý tránh, bởi vì, sau lưng các nàng chính là Miêu Miêu! Miêu Miêu mặc dù có cửu vĩ long Tiểu Kết Ba bảo vệ, nhưng đối mặt với công kích này của ba chủ thần, cũng chỉ có kết cục là bị miểu sát. Phượng Nữ, Lam Thần hai tỷ muội tâm ý tương thông, băng hỏa lưỡng chủng năng lượng trong nháy mắt được kích phát đến trạng thái mạnh nhất, mang theo khí tức trước nay chưa từng có, thẳng từ chính diện đón nhận công kích của hai chủ thần.
Tình thế của Niệm Băng bây giờ cũng rất không ổn, bị phong tỏa bởi năng lượng điên cuồng từ Hoàng Cực huyệt của đối thủ bộc phát ra, hắn căn bản là vô phương sử dụng thuấn gian di động, tuy Niệm Băng có khí lực hơn người. Nhưng hắn dù sao cũng là một ma pháp sư, đánh giáp lá cà thì không thể sánh được với chủ thần, dù là bất cứ một võ thánh nào cũng có thể đánh hắn răng rơi đầy đất, nguy cơ đã ở trước mắt. Kinh nghiệm thực chiến phong phú của Niệm Băng đã đem lại tác dụng quyết định, thân thể đang vọt tới của hắn lập tức lui về nửa bước ngay khi kim quang xuất hiện, ngay sau đó, một đạo kim quang trong nháy mắt từ mi tâm phụt ra, hai tay phát ra hồng, lam lưỡng đạo quang mang, hợp lại trước thân.
Chung cực Hoàng Cực huyệt thì Niệm Băng cũng có, chỉ bất quá hắn vẫn chưa từng dùng năng lượngđể công kích, lúc này, đối mặt với công kích của Hoàng Cực huyệt của đối phương, Thiên Nhãn lĩnh vực không kịp phát huy tác dụng. Bởi vậy, hắn chọn biện pháp trực tiếp nhất. Được tinh thần lực hỗ trợ, Hoàng Cực huyệt của Niệm Băng như châm nhọn đâm vào công kích của Phách thần. Hai luồng năng lượng từ Hoàng Cực huyệt va chạm trên không, nhất thời kim quang bùng lên, Niệm Băng dù sao cũng là vội vã công kích, hơn nữa Hoàng Cực huyệt lại nằm ở chính vị trí của Thiên Nhãn huyệt, tác dụng tăng phúc và phụ trợ của Thiên Nhãn huyệt mặc dù rất cường đại, nhưng lực công kích lại chẳng thể bằng chung cực Hoàng Cực huyệt đã tu luyện không biết bao nhiêu năm tháng của Phách thần Cuồng Quân. Huống chi Phách thần vận lực chỉ chờ phát động, kinh quang bắn ra chỉ hơi ngừng lại một chút, liền nuốt trọn công kích từ mi tâm của Niệm Băng. Nhưng thời gian ngắn ngủi ngừng lại này, lại đem đến cho Niệm Băng cơ hội, Băng Lăng kính tà tà xuất hiện trước mặt hắn, mặt kính to lớn hỗn hợp hồng lam lưỡng sắc quang mang tuy vỡ vụn do bị kim quang của Phách thần oanh kích, thế nhưng cũng đưa công kích của Hoàng Cực huyệt hướng lên không, chiếu sáng cả doanh trại.
Đối phó xong tập kích của Phách thần, Niệm Băng lại chẳng hề thấy hưng phấn chút nào. Thất thanh kinh hô: "Mau tránh." Ánh mắt của hắn, vừa vặn thấy được thân ảnh hư ảo của ba chủ thần vọt tới trước thần tỷ muội Phượng Nữ, lòng hắn chìm xuống. Thực lực của chủ thần mạnh mẽ thế nào, hắn đã quá hiểu, trong tình huống không có phụ trợ như thế, trực tiếp va chạm với chủ thần, kết quả là có thể đoán được. Tốc độ của các đao hồn mặc dù nhanh, nhưng vẫn còn cách ba chủ thần khoảng mười trượng, tuy trong nháy mắt sẽ đến nơi, nhưng trong nháy mắt ngắn ngủi này, cao thủ cảnh giới chủ thần lại có thể làm được nhiều chuyện.
