Lúc này, trước mặt Miêu Miêu kim quang lóe lên, cửu vĩ long to lớn đã được nàng thu về, nhắm hai mắt lại, hai giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt Miêu Miêu chảy xuống, nàng không buồn khổ vì mình sắp phải tử vong, mà là bởi vì không cam lòng khi chưa giết được một tên chủ thần nào mà đã phải chết đi, đó là nước mắt không cam lòng, cũng là nước mắt tuyệt vọng, nàng biết, số phận của mình đã không thể thay đổi. Bất luận là bảy đao hồn đang nhanh như chớp truy đuổi các thần nhân, hay là Tích Lỗ đang lao tới từ đằng kia, cũng không thể kịp thời trước khi ba chủ thần đánh đến thân mình, nếu mọi thứ đã định, vậy thì chỉ có chấp nhận mà thôi.
Trong lòng Miêu Miêu, tử vong cũng không phải một chuyện đáng sợ, nàng vẫn cho rằng, tử vong là con đường đi từ một thế giới này tới một thế giới khác mà thôi, khi tới thế giới kia, không chỉ có thể gặp lại được hai vị tỷ tỷ đã vì chính mình mà chết, mà còn có thể gặp lại phụ mẫu và tộc nhân của mình, tuy rằng nơi đó không có Niệm Băng ca ca, nhưng thế cũng khiến nàng thỏa mãn rồi.
Khi Miêu Miêu còn định thản nhiên mà tiếp nhận cái chết, âm thanh bỗng nhiên xuất hiện khiến nàng mở hai mắt, trong đôi mắt liền tràn ngập sự kinh ngạc. Bởi vì âm thanh nàng nghe được, chính là tiếng phượng hót lảnh lót quen thuộc, mặc dù chỉ nghe thấy một, nhưng nàng có thể nhận thấy trong âm thanh này có hai loại cảm giác khác biệt rõ rệt, một loại là băng, một loại khác là hỏa.
Doanh trại của Ngưỡng Quang đại lục đã không còn nằm trong bóng tối, bởi vì bóng tối lúc này đã được xua tan, lam và hồng, lưỡng sắc quang mang chiếu sáng từng ngóc ngách trong doanh trại, giống như hai vầng hai vầng thái dương, đang chiếu sáng khắp đại địa. Đó là hỏa diễm, hồng sắc và lam sắc hỏa diễm, chúng xuất hiện ngay trước người Miêu Miêu. Hỏa diễm bốc cháy dữ dội, hỏa quang khổng lồ bốc lên cao gần trăm trượng, nhưng lại chẳng khiến nhiệt độ thay đổi, không hề nóng rực, cũng không lạnh giá. Nhưng năng lượng ba động dâng trào lại khiến ba chủ thần lập tức ngừng lại, nghe được tiếng phượng hót lánh lót phát ra từ hai luồng hỏa diễm, trong lòng bọn họ tràn trề chấn động, không hề do dự, bọn họ gần như đồng thời đưa ra nhận định, bỗng xoay người lại. Năng lượng của ba người ngưng tụ cùng một chỗ, đẩy lui bảy đao hồn đang đuổi theo. Dị tượng hiện ra trước mắt đã khiến bọn họ cảm giác được có điều không ổn, bây giờ bỏ chạy mới là lựa chọn tốt nhất.
Khi mọi chuyện xảy ra, Niệm Băng phá vỡ doanh trướng mà gắng gượng đứng vững, vừa lúc thấy ba chủ thần đánh về phía Miêu Miêu, hắn vừa muốn dùng thuấn gian di động ma pháp tới cứu viện, nhưng nhìn thấy hồng, lam lưỡng sắc hỏa diễm to lớn này xuất hiện. Hỏa diễm trăm trượng đại biểu cho cái gì? Vì sao hỏa diễm không hề nóng rực, trong khoảnh khắc này, nhãn thần tuyệt vọng của Niệm Băng liền trở nên mừng rỡ như điên, bởi vì hắn nghĩ tới bốn chữ, niết bàn trọng sinh. Niết bàn trọng sinh chỉ có ở phượng hoàng tộc. Đúng vậy, phượng hoàng có danh xưng là bất tử điểu, các thê tử của mình sao có thể dễ dàng chết như vậy chứ? Thần Di đại chiến trước kia, tổ tiên phượng hoàng của các nàng, chính là dựa vào năng lực niết bàn trọng sinh mới có thể ngăn cản được công kích của nhiều chủ thần như vậy! Nước mắt lại xuất hiện trong mắt Niệm Băng. Chỉ bất quá, lúc này đây lại là vì phấn chấn mà xúc động.
