Bình Triều mỉm cười, nói: "Vậy thì cảm tạ ngươi. U U từ nhỏ đến lớn, đây mới là lần đầu tiên ta thấy nàng nghiêm túc như vậy, nàng tựa hồ đã thực sự coi những di dân kia là con dân của mình, vì U U, cũng vì những con người đáng thương này, ta thực sự rất cảm ơn ngươi." Mặc dù mới tiếp xúc với Niệm Băng không lâu, nhưng Bình Triều cũng biết, thanh niên trước mặt này có địa vị rất quan trọng trên Ngưỡng Quang đại lục, ngay cả cao tầng của tứ đại đế quốc, cũng đều hết sức tôn kính hắn. Mà thực lực mà Niệm Băng phô bày trong trận chiến hôm nay cũng khiến hắn kính phục từ đáy lòng. Chỉ có một mình hắn, đã giết chết được ba thần cấp cao thủ bên đối phương, nếu như không có hắn, khẳng định là không thể ngăn cản được những chủ thần và thần cấp cao thủ của đối phương. Bên phía liên quân của Ngưỡng Quang đại lục, Niệm Băng có thể nói là cao thủ quan trọng bậc nhất.
Sau khi rời khỏi trướng bồng của Bình Triều và U U, Niệm Băng đi thẳng về trướng bồng tạm của mình, Phượng Nữ và Lam Thần là nữ hài tử, với lại Niệm Băng khi chiến đấu đã tận lực để bảy đao hồn bảo vệ các nàng, vì vậy các nàng cũng không có thương tổn gì, hiện tại đang cùng Long Linh và Băng Linh, Băng Khiết hai sư tỷ muội giúp đỡ các ma pháp sư của Băng Thần tháp kiểm tra pháp lực và chuẩn bị cho đợt công kích và phòng ngự tiếp theo. Dù sao, bây giờ cũng chỉ có những ma pháp sư có thể thi triển liên hợp đại hình ma pháp, bất luận là Lạc Nhu, hay là lãnh đạo của tứ đại đế quốc, đối với thế lực ma pháp sư này đều cực kỳ coi trọng.
Sau khi trở lại trướng bồng, Niệm Băng không thể chịu đựng được thêm, ngã thẳng xuống mặt đất, cuộc chiến hôm nay khiến hắn tiêu hao quá lớn, tinh thần lực chấn động cực độ, cùng với việc duy trì liên tục lĩnh vực, đều khiến hắn tiêu hao rất nhiều. Không chỉ ma pháp lực gần như khô kiệt, ngay cả tinh thần lực liên tục không dứt cũng tiêu hao gần hết, nếu như không dựa vào ý chí kiên cường, chỉ sợ hắn sớm đã không chịu đựng được rồi. Đánh một trận ngày hôm nay, vô hình trung hắn đã trở thành lãnh tụ tinh thần của cả Ngưỡng Quang đại lục liên quân, lúc vừa rồi ở ngoài, hắn phải đóng kịch trước mặt đại bá và Lạc Nhu, không thể tỏ ra vẻ mỏi mệt, bằng không, lòng tin của bọn họ tất sẽ bị đả kích nghiêm trọng, hắn đi ra sớm, tuy là muốn đi thăm hỏi U U, nhưng một nguyên nhân khác chính là muốn tranh thủ thời gian mà khôi phục tinh thần lực và ma pháp lực.
Niệm Băng có tiên thiên chi khí mạnh mẽ, tự nhiên có năng lực tự khôi phục, nhưng khôi phục như vậy lại quá chậm. Chỉ khi chìm vào trạng thái minh tưởng, mới có thể khôi phục lại nhanh nhất. Trong thời kỳ đặc biệt này, không có thực lực cường đại để bảo đảm thì sao được? Nhất là nghe được lời nói trước khi chết của Long thần, Niệm Băng càng thêm ý thức được sự thiếu sót của chính mình.
Các thần nhân triệt thoái rất nhanh, sau khi bọn họ triệt thoái, chỉ một lát sau đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của Ngưỡng Quang đại lục liên quân, nhưng thực ra bọn họ cũng không đi xa, đóng quân ngay ở một núi đất cách Ngưỡng Quang đại lục liên quân năm mươi hơn dặm, sở dĩ lựa chọn nơi này là bởi vì địa thế của nó. Ở trên núi thì càng thêm dễ dàng sắp xếp chỗ ở, hơn nữa, từ trên núi đất nhìn ra xa, có thể láng máng thấy được hướng di chuyển của nhân loại đại quân. Đối với những thần nhân này mà nói, đào mấy huyệt động trên núi đất này là quá dễ dàng.
Từ trận đại chiến đầu tiên đến bây giờ đã qua một ngày, các thần nhân vẫn nghỉ ngơi ở núi đất, vì cuộc chiến hôm qua đã để lại cho bọn hắn ấn tượng quá sâu sắc, các thần nhân luôn luôn cao ngạo cũng phải phái ra mấy bán thần cấp thần nhân đi trinh sát, tuần tra xung quanh.