Phách thần Cuồng Quân trong khi công kích Niệm Băng thì trong lòng đắc ý vạn phần, trong mắt hắn, thực lực mạnh nhất của Niệm Băng chính là bảy đao hồn, cùng với ma pháp lĩnh vực có đặc tính phụ trợ, mà ma pháp bình thường, đối với cảnh giới đấu khí như hắn mà nói, căn bản là không có bất luận tác dụng ngăn trở gì. Cho dù hắn thấy Niệm Băng phát ra Hoàng Cực huyệt công kích, cũng không hề để Niệm Băng trong mắt, một thanh niên, cứ cho là thực lực của hắn mạnh mẽ, thiên phú tốt, cũng không thể sánh được với mình đã tu luyện trên vạn năm rồi. Thế nhưng, công kích của hắn tuy đã tới trước mặt Niệm Băng, lại bị Niệm Băng xảo diệu hóa giải, lúc này, không phải Cuồng Quân không muốn công kích tiếp, mà là hắn đã tạm thời không thể công kích được nữa, Hoàng Cực huyệt của Niệm Băng quả thực không bằng hắn, nhưng tinh thần lực lại vượt xa hắn, khi đối mặt với Hoàng Cực huyệt năng lượng của Cuồng Quân, mi tâm của Niệm Băng phát ra kim quang không chỉ có năng lượng của Hoàng Cực huyệt, đồng thời còn có trứ tinh thần lực mạnh mẽ không gì sánh được. Tinh thần lực xuyên qua hai luồng Hoàng Cực huyệt năng lượng đang va chạm, chuẩn xác lao vào thân thể Cuồng Quân, tuy rằng không đủ trí mạng, nhưng trong đại não đột nhiên đau đớn như kim đâm, tinh thần lực chấn động kịch liệt dẫn đến mê muội, khiến thân thể cả Cuồng Quân bị ngưng trệ một thoáng, hơn nữa, hắn cũng nhớ lại mấy tên thần cấp cao thủ chết dưới thủ đoạn tinh thần lực thực thể công kích của Niệm Băng, vội vàng giữ vững tinh thần lực của chính mình, cẩn thận nhìn Niệm Băng, phòng ngừa hắn lại phát động tinh thần lực công kích về phía mình.
Thân thể Niệm Băng kỳ thực cũng bị chấn động mãnh liệt, tinh thần lực công kích vốn là thủ đoạn có thể đả thương địch thủ một nghìn, thì tự tổn hại tám trăm, Phách thần Cuồng Quân là chủ thần ngay dưới Hi Giới, tinh thần lực của hắn cực kỳ vững chắc, tuy công kích của Niệm Băng khiến hắn chịu thương tổn nhất định, nhưng Niệm Băng cũng bị thương, huống chi lúc trước hắn hướng được Hoàng Cực huyệt công kích lên không, nhưng đối phương bất thình lình toàn lực đánh úp vẫn khiến kinh mạch Niệm Băng bị chấn thương, cùng lúc hắn bảo Phượng Nữ và Lam Thần tránh đi, chính mình cũng không kìm được mà phun ra một ngụm tiên huyết.
Nếu như Thời Gian chân thần ở đây, có lẽ hắn có thể có năng lực ngưng kết thời gian trong nháy mắt, thế nhưng, nơi này lại chẳng có cường giả có thể khống chế thời gian như hắn, bởi vậy, điều gì phải đến đã đến. Khi Phượng Nữ và Long Linh toàn lực bộc phát phượng hoàng hỏa diễm đối chọi với công kích của ba chủ thần, các nàng đều ý thức được, chênh lệch giữa có Thiên Nhãn lĩnh vực toàn lực tăng phúc và không có Thiên Nhãn lĩnh vực tăng phúc, thập tam giai và thập tứ giai vốn là rất lớn, huống chi, đây còn lại công kích của ba thập tứ giai cao thủ đến hai thập tam giai phượng hoàng bọn họ, kết quả chỉ có thể là một, đó chính là miểu sát. Trí thần Nặc Á sở dĩ không quản sự uy hiếp của bảy đao hồn sau lưng mà toàn lực công kích về phía băng hỏa song phượng, mục đích chính là muốn miểu sát. Các đao hồn mặc dù có thể phạm tới bọn họ, nhưng tuyệt đối không thể đưa bọn họ vào chỗ chết, nếu như có thể giết chết băng hỏa song phượng, thực lực của Ngưỡng Quang đại lục liên quân chắc chắn sẽ giảm đi, huống chi, phía sau băng hỏa song phượng, còn có triệu hoán ma pháp sư duy nhất của liên quân, chỉ cần giết chết tam nữ, thì dù cho lần này không thể giết được Niệm Băng, nhiệm vụ của bọn họ cũng hoàn thành hết sức tốt đẹp.