Hai phượng hoàng mang hình thái hỏa diễm to lớn bỗng nhiên xuất hiện, mỗi con phượng hoàng đều dài chừng trăm trượng. Đứng thẳng, giang cặp cánh giữa không trung, hỏa diễm bốc cháy ở mỗi một bộ phận trên thân các nàng, một loại cảm giác nói không nên lời, hồng sắc hỏa diễm nhìn qua thì tựa hồ không hề khác biệt so với hỏ diễm bình thường, thế nhưng, tỉ mỉ phân biệt lại có thể phát hiện, trong hồng sắc hỏa diễm, không chỉ không sản sinh ra sức nóng, mà ngay cả hỏa hồng sắc quang mang cũng thật hư ảo, đúng vậy, đó cũng không phải hỏa diễm chân chính, mà là linh hồn chi hỏa đến từ linh hồn của phượng hoàng. Chỉ có linh hồn thiêu đốt, mới có thể niết bàn trọng sinh! Lam sắc hỏa diễm cùng hồng sắc hỏa diễm giống nhau, đều là linh hồn chi hỏa có hình thái hư ảo, nhưng, hồng sắc hỏa phượng hoàng toàn thân phát ra một luồng chính khí lẫm liệt, mà trên người lam sắc hỏa phượng hoàng lại phát ra một luồng tử vong chi khí sục sôi, nó mang đến không phải là khí tức âm tà, mà là một loại tử vong thuần khiết, tại nơi tử vong khí tức bao phủ, tất cả mọi người đều không kềm nổi mà rùng mình, đây cũng là nguyên nhân vì sao khi hai loại khí tức này xuất hiện, ba chủ thần đồng thời lựa chọn tránh đi mà không tiếp tục công kích.
Thân hình Niệm Băng xuất hiện phía trước hai hỏa phượng hoàng, mà ma pháp của Băng Linh, Băng Khiết tỷ muội cũng đã tới từ phía sau các chủ thần, thêm vào bảy đao hồn và Tích Lỗ, bao vây ba chủ thần ở bên trong. Niệm Băng tuy bị thương, nhưng hắn mới vừa xuất hiện, liền lập tức phát động Thiên Nhãn lĩnh vực, thất thải quang mang bao phủ chiến trường, lực công kích của bảy đao hồn và Tích Lỗ được tăng cường trong nháy mắt, dưới sự khống chế xảo diệu của tinh thần lực, khi hai thanh băng thần chi mâu do Băng Linh và Băng Khiết phát ra đã tới nơi, băng hệ ma pháp được Thiên Nhãn lĩnh vực phụ trợ, uy lực tức khắc được tăng lên mạnh mẽ. Ba chủ thần mặc dù toàn lực ngăn cản, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ thân thể của chính mình không bị thương mà thôi, muốn phản kích là không thể, lúc này, công kích của bọn Niệm Băng phối hợp hợp lý đã trở thành kiên cường như đồng như sắt, bất luận là bọn họ lựa chọn công kích người nào, đều gặp phải công kích liên hợp của toàn bộ cường giả bên phía Niệm Băng.
Chủ thần đương nhiên là khí mạch sâu dài, trong tình huống bị động này, thực lực thập tứ giai của bọn họ liền thể hiện ưu thế, tác dụng tăng phúc của Thiên Nhãn lĩnh vực của Niệm Băng tuy cực mạnh, nhưng vì trận chiến lúc trước của hắn với Phách thần Cuồng Quân, không thể tiếp tục công kích, bởi vậy, bảy đao hồn phối hợp với Tích Lỗ cùng hai băng hệ thần giáng sư cũng chỉ có thể vây khốn ba vị chủ thần này, lại không có cách nào đả thương bọn họ, dù sao, muốn phá được chung cực cảnh giới Phương Giáp huyệt cũng là việc không dễ dàng, huống chi ba chủ thần đều có tới năm khiếu huyệt, toàn thân mỗi người đều có kim quang chớp động, đối phó với công kích.