Một vạn năm trước, Thần Chi đại lục và Di Thất đại lục đánh một trận gian khổ, trận chiến ấy cũng khiến số lượng thần nhân giảm mạnh, qua vạn năm khôi phục nguyên khí, cũng bất quá chỉ khôi phục được chừng vạn nhân như bây giờ mà thôi. Nhưng đánh một trận ngày đó, tổn thất của phía thần nhân cũng gần bằng tổn thất của các chiến sĩ của Di Thất đại lục, thế nhưng, ngay hôm qua, chỉ ngắn ngủi một canh giờ, một vạn thần nhân đã tổn thất hơn nửa, đả kích như vậy có thể nói là chưa từng xuất hiện, đừng nói là các chủ thần cầm đầu khó có thể tiếp nhận, ngay cả các thần nhân bình thường cũng phải thấy run sợ, nhân loại của Ngưỡng Quang đại lục chẳng hề nhỏ yếu như bọn họ tưởng tượng. Phát hiện này khiến các thần nhân thấp thỏm không yên. Nếu như không phải có biểu hiện mạnh mẽ của Hi Giới lúc đó làm khiếp sợ đối phương, đồng thời giết chết Long thần bên phía Ngưỡng Quang đại lục liên quân, e rằng những thần nhân này còn phải sợ hãi hơn nữa.
Trong hang động lớn nhất ở giữa núi đất, Hi Giới đang âm trầm nhìn các chủ thần khác. Sau khi thần nhân đại quân rút lui đến nơi đây, hắn liền lập tức tu luyện, mãi cho đến vừa rồi mới thanh tỉnh lại, lúc này, vừa nghe xong báo cáo về tình hình chiến đấu, trong lòng hắn tràn ngập phẫn nộ. Gần sáu nghìn thần nhân tử vong, khiến trong lòng hắn ngoại trừ sát khí ra thì chẳng còn chứa được thứ gì khác.
Các ngươi nói xem, vì sao lại như vậy? Vừa rời khỏi Thần Chi đại lục vài ngày, chúng ta không thể chiến thắng mà thần nhân đại quân đã bị tiêu diệt hơn nửa, điều này có ý nghĩa gì? Nếu như ngày đó không có ta ngăn đại diện tích siêu cấp ma pháp kia, sợ rằng con số này còn tăng lên không biết bao nhiêu. Các ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao Ngưỡng Quang đại lục lại có nhiều quân đội như vậy mà ở nơi này chặn đón chúng ta? Ai có thể nói cho ta biết?" Trong thanh âm của Hi Giới mặc dù không có rung động mạnh mẽ, nhưng mấy vị chủ thần hiểu rõ hắn lại đều biết, nộ hỏa trong lòng hắn đã lên đến đỉnh điểm.
Một vị chủ thần ngồi gần Hi Giới, gầy đét, khoảng hơn bốn mươi tuổi, nói: "Là chúng ta quá tự tin với thực lực của chính mình, mới phải chịu tổn thất lớn như vậy, với thực lực của chúng ta, những nhân loại đó tuy là không kém, nhưng vốn là không thể tạo thành tổn thất lớn như vậy. Sở dĩ gặp phải tình huống này, một là vì chúng ta gặp phải phục kích, hoàn toàn trong thế bị động, nguyên nhân khác nữa, chính là vì long tộc đột nhiên làm phản. Không ngờ là Long thần lão già kia lại có thể tạo phản vào lúc này. Chúng ta cũng thực xem thường nhân loại, cường giả của nhân loại nhiều hơn so với chúng ta tính toán. Khi cùng bọn chúng chiến đấu, tên thanh niên tóc vàng bên phía chúng phát động lĩnh vực lực vô cùng cường đại, đó tựa hồ là tinh khiết năng lượng lĩnh vực, hoặc là tinh thần cấp độ lĩnh vực, tăng phúc hiệu quả cực kỳ đáng sợ, nếu như không có lĩnh vực đó của hắn hỗ trợ những nhân loại cao thủ đó, bốn người chúng ta sớm đã đánh chết toàn bộ bọn họ rồi. Hơn nữa, tên thanh niên tóc vàng đó đúng là cao thủ theo như lời Hạ Vũ, thực thể tinh thần lực công kích liên miên không ngớt. Ta nghĩ, hắn là vật cản lớn nhất trên con đường thống trị thế giới này của chúng ta, khi có cơ hội thì nhất định phải hủy diệt hắn trước tiên."
Sắc mặt của Hi Giới giãn ra một chút, gật đầu với chủ thần gầy đét đó, rồi nói: "Lộ Tác, là Tham Tác thần (ND: thần thăm dò), ngươi đã có năm khiếu huyệt ngoại trừ Lệ Trung và Thiên Nhãn. Ngươi phân tích rất đúng, quả thực chúng ta quá sơ suất. Nếu như có thể sớm phát hiện được bố trí của đối phương một chút, tổn thất của chúng ta chắc chắn sẽ là thấp nhất. Chúng ta giờ đây phải làm thế nào mới là hợp lý nhất, các ngươi cứ nói."