Miêu Miêu mắt thấy hai vị tỷ tỷ yêu thương chính mình mà dũng cảm nghênh đón địch nhân, mà bốn sủng vật của mình còn sinh tử không rõ, trong thời khắc quan trọng, nàng không hề do dự phát động tinh thần lực công kích về phía ba chủ thần, là một tinh thần ma pháp sư, nàng trong nháy mắt phân tán tinh thần lực của chính mình, mục đích chỉ là để đem lại cho Phượng Nữ và Lam Thần cơ hội chạy thoát, dù cho biết rõ hai vị tỷ tỷ rời khỏi sẽ mang đến cho mình điều gì, nàng vẫn vì đạo nghĩa mà không thể chùn bước, cùng lúc Niệm Băng hò hét, nàng vừa phát động tinh thần lực công kích, vừa gấp giọng hô to.
Thế nhưng, Phượng Nữ và Lam Thần đã hạ quyết tâm, các nàng đều thấy được bảy đao hồn xuất hiện, cũng thấy được thân hình thấp lùn cường tráng của Tích Lỗ đang thần tốc lao tới nơi này, ma pháp của Băng Khiết, Băng Linh sư tỷ muội cũng đã nổi lên, chỉ cần ngăn được công kích này của ba chủ thần, Miêu Miêu sẽ an toàn. Trong lòng Phượng Nữ và Lam Thần, Miêu Miêu chính là tiểu muội muội đáng yêu của các nàng, nàng thật ngây thơ, được mọi người đều yêu thích, huống chi, nàng là thành viên cuối cùng của bạch nhân bộ tộc còn sót lại, nếu như nàng chết như vậy, bạch nhân bộ tộc sẽ mãi mãi biến mất trên phiến đại lục này, các nàng sao có thể để vị tiểu muội muội khả ái như vậy chết đi? Các nàng cũng nghe được tiếng hô của Niệm Băng, cũng nghe được tiếng hô nghẹn ngào của Miêu Miêu, nhưng các nàng vẫn kiên trì đón nhận công kích của các chủ thần, trong nháy mắt khi sắp va chạm với cường liệt kim quang, mắt phượng của hai người đều hướng về phía Niệm Băng, không hề có vẻ bi thương, chỉ có sự lưu luyến sâu sắc.
Tinh thần ma pháp của Miêu Miêu không kém, nhưng mà, khi tinh thần ma pháp của nàng chia làm ba luồng mà đối mặt với ba chủ thần, hiệu quả thu được cũng chỉ là khiến công kích của Nặc Á ba người hơi chậm lại mà thôi, nhưng kim sắc quang mang này, vẫn thôn phệ toàn bộ lam, hồng lưỡng sắc quang mang, cũng thôn phệ hai thân ảnh tuyệt mỹ kia.