Hai phượng hoàng to lớn trên không trung bắt đầu có biến hóa, linh hồn chi hỏa đang bùng cháy kia dần dần thu liễm, khi hỏa diễm thu liễm tới độ cao còn khoảng mười trượng, quá trình niết bàn trọng sinh rốt cục cũng hoàn thành, hai phượng hoàng hoàn mỹ xuất hiện trên bầu trời, so với bát biến, thân thể của các nàng to lên tới mấy lần, mỗi sợi lông phượng càng thêm thon dài óng mượt, nhất là mắt phượng sáng như ngọc, như là bảo thạch lấp lánh rực rỡ giữa trời đêm, hỏa phượng hoàng khẽ mở phượng khẩu, một đạo hồng sắc hỏa diễm từ trên trời giáng xuống, hỏa diễm nhìn qua chỉ có lớn bằng cánh tay, nhưng khi nó tiến nhập Thiên Nhãn lĩnh vực của Niệm Băng, Niệm Băng cảm giác Thiên Nhãn lĩnh vực của mình không hề có tác dụng gì tới ngọn hỏa diễm đặc thù này, không tăng phúc cũng không làm suy yếu, hắn đột nhiên nhớ tới khi còn ở phượng tộc lãnh địa, Phượng Yên từng kể cho chính mình nghe về truyền thuyết của phượng tộc. Năng lực mạnh nhất của phượng tộc, chính là phượng hoàng chân hỏa, lẽ nào, đây là phượng hoàng chân hỏa sao? Nếu là như vậy, thì Phượng Nữ và Lam Thần nhất định đã đạt đến phượng hoàng đệ cửu biến rồi! Nói cách khác, các nàng hiện tại đã thực sự là phượng hoàng.
Phượng hoàng luôn luôn chỉ có một, nhưng lúc này đây lại xuất hiện hai.
Khi Niệm Băng còn đang suy tư, hỏa diễm do hỏa phượng hoàng phun ra đã phủ xuống thân của Ngân thần Sắt An, Sắt An hiển nhiên không muốn bị ngọn hỏa diễm này đốt cháy, nhưng ba chủ thần đều phải đồng thời đối mặt với công kích từ ccs phía, hắn lại là kẻ yếu nhất trong đó, khi phượng hoàng chân hỏa tới nơi, hắn vừa khéo bị một búa toàn lực của Tích Lỗ được Thiên Nhãn lĩnh vực tăng phúc đẩy lui, Tích Lỗ sau khi cuồng hóa vốn có thực lực cực kỳ kinh khủng, lại thêm tác dụng của Thiên Nhãn lĩnh vực, dựa vào hai kiện siêu thần khí, chính hắn có thể chống lại một chủ thần, cùng Sắt An cứng đối cứng, nhất thời đẩy lui Sắt An, vừa lúc bị phượng hoàng chân hỏa bao phủ. Đặc tính lớn nhất của phượng hoàng chân hỏa là gì? Đó chính là loại bỏ tất cả mọi cản trở của năng lượng có tính phòng ngự, Thiên Nhãn lĩnh vực của Niệm Băng không thể ảnh hưởng đến phượng hoàng chân hỏa, Phương Giáp huyệt phòng ngự của Sắt An hiển nhiên cũng không thể làm được, mùi cháy khét bốc lên, thân thể của Sắt An trong nháy mắt biến thành màu đen, từ trên xuống dưới, mọi thứ trên người đều biến thành tro bụi, nguy cơ trước mắt, hắn vội vàng đưa hai tay ngăn trở, kích phát một luồng Hoàng Cực huyệt năng lượng, lúc này mới miễn cưỡng ngăn cản được hỏa do phượng hoàng phóng ra. Thế nhưng, ba chủ thần mất đi công kích từ một phía, nhất thời có vẻ không chống lại được các cường giả của Ngưỡng Quang đại lục do Niệm Băng dẫn đầu. Tuy các chủ thần đều có ưu thế về tốc độ do Địa Linh huyệt mang đến, nhưng ưu thế này của bọn họ lại chẳng có tác dụng gì trước mặt Niệm Băng. Thử hỏi, dưới sự quan sát của Thiên Nhãn huyệt, tốc độ nào có thể không hiện hình đây? Bảy đao hồn vốn tâm ý tương thông với Niệm Băng, sau khi Thiên Nhãn huyệt dễ dàng tìm được phương hướng di chuyển của các chủ thần, bảy đao hồn đều có thể di chuyển để chặn đánh bọn họ, lúc này, thân thể của các chủ thần đương nhiên không thể dừng lại, chỉ cần hơi dừng lại một chút, băng hệ ma pháp và Diệt Thần phủ của Tích Lỗ sẽ lập tức phủ xuống người.