Một chủ thần cao lớn bên cạnh Lộ Tác hừ lạnh một tiếng, nói: "Long thần lão gia hỏa kia bị lão đại giết chết, bên phía bọn chúng cũng chỉ có vài cường giả có thể tạo thành uy hiếp với chúng ta mà thôi, chỉ cần chúng ta lần này cẩn thận một chút, từ chính diện mà tiến, ta cũng không tin bọn chúng có thể chống lại được. Ngũ đại chủ thần chúng ta liên thủ, ai có thể ngăn được?" Người này thanh âm vang vang, trên người mặc một bộ hoàng sắc giáp trụ, khi nói thì toàn thân tản ra một tầng lệ khí kiêu ngạo. Lời hắn nói, khiến hai chủ thần ngoài Hi Giới và Tham Tác thần Lộ Tác gật đầu, hiển nhiên là bọn họ cũng tán thành phương pháp này. Chỉ có hoàn toàn đánh tan nhân loại đại quân từ chính diện, mới có thể tháo bỏ được nỗi hận trong lòng.
Hi Giới khinh thường hừ một tiếng, đáp: "Cuồng Quân, Phách thần ngươi là mười phần khí phách, nhưng trong trận chiến ngày hôm qua ngươi đã làm được gì? Ngươi đang mộng du sao? Nhân loại là vô cùng sáng suốt. Đừng quên, trước khi trở thành thần, chúng ta cũng đều là nhân loại. Bọn chúng có thể đẩy lui chúng ta một lần, vị tất sẽ không thể làm lần thứ hai, chúng ta không động thì thôi, công kích lần thứ hai, nhất định phải hủy diệt hoàn toàn bọn chúng. Đó là lí do mà mọi hành động của chúng ta nhất định phải cẩn thận, tránh rơi vào cạm bẫy của đối phương lần nữa. Các ngươi thấy sao. Có ý kiến gì cứ nói." Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía hai chủ thần còn lại.
Vị chủ thần ở phía ngoài cùng nhíu mày, nói: "Lão đại, tuy rằng Cuồng Quân có chút lỗ mãng, nhưng từ tình hình hiện tại mà tính, chúng ta ngoại trừ làm như thế này, thực chẳng còn biện pháp nào tốt hơn. Lương khô mang theo từ Thần Chi đại lục đã hao hụt rất nhiều, nhất là nước uống, bây giờ đặc biệt thiếu. Kế hoạch ban đầu của chúng ta là sau khi giết sạch di dân của Di Thất đại lục, cướp đoạt tài nguyên của bọn chúng rồi tiến về Ngưỡng Quang đại lục, chỉ cần tới nơi đó, sẽ không phải lo lắng gì về tiếp tế nữa. Thế nhưng, chúng ta bây giờ lại bị những nhân loại này của Ngưỡng Quang đại lục ngăn trở, chúng ta bây giờ có hai lựa chọn, một là tránh thoát bọn chúng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến Ngưỡng Quang đại lục, sau khi có được tiếp viện, rồi sẽ để những nhân loại này biết sự lợi hại của chúng ta. Một biện pháp khác, chính là đánh tan nhân loại liên quân, sau đó cướp đoạt tiếp viện của bọn chúng. Bọn chúng nhân số nhiều như vậy, tiếp viện nhất định không chỉ là một số lượng nhỏ, cũng đủ cho chúng ta sử dụng. Người lúc trước trở lại bẩm báo, ở nơi cư trú của di dân có nguồn nước, cho nên, sau khi giết sạch những nhân loại này, chúng ta có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, sau đó mới tiến đến Ngưỡng Quang đại lục."
"Không được, sao có thể vòng tránh, ta nuốt không trôi." Trong mắt Phách thần Cuồng Quân hung quang đại phóng, đấu khí ba động không yên, tựa hồ như muốn nuốt chửng nhân loại. Nói về sức chiến đấu, trong năm vị chủ thần, hắn là ở ngay dưới Hi Giới.
Hi Giới giơ tay lên, cản Cuồng Quân đang phát hỏa, nói: "Không sai, Nặc Á nói rất có lý, với tư cách Trí thần trong chúng ta, hắn phán đoán rất chính xác, hiện tại chúng ta quả thực chỉ có hai lựa chọn này. Nhưng mà, lựa chọn đầu tiên ta sẽ không chọn. Không chỉ là vì tôn nghiêm của thần nhân chúng ta, đồng thời còn là vì cân nhắc đến thực tế. Di Thất đại lục lớn bao nhiêu, thẳng thắn mà nói, một vạn năm trôi qua, ta cũng đã quên rồi. Từ nơi này đến Ngưỡng Quang đại lục, hoặc là phá vỡ không gian, trực tiếp xuyên qua, hoặc là phải đi tới. Tuy rằng với năng lực của chúng ta hoàn toàn có thể dùng không gian ma pháp để đến bên kia. Thế