Mắt thấy hai thê tử dần dần mất hẳn, tim Niệm Băng trong nháy mắt ngưng lại, dù cho hắn có sinh mệnh lực khổng lồ, có cả khôi phục ma pháp có thể khởi tử hồi sinh, cũng không thể giúp thê tử đã hóa thành tro bụi sống lại, đau đớn tràn ngập từng tế bào trên cơ thể hắn, hai mắt Niệm Băng trong nháy mắt trở thành đỏ như máu, bất chấp tất cả, dốc toàn bộ tinh thần lực, thực thể tinh thần lực công kích không quản là đối mặt với ai, không hề giữ lại chút nào, bắn ra từ Thiên Nhãn huyệt, quang mang như chớp, Phách thần Cuồng Quân ngay cả tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể cắn răng mà phát động công kích chống đỡ. Cũng là kim sắc quang mang, cùng xuất hiện trên thân hai người, có cả kim quang của chính mình, có cả kim quang của đối thủ. Đây là một trận chiến thảm liệt quái dị, Niệm Băng phát động công kích hoàn toàn là tinh thần lực, căn bản là không hề bị năng lượng từ Hoàng Cực huyệt của Phách thần Cuồng Quân ngăn cản, tinh thần lực thực thể công kích cứ thế xuyên qua công kích của đối thủ, trực tiếp lao tới thân thể của Cuồng Quân, mà công kích toàn lực này của Cuồng Quân, cũng trực tiếp vượt qua phòng ngực của Niệm Băng mà lao tới. Trong nháy mắt này, có lẽ là vì đau đớn mãnh liệt trong lòng, Phương Giáp huyệt hộ thể của Niệm Băng tản ra nhũ bạch sắc quang mang trong nháy mắt biến thành kim sắc, khoảnh khắc này, khiếu huyệt của hắn lại tiến hóa, không chỉ có Phương Giáp huyệt, mà còn có Tây Kinh huyệt nằm gần với Phương Giáp huyệt cũng tiến hóa tới chung cực cảnh giới.
Nếu như là lúc bình thường, đột nhiên cảm thụ được thực lực được đề thăng mạnh mẽ như vậy, Niệm Băng nhất định sẽ mừng rỡ như điên. Nhưng hắn giờ đây, trong lòng lại chỉ có bi ai tuyệt vọng, trong tiếng nổ ầm ầm, thân thể hắn bắn lên, rơi về phía cách đó trăm trượng. Danh hiệu Phách thần của Cuồng Quân cũng không phải tự có, chung cực cảnh giới Phương Giáp huyệt mặc dù đủ để ngăn chặn nhiều công kích, nhưng không thể ngăn trở một kích toàn lực của hắn, kim quang đông đặc như thực chất đó, đập tan phòng ngự của Phương Giáp huyệt, đập thẳng vào ngực Niệm Băng. Trong nháy mắt, tiểu long vương Áo Tư Tạp trong cơ thể Niệm Băng đã không chỉ một lần cố hỗ trợ Niệm Băng ngăn cản công kích trí mạng này, nhưng lại bị Niệm Băng dùng tinh thần lực mạnh mẽ ngăn lại. Một kích toàn lực của Phách thần, nếu như để Áo Tư Tạp ngăn cản, mình có thể sống sót, thế nhưng, Áo Tư Tạp sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này, đã mất đi hai thê tử, Niệm Băng sao có thể để mất thêm một đồng bạn nữa? Đến khi kim quang chạm tới thân thể, Niệm Băng mới phóng xuất Áo Tư Tạp ra, đồng thời còn kèm theo một luồng sinh mệnh lực to lớn, Áo Tư Tạp gần đây tốc độ tu luyện Long thần tâm quyết rất nhanh, rời khỏi thân thể Niệm Băng tuy sẽ khiến tốc độ đề thăng của hắn giảm đi nhiều, nhưng lại không hề trí mạng. Bởi vậy, trong tình huống này, Áo Tư Tạp bị Niệm Băng phóng xuất ra, hắn đương nhiên hiểu được là Niệm Băng muốn một mình chống đỡ công kích của đối phương, tâm tình tuyệt vọng bốc lên, từ khi sinh ra, hắn chưa có một ngày chia tách với Niệm Băng! Với hắn mà nói, Niệm Băng là bằng hữu, là huynh trưởng, là người quan tâm hắn chẳng khác gì một phụ thân. Niệm Băng trong mỗi lần tu luyện, đều tận lực ngưng tụ lượng lớn tiên thiên chi khí vào thân thể mình, bằng không thì, trong thời gian ngắn như vậy, Long thần tâm quyết của mình sao có thể tăng nhanh như thế?
Trong khi tinh thần lực của Niệm Băng lao vào thân thể Phách thần Cuồng Quân, thân thể hắn trong nháy mắt cứng lại, một luồng kim sắc yên vụ từ thất khiếu bồng bềnh bay ra, ánh mắt hắn có vẻ đờ đẫn, thân thể cao lớn khẽ chấn động, hắn điên cuồng hét lên một tiếng, từ thất khiếu đang bốc khói phun ra bảy vòi máu, nhiễm đỏ khuôn mặt tràn đầy khí phách của hắn, bụng dưới phun ra một dòng máu tươi, hỏa thuộc tính tiên thiên chi khí khổng lồ chợt bốc lên, điên cuồng lao vào đại não hắn, hiện tại, chỉ có lượng lớn tiên thiên chi khí mới có thể đủ để chống đỡ được với tinh thần lực của Niệm Băng.