Hỏa diễm của băng phượng hoàng cũng không chậm hơn hỏa diễm của hỏa phượng hoàng bao nhiêu, lam sắc quang mang tràn ngập khi tức tĩnh lặng, so với phượng hoàng chân hỏa phát ra từ hỏa phượng hoàng, lam sắc phượng hoàng chân hỏa này thiếu vài phần rực rỡ, nhưng lại hơn vài phần thâm trầm, u lam sắc quang mang phiêu nhiên rơi xuống, trực tiếp tiến nhập vào vòng chiến, mục tiêu vẫn là Ngân thần Sắt An, chỉ bất quá, lúc này đây lại không thực sự rơi xuống người Sắt An. Trí Tuệ thần Nặc Á bên cạnh đột nhiên hét lớn một tiếng, thân thể trong màn hư ảo công ra hàng chục luồng đấu khí mạnh mẽ có thể khiến phong vân biến sắc, trong nháy mắt đẩy lui công kích của mọi người, đồng thời một chưởng vỗ lên không trung, ngăn lại phượng hoàng chân hỏa do băng phượng hoàng phát ra, "Đi." Đối diện với đông đảo nhân loại cao thủ đang giương giương mắt hổ mà lại không cứu viện, rút lui là lựa chọn tốt nhất. Trong đám chủ thần, hắn cực kỳ ghét Sắt An, thế nhưng, lúc này mà không cứu Sắt An, lưỡng đạo hỏa diễm công kích lực chắc chắn sẽ đạt đến thập tứ giai, nếu như Sắt An bị bọn họ liên hợp công kích giết chết, vậy thì hôm nay ba người đều phải chôn thân nơi này, cho nên, hắn không hề tiếc rẻ năng lực của mình, bức lui các cường giả của Ngưỡng Quang đại lục ở chung quanh, cứu lấy Sắt An, dựa vào tốc độ của bọn họ, hiện tại là cơ hội bỏ chạy tốt nhất.
Ngân thần Sắt An luôn là kẻ giảo hoạt nhất trong các chủ thần, mắt thấy Nặc Á đột nhiên bạo phát, bức lui địch nhân, mà một chủ thần khác đã bắt đầu toàn lực lao ra bên ngoài, hắn hiển nhiên cũng sẽ không dừng lại, không thể không thừa nhận, ở phương diện chạy trốn, Sắt An cực có thiên tư, thân thể nhoáng lên, trong nháy mắt đã đuổi theo chủ thần kia vọt lên phía không trung.
Nặc Á trong lòng phẫn nộ đã đến cực điểm, một kích toàn lực lúc trước của hắn mặc dù bức lui được mọi người chung quanh, lại chặn được công kích của băng phượng hoàng, nhưng cũng khiến hắn tiêu hao rất lớn. Trong lúc chiến đấu trước đó, tam đại chủ thần đều có bảo lưu lực lượng, chính là để tăng thêm vài phần cơ hội khi bỏ chạy. Mà Nặc Á mới vừa tạo ra một cơ hội chạy thoát, vốn định để hai chủ thần kia giúp mình một chút, sau đó ba người cùng chạy, nhưng hai tên gia hỏa này lại lần lượt chạy đi, rõ ràng là chẳng hề có ý giúp hắn, hai người chạy đi, Nặc Á chưa kịp khôi phục lại, liền chậm một bước.
Hắc sắc quang mang tựa như cầu vồng cắt ngang trời, tạo thành một đường vòng cung hoa mỹ đuổi theo kẻ chạy thứ hai, Sát An, nếu như là lúc bình thường, với thực lực của Ngân thần Sắt An, bất luận là né tránh hay là ngăn chặn, ứng phó công kích này của Phệ Ma đao cũng không có vấn đề gì, nhưng hắn vừa bị phượng hoàng chân hỏa của hỏa phượng hoàng thiêu đốt, toàn thân đau đớn kịch liệt đã ảnh hưởng tới sức phán đoán của hắn, khi hắn cảm giác được khí tức u ám của Phệ Ma đao, thân thể chỉ kịp khẽ rung lên, huyết quang hiện ra, Phệ Ma đao lao qua người hắn, Sắt An gào lên thê thảm, chợt tăng tốc, bỏ chạy về phương xa.
Bốn chủ thần thì có ba chạy, kẻ còn lại Nặc Á lại không có vận khí tốt như vậy, khi trong lòng hắn còn tràn ngập phẫn nộ, hai ngọn hỏa diễm mang hai loại khí tức khác biệt đồng thời dấy lên trên không trung, theo thân hình chợt lao xuống, băng, hỏa song phượng kéo theo một đuôi lửa trong không trung, hồng, lam lưỡng sắc quang mang như hoàn toàn dung hợp, tiếng phượng hót lảnh lót vang vọng đến tận chín tầng trời, phượng hoàng tàn ảnh, giữa không gian đang bị bóp méo, hình thành thế công hai màu hồng, lam hình nón lao về Trí Tuệ thần Nặc Á.
Nặc Á có phần hoảng sợ, đối mặt nguy cơ, hắn không thể không bạo huyệt, bị bao vây giữa các cao thủ của Ngưỡng Quang đại lục liên quân, muốn chạy trốn, cũng chỉ còn cách bạo huyệt mà thôi. Ý niệm khẽ động, tinh thần lực dẫn động Hoàng Cực huyệt trong cơ thể, ngay khi khiếu huyệt của hắn sắp bạo phát, Nặc Á đột nhiên thấy được một tia kim quang lờ mờ, đó là quang mang hư ảo, rồi lại tràn ngập tử vong khí tức, hắn thấy được nụ cười lạnh lùng trên mặt Niệm Băng, đại não như bị giáng một chùy mạnh, năng lượng vừa mới ngưng tụ liền phát ra, Hoàng Cực huyệt chỉ suýt nữa hoàn thành bạo huyệt, nhưng nếu cứ khăng khăng làm vậy, sẽ khiến hắn chẳng thể nhìn lại được ánh thái dương ngày mai, năng lượng to lớn của băng hỏa song phượng khi đến trước người hắn thì đã ngưng tụ thành thực thể chỉ hơn một trượng, quang ảnh lóe lên rồi mất, mang theo nỗi không cam lòng cùng oán hận vô hạn, thân thể của Trí Tuệ thần Nặc Á trong nháy mắt bị đình trệ, hồng, lam lưỡng đạo quang ảnh ngừng lại phía hắn mười trượng, huyễn hóa thành hình người, mà thân thể của Nặc Á lại phiêu tán trong gió, không lưu lại một chút vết tích, ngay cả tinh thần lạc ấn cũng bị chính, phản lưỡng chủng siêu cấp hỏa diễm đốt cháy hầu như không còn.
Khắp Ngưỡng Quang đại lục liên quân, nhất thời tiếng hoan hô như sấm dậy, đây là lần đầu tiên bọn họ giết chết cao thủ cấp bậc chủ thần! Thành công lần này, khiến cán cân đang dần nghiêng về phía bọn họ.
Thân hình Niệm Băng lóe lên, đi tới trước hai thân ảnh hồng lam, gắt gao bọn họ ôm vào ngực mình, khi cảm nhận được thân thể đầy đặn hoàn mỹ, hắn mới hoàn toàn tin tưởng những người mình vô cùng yêu thương không hề mất đi sinh mệnh. Chủ thần có chết hay không chẳng hề quan trọng, quan trọng là, hai nữ nhân mà mình yêu thương đều đã sống lại, còn có gì tuyệt vời hơn được chứ?
Chỉ huy của đại quân, Lạc Nhu, đứng ở xa xa cùng Mộc Tinh và Miêu Miêu vừa mới kề cận cái chết trở về, trong mắt bọn họ không hề có chút gì đố kỵ, mà chỉ có hâm mộ.
Tim của Phượng Nữ và Lam Thần, bây giờ vẫn còn đập thình thịch, mặc dù các nàng không hề hối hận đã quên mình vì Miêu Miêu, nhưng sâu trong nội tâm, các nàng sao muốn bỏ Niệm Băng chứ? Bây giờ, tất cả đã tốt đẹp, các nàng không chết, còn giết được một chủ thần bên phía đối phương, nhưng điều khiến thay đổi cả cục diện của trận chiến này lại chẳng tuyệt vời bằng việc được nằm trong lồng ngực ấm áp của Niệm Băng.
Khi Phượng Nữ và Lam Thần chính diện ngăn chặn công kích toàn lực của ba chủ thần, các nàng đều cho rằng mình thế là hết rồi, hai mươi năm cuộc đời đã đi đến hồi kết, các nàng sẽ mất đi tất cả, tuy các nàng không hề cam tâm, nhưng trong khoảnh khắc đó, lại chẳng thể có lựa chọn nào khác. Một kích toàn lực của ba thập tứ giai chủ thần, uy lực cực kỳ kinh khủng, với thực lực thập tam giai của hai người các nàng, một tia hi vọng cũng chẳng có, thân thể dưới áp lực của Hoàng Cực huyệt năng lượng mà biến thành tro bụi. Thế nhưng, ngay khi các nàng tưởng rằng tính mạng của mình sắp kết thúc, các nàng lại kinh ngạc phát hiện, linh hồn của chính mình vẫn còn tồn tại, trong khoảnh khắc này, các nàng nghe được một thanh âm mỹ diệu, tiếng đập của tim các nàng lúc đó, các nàng hoàn toàn hòa cùng thanh âm nọ, rồi đột nhiên phát hiện, linh hồn của mình bắt đầu rồi bùng cháy. Khi tình huống này vừa xuất hiện, Phượng Nữ và Lam Thần đều cho rằng linh hồn của mình sắp tiêu tán, nhưng theo ngọn hỏa diễm vô hình kia ngày càng rực lên, các nàng kinh ngạc, tiếng tim đập phát ra từ sâu trong linh hồn của mình ngày càng lớn, hai linh hồn bùng cháy trong linh hồn chi hỏa cùng tiếng tim đập, càng ngày càng lớn. Linh hồn chi hỏa, từ vô hình biến thành hữu hình, linh hồn mà các nàng kết thừa từ huyết mạch của phượng tộc vương tộc bùng cháy tới một cảnh giới, khi hồng lam lưỡng hỏa diễm bỗng xuất hiện, dọa ba chủ thần kia một chập, Phượng Nữ và Lam Thần liền lập tức hiểu rõ. Tiếng tim đập động nhân kia, chính là đến từ phượng hoàng chi tâm! Các nàng rốt cục cũng minh bạch vì sao mình khắc khổ tu luyện, nhưng thủy chung vẫn không thể lĩnh ngộ được đến tột cùng phượng hoàng chi tâm, đạt đến phượng hoàng đệ cửu biến, hóa thân thành phượng hoàng chân chính. Bởi vì, các nàng chưa từng trải qua quá trình mà phượng hoàng nhất thiết phải trải qua. Đó chính là quá trình phượng hoàng niết bàn, trọng sinh. Chỉ có trải qua niết bàn trọng sinh, mới có thể chân chính rũ bỏ nhân thể mà biến thành phượng hoàng chân thân, đạt đến năng lực cao nhất của tổ tiên phượng hoàng của các nàng.
Trận tập kích này tới nhanh, kết thúc cũng nhanh. Từ khi Miêu Miêu phát hiện bốn chủ thần cho đến khi Nặc Á bị hủy diệt, trước sau bất quá chỉ là thời gian một bữa cơm, Ngưỡng Quang đại lục liên quân nhờ có hai phượng hoàng đột nhiên lột xác, hoàn toàn thay đổi hình thức, ngoại trừ Niệm Băng bị chút thương ra, Ngưỡng Quang đại lục liên quân không có tổn thất gì, mà bốn chủ thần đến đây tập kích lại vừa chết vừa trọng thương, thành tích này là điều Niệm Băng không thể ngờ được, Hi Giới chủ thần đang chờ đợi cũng không thể ngờ được.
Khi ba chủ thần chạy trối chết về đến thần nhân đại quân, Hi Giới cũng vừa tu luyện tỉnh lại, thảm trạng của Phách thần Cuồng Quân khiến hắn ngỡ ngàng, Cuồng Quân là người quay về đầu tiên, hắn bất đắc dĩ mà bạo Tây Kinh huyệt, mặc dù là như vậy, tinh thần lực vẫn còn bị Niệm Băng đả thương nghiêm trọng, trong nỗi bi phẫn, tinh thần lực của Niệm Băng dốc toàn lực mà phát ra, tuy Cuồng Quân có thần khí hộ thể, lại bạo phát Tây Kinh huyệt để đổi lấy lượng lớn tiên thiên chi khí để bảo vệ tinh thần lực lĩnh vực của bản thân, thế nhưng, thực thể tinh thần lực công kích của Niệm Băng thực sự quá bá đạo, Cuồng Quân phải miễn cưỡng mới cầm cự được cho đến khi tới bên cạnh Hi Giới, lập tức lâm vào hôn mê, Hi Giới kiểm tra thân thể hắn thì phát hiện không có tổn hại gì nghiêm trọng, chỉ là tinh thần lực lại cực kỳ hỗn loạn, đáng sợ hơn là, linh hồn của hắn tựa hồ đã bị thương không nhẹ, tuy Hoàng Cực huyệt, Địa Linh huyệt và Lệ Trung huyệt vẫn còn, nhưng để chữa trị cho linh hồn, hắn đã hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái ngủ sâu, về phần phải ngủ bao lâu, ngay cả Hi Giới cũng không biết được.
Cuồng Quân thương thế nặng như vậy, khiến Hi Giới khẩn trương trong lòng. Không cần hỏi, hắn cũng biết ai đã làm hắn bị thương. Nghĩ về ba chủ thần kia, hắn không khỏi nhíu chặt mày, trong mắt toát ra quang mang khiếp người. Hắn bây giờ muốn đi cứu ba chủ thần kia, dù sao, chủ thần có vị trí quá trọng yếu trong toàn bộ đại quân của thần nhân, tuyệt đối là lực lượng trung kiên, thế nhưng, hắn lại không rời khỏi huyệt động tu luyện của mình. Từ trận chiến đầu tiên đến giờ, mới chỉ có gần hai ngày mà thôi, thương thế của Hi Giới chỉ mới khôi phục chưa được năm thành, đừng nói Phách thần Cuồng Quân, dù cho là kẻ yếu nhất trong năm chủ thần, Ngân thần Sắt An, giờ cũng mạnh hơn hắn một chút. Trong trận chiến hôm đó, tuy hắn bộc lộ uy phong vô hạn, nhưng giết được Long thần sao không thể trả một cái giá tương xứng? Thực lực của Long thần có lẽ là còn không bằng Phách thần Cuồng Quân, thế nhưng, hắn lại có ưu thế tiên thiên của long tộc, thân thể của long tộc cùng với long ngữ ma pháp, đều tạo thành vấn đề lớn cho Hi Giới, tiêu hao lượng lớn sức chiến đấu của hắn, thế nhưng, đây không phải nguyên nhân chân chính khiến quá trình hồi phục thương thế của hắn lại chậm như vậy.
Nguyên nhân chân chính khiến thực lực của Hi Giới khôi phục chậm như vậy, chủ yếu là đến từ hai ma pháp mà hắn đã phá vỡ, hơn nghìn ma pháp sư của Hoa Dung đế quốc, dưới sự đái lĩnh của thần giáng sư Dung Thân Vương và các ma đạo sư phát động siêu cấp ma pháp đã tạo thành áp lực rất lớn lên Hi Giới, sau khi giải quyết siêu đại hình ma pháp khủng khiếp này, hắn còn chưa kịp hồi phục thì đã phải tiếp một băng liên hoa phát động bởi trăm Băng Thần tháp băng hệ ma pháp cao thủ. Nếu như đổi lại lúc bình thường, một thập tứ giai ma pháp căn bản không cách nào cấu thành uy hiếp gì tới Hi Giới, thế nhưng, sau khi liên tiếp ứng phó hai ma pháp này rồi lại chiến đấu một hồi với Long thần, lại khiến thân thể kiên cường không gì sánh nổi của hắn cũng vô pháp chịu đựng được. Hỏa và băng, là hai loại cực hạn, Hi Giới mặc dù là chủ thần vương, nhưng hắn không có đủ thời gian để hóa giải. Sau khi Long thần chết trận, khi muốn hóa giải, hai loại ma pháp lực này đã hình thành thương tổn quá lớn đối với thể năng của hắn. Nếu như không nhận thấy mình chẳng thể chịu đựng được thương tổn như vậy, sao Hi Giới lại phải ra lệnh cho các thần nhân triệt thoái? Sau khi về tới đây, hắn lập tức bắt đầu bế quan tu luyện, trong thời gian hai ngày này, hắn vẫn phải kháng cự với băng hỏa lưỡng chủng năng lượng này, muốn hoàn toàn khôi phục, cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng.
Chính vì lý do này, hôm nay Hi Giới mới không cùng bốn chủ thần kia đi tập kích Ngưỡng Quang đại lục liên quân, theo kế hoạch của hắn, tứ đại chủ thần tất có thể làm suy yếu thực lực của đối phương, thậm chí còn có thể giết chết thanh niên lãnh tụ tinh thần kia của Ngưỡng Quang đại lục liên quân. Chờ đến ngày thực lực của mình hoàn toàn khôi phục, Ngưỡng Quang đại lục liên quân căn bản là không thể ngăn cản được thần nhân. Kế hoạch hoàn mỹ như vậy, nhưng biến hóa lại không ngừng phát sinh, khi Hi Giới sử dụng đấu khí để giúp Cuồng Quân cầm máu, che không cho tiên thiên chi khí thất thoát qua khiếu huyệt đã bị phá hủy, hai chủ thần còn lãi cũng trở về, hình dáng chật vật của hai người tuy là đỡ hơn Cuồng Quân một chút, nhưng trông vô cùng khổ sở, đặc biệt là Ngân thần Sắt An, hạ thân dính đầy máu, tinh thần uể oải.
Nhìn hai kẻ rốt cục cũng quay về, Hi Giới phẫn nộ quát: "Chuyện gì xảy ra? Các ngươi sao lại thành thế này? Nặc Á đâu? Nặc Á chạy đi đâu rồi? "
Sắt An sắc mặt tái nhợt, nhìn Hi Giới. Hắn bây giờ thực sự muốn khóc, hắn không hề bạo huyệt, thực lực không bị tổn hao gì quá lớn, thế nhưng, một đao trước lúc rời đi của Hắc Vũ Hoàng, khiến hắn rơi vào vực sâu thống khổ, Ngân thần trong mắt mọi người, phải gọi là Dâm thần mới đúng, thế nhưng, một trảm lăng không kia của Hắc Vũ Hoàng, lại ngẫu nhiên âm hiểm cắt mất thứ mà hắn luôn luôn tự hào, thân thể đau đớn kém xa đả kích về tinh thần, Sắt An vốn là kẻ chẳng chịu nổi tịch mịch, có thể chịu đựng nhiều năm như vậy ở Thần Chi đại lục, một nguyên nhân chủ yếu trong đó, chính là vì các nữ tính thần nhân. Thế nhưng, hiện tại hắn đã mất đi thứ căn bản nhất của một nam nhân, trong lòng ngoại trừ oán hận sâu sắc ra, tất cả đều chỉ là thống khổ vô tận, "Nặc Á đã chết, ta cũng bị thương, những nhân loại kia của Ngưỡng Quang đại lục thật đáng sợ, Nặc Á vì yểm hộ cho chúng ta mà đã bị hai phượng hoàng giết, nếu không thì dù chúng ta chạy nhanh, chỉ sợ cũng không thể trở về được." Thương thế nơi hạ thân của hắn đã được đấu khí bịt lại, không còn chảy máu, nhưng lòng Sắt An lúc này vẫn còn đang chảy máu, đối mặt với chất vấn của Hi Giới, hắn cố nén thống khổ trong lòng, đem tình hình trận chiến kể lại qua loa một lần.
Nghe xong tự thuật của Sắt An, cho dù cường hãn như Hi Giới, cũng không khỏi hít một hơi lạnh, khi mới đến Di Thất đại lục, bọn họ nếu tính cả Long thần thì có tổng cộng sáu cao thủ cấp bậc chủ thần. Thế nhưng, hiện tại lại đã thay đổi, đối phương vì có hai phượng hoàng hoàn toàn thức tỉnh, chí ít đã có được năm sáu cường giả thập tứ giai trở lên, số lượng so với bên mình còn nhiều hơn, trận chiến này còn có thể đánh tiếp không? Bên phía mình, dù cho tính cả Phách thần Cuồng Quân nửa chết nửa sống kia, cũng chỉ có bốn chủ thần! Tuy rằng bản thân tự tin có thể đối phó được hai đến ba thập tứ giai cao thủ của đối phương, thế nhưng, chiến tranh phát triển đến thế này, dù cho cuối cùng thần nhân có thể giành được thắng lợi, sợ rằng cái giá phải trả cũng rất lớn.
Hi Giới có chút trầm mặc, hắn cũng không trách cứ bọn Sắt An điều gì. Để cho bọn họ quay về nghỉ ngơi, dù cho hắn muốn trách mắng mấy chủ thần này, thì cũng không thể làm, hiện tại, chỗ dựa của các thần nhân, cũng chỉ có bọn họ, từ khi tiến vào Di Thất đại lục đến giờ, mọi chuyện phát sinh đã vượt xa so với dự tính, đã không giết được những di dân của Di Thất đại lục, còn tổn thất mất lượng lớn thần nhân.
Nghĩ đến đây, Hi Giới đại não nhanh chóng tính toán, sau khi tự hỏi, hắn đã có quyết định, nếu đã đi tới Di Thất đại lục, lại không thể triệt thoái trước khi giành thắng lợi, nếu không thì, e rằng thần nhân sẽ chẳng còn cơ hội tranh giành quyền lợi ở Di Thất, Ngưỡng Quang hai phiến đại lục, dù sao thì đối phương nhân số đông đảo, chỉ cần Thần Chi đại lục còn tồn tại, bọn họ lúc nào cũng sẽ cảnh giác, thậm chí sẽ bồi dưỡng ra càng nhiều cao thủ và vũ khí sắc bén để đối phó với Thần Chi đại lục, nếu như mình mang theo các thần nhân rút lui, rất có thể trong tương lai không xa, các cường giả của Ngưỡng Quang đại lục sẽ đánh tới Thần Chi đại lục. Còn tiếp tục đánh thì sao, song phương thực lực đã không còn do thần nhân chiếm ưu thế mà thành ra cân bằng, không bên nào có thể chắc chắn sẽ giành được thắng lợi, đã như vậy, phe mình đã có được nguồn nước và thực vật, có thể đợi cho đến khi mình khôi phục rồi hãy tính. Lúc này đây, Hi Giới còn có một ý nghĩ khác, nhưng cần thực lực của hắn hoàn toàn khôi phục thì mới có thể thực hiện được.
Cảm giác vừa vui vừa buồn rất kỳ diệu, trước khi tái chiến, chuẩn xác mà nói, từ sau khi tới Di Thất đại lục, Niệm Băng đã cố gắng hết mức để không chung đụng với thê tử của mình, bởi vì, hắn phải nêu gương cho các thuộc hạ thuộc Huyết Sư giáo của mình, không muốn người khác thấy mình vì tư tình nhi nữ mà có điều lười biếng, do đó, trong thời gian mấy tháng này, hắn cho dù thân thiết cùng thê tử thì cũng là lén lút, thậm chí Ngưỡng Quang đại lục liên quân tuy biết phe mình có thanh niên cường giả thực lực cường đại, nhưng lại không biết hai phượng hoàng kia đều là thê tử của hắn.