Công kích do Niệm Băng phát động khi tuyệt vọng thực sự đáng sợ, từng mắt xích tinh thần mà Cuồng Quân tự nhận là rất kiên định từng cái bị phá tan, vào lúc này, hắn đã chẳng còn đường lui, để bảo vệ tính mạng của mình, hắn phải bạo khai Tây Kinh huyệt, dựa vào tiên thiên chi khí trong nháy mắt thu được này mà chống đỡ áp lực cực lớn. Hai mắt hắn lúc này đã trở nên đỏ như máu, phát ra hồng quang mang cực kỳ ghê rợn. Bạo huyệt có thể mang đến năng lực vượt quá bản thân, tuy chỉ là trong một thời gian ngắn, nhưng với thực lực của chủ thần mà bạo huyệt, thì cực kỳ đáng sợ. Mặc dù như vậy, tinh thần lực của Cuồng Quân được tiên thiên chi khí bạo huyệt phụ trợ, vẫn còn liên tục bị đả kích, hắn lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi, mà cảm giác này lại hết sức xác thực, Cuồng Quân sợ hãi, hắn cảm thấy rõ ràng, tinh thần lực lao vào trong đại não của mình hết sức đậm đặc, lại mang theo khí phách đặc biệt của Hoàng Cực huyệt, máu tươi liên tục chảy ra từ thất khiếu, chiếc vòng cổ thô to bằng hồng sắc tinh thạch trên cổ hắn trong nháy mắt vỡ tan, hồng sắc khí lưu từ ngoài nhập vào trong cơ thể, đó chính là siêu thần khí của hắn, đó là một chiếc vòng có tác dụng tăng phúc hỏa thuộc tính tiên thiên chi khí. Tuy là sau khi có được Hoàng Cực huyệt, hắn đã rất ít khi sử dụng hỏa đấu khí của mình, nhưng vào lúc này, vòng cổ có cấp bậc siêu thần khí này đã cứu hắn một mạng. Tinh thần lực được phụ trợ bởi tiên thiên chi khí đến từ vòng cổ và bạo huyệt, toàn lực vật lộn với tinh thần lực của Niệm Băng, mắt thấy thân ảnh thấp bé đang công tới phía mình cực nhanh, cho dù Phách thần cuồng ngạo cũng không thể không lùi, nói cho cùng, bảo trụ sinh mạng của mình mới là lựa chọn đúng đắn nhất. Địa Linh huyệt dùng để trốn chạy thì quả thực không tồi, trong màn huyễn ảnh mờ ảo, Phách thần Cuồng Quân hoàn toàn thể hiện truyền thống của thần nhân, trong người mang theo thương thế nặng nề, bất kể ba người kia, quay đầu bỏ chạy, khiến một búa của Tích Lỗ bổ vào chỗ không. Tích Lỗ không đuổi theo hắn, thân hình khẽ lay động, đánh về phía ba chủ thần kia.
Khi Niệm Băng bị kim quang đánh bay, khi lần đầu tiên chung cực phòng ngự Phương Giáp huyệt phát huy hiệu quả và bị phá, ngay cả chính hắn cũng cho rằng mình tất sẽ nối gót Phượng Nữ và Lam Thần, trong khoảnh khắc này, trong lòng hắn chẳng còn gì là bi thương hay phẫn nộ, tất cả dường như đều trở nên không hề quan trọng, có thể đi theo nữ nhân mà mình yêu dấu, đó mới là hạnh phúc. Thế nhưng, ngay khi thân thể hắn sắp sửa biến mất trước Hoàng Cực huyệt công kích của Cuồng Quân, ở nơi ngực, hai quang cầu một đen một trắng trong Lệ Trung huyệt bỗng nhiên xoay tròn dữ dội, một luồng sinh mệnh khí tức ùn ùn bốc lên, bảo vệ thân thể hắn, mà một luồng hắc quang lặng lẽ xuất hiện, hóa thành một tấm chắn vô cùng vững chắc, ngăn chặn kim quang của Hoàng Cực huyệt đến từ bên ngoài, sinh mệnh khí tức làm hắn thấy thoải mái, tử vong khí tức chống lại công kích từ bên ngoài, tâm Niệm Băng đột nhiên tiến nhập một cảnh giới kỳ ảo, ma pháp lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, tuy hắn vẫn phải phun ra một ngụm máu tươi, nhưng sau khi phá vỡ một tòa doanh trướng, thân thể cũng đã ngừng lại, mặc dù bị chấn thương không nhẹ, nhưng không phải thập phần nghiêm trọng. Chỉ có tinh thần lực phản phệ khiến đại não thấy mê muội.
Sinh mệnh cầu và tử vong cầu tại trong lúc tối nguy hiểm đã bảo vệ thân thể Niệm Băng, khi rơi xuống mặt đất, Niệm Băng còn ngỡ ngàng không hiểu. Hắn thậm chí còn không biết kết quả này là bi hay hỉ.
Bảy đao hồn không hề nhàn rỗi, lúc Phượng Nữ và Lam Thần hóa thành tro bụi sau công kích hung mãnh của ba chủ thần, bọn họ đã đi tới sau lưng ba chủ thần, Phượng Nữ và Lam Thần dù sao cũng là bát biến phượng hoàng, trước khi chết bộc phát ra một kích bao hàm tiềm lực cực mạnh của chính mình, ba chủ thần tuy đã hủy diệt các nàng, nhưng bị nơi băng hỏa lưỡng chủng phản chấn lực đặc thù ảnh hưởng, thân thể cùng chấn động, tốc độ lao tới trước liền chậm lại. Bảy đao hồn và Niệm Băng tâm ý tương thông, thống khổ trong lòng Niệm Băng cũng là thống khổ của bọn họ, công kích điên cuồng được bắt đầu từ Hắc Vũ Hoàng, bảy đạo quang mang có màu sắc hoàn toàn bất đồng chia nhau đập lên thân thể ba chủ thần. Quang vựng lưu chuyển, lực phòng ngự cường đại của Phương Giáp huyệt đã cứu mạng ba chủ thần, nếu như không có lực phòng ngực siêu cường của Phương Giáp huyệt, bọn họ cũng chẳng dám đưa lưng cho bảy đao hồn, ba vòi máu tươi đồng thời phun ra. Ba chủ thần nương theo lực đẩy của công kích, bay thẳng đến phía Miêu Miêu. Bên kia, chuyện phát sinh với Phách thần Cuồng Quân thì bọn họ cũng cảm giác được rõ ràng, mục đích của bọn họ rất đơn giản. Chỉ cần giết chết Miêu Miêu, bọn họ có thể bảo toàn mà rút lui, Thương thế của Cuồng Quân tuy nghiêm trọng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, Cuồng Quân dù sao cũng không phải người mà Hạ Vũ có thể so sánh, phá đi một Tây Kinh huyệt mặc dù sẽ khiến toàn thể năng lực của hắn bị giảm đi, nhưng thực lực chủ thần thì vẫn còn giữ được, chỉ bất quá sẽ từ vị trí đệ nhị chủ thần rơi xuống là chủ thần yếu nhất. Chỉ cần ba người bọn họ có thể tiêu diệt được Miêu Miêu, là thực lực của nhân loại liên quan sẽ bị suy giảm mạnh mẽ, hoàn thành mục tiêu của lần tập kích này.
Đao hồn dù sao thì cũng không phải người, tuy rằng bọn chúng có thể suy xét, thế nhưng lúc Niệm Băng đem đến cho bọn chúng sự phẫn nộ, khi bọn chúng phát hiện sau lưng ba chủ thần bắn ra huyết quan, lao nhanh tới phía Miêu Miêu, thì đã không kịp cản trở, kim quang lại xuất hiện, lúc này đây, mục tiêu của kim quang chính là Miêu Miêu và Tiểu Kết Ba. Lúc này Miêu Miêu đã bình tĩnh trở lại, cái chết của Phượng Nữ và Lam Thần, ánh mắt tuyệt vọng của Niệm Băng, đều khiến tâm tình của tiểu cô nương này có biến hóa rất lớn, mắt thấy ba chủ thần đánh về phía mình, hai mắt Miêu Miêu hoàn toàn biến thành ngân sắc, nàng không triệu hoán ma thú của mình, đối với nàng mà nói, mỗi triệu hoán thú đều có sinh mạng, nếu đã không thể ngăn chặn công kích của đối phương, thì cần gì phải khiến chúng uổng mạng? Hiện tại, lòng Miêu Miêu đau đớn dữ dội như bị độc xà cắn, ánh mắt mà Phượng Nữ và Lam Thần trước khi đi nhìn về phía Niệm Băng, khiến trái tim thuần khiết của nàng rung động sâu sắc, nàng chẳng thiết sống thêm nữa, bởi vì nàng căn bản không biết phải đối mặt với Niệm Băng ca ca của mình thế nào, nếu như không vì chính mình, Phượng Nữ và Lam Thần hai vị tỷ tỷ sao lại chết được? Ngân quang lờ mờ ngưng tụ trong mắt Miêu Miêu, nhãn thần tĩnh mịch xa xăm trong phút chốc tản ra quang mang thực chất, trong nỗi tuyệt vọng và đau khổ vô tận, tinh thần ma pháp của Miêu Miêu lại có đột phá, trở thành người thứ hai sau Niệm Băng, có được thực thể tinh thần lực công kích, lúc này đây, mục tiêu của nàng chỉ có một, đó chính là Trí thần Nặc Á, ngân quang tỏng mắt hội tụ lại cách người một thước, rồi đột nhiên vọt tới phía Nặc Á. Nếu muốn chết, thì cũng phải kéo theo kẻ chịu cùng mới được. Miêu Miêu bây giờ chỉ mong muốn là khi mình chết đi, thì có thể báo thù cho hai vị tỷ tỷ.
Nhìn thấy ngân sắc quang mang đó, Nặc Á trong lòng kinh hãi, dưới cảm giác của tinh thần lực, hắn biết được mục tiêu của Miêu Miêu chính là bản thân, không hề do dự lập tức ngưng kết tinh thần lực của chính mình, hắn cũng không biết tinh thần lực của Miêu Miêu so với Niệm Băng thì thế nào, nhưng tình cảnh các thủ hạ thần nhân bị tinh thần lực thực thể công kích nổ tung đầu đã khắc sâu trong óc hắn, hắn tuyệt đối không muốn trở thành vật hi sinh trước tinh thần lực thực thể công kích, để ứng phó với tinh thần lực thực thể công kích của Niệm Băng, trước lần tập kích này, hắn đã có chuẩn bị, thế lao về phía trước không thay đổi, nhanh chóng lấy một viên châu màu trắng sữa từ trong lòng ra, một luồng nhũ bạch sắc quang mang liền bao lấy đầu hắn, ngân quang từ mắt của Miêu Miêu cũng vừa lúc tới nơi.
Hạt châu này là một trong những loại khoáng thạch trân quý nhất trên Thần Chi đại lục, tên là Hộ Thần Tinh, mấy chủ thần đều có khoáng thạch trân quý loại này, dù cho Hi Giới là kẻ cường đại nhất, cũng chỉ có thể chọn một loại, đúc thành chuôi siêu cấp thần đao đó, mà Trí thần Nặc Á, là kẻ duy nhất trong chúng chủ thần có tinh thần lực sánh được với Hi Giới, để sau này có thể đạt được thực lực như của Hi Giới, hắn luôn nỗ lực tu luyện tinh thần, mong đạt đến trình độ thực thể tinh thần lực công kích, bởi vậy, hắn chọn chính là bảo thạch đặc thù, Hộ Thần Tinh, có thể chứa đựng tinh thần lực. Hạt châu màu trắng sữa trong tay hắn, là Hộ Thần Tinh tinh thuần đã kinh qua vô số lần tinh luyện mà thành, bên trong có tinh thần lực mà hắn tích súc, lúc này, ngoài tinh thần lực đó còn có thêm tinh thần lực của tự thân hắn, ngăn cản công kích của Miêu Miêu, mặc dù như vậy, Nặc Á vẫn thấy đại não bị suy yếu, nhưng hắn rốt cuộc cũng vẫn thành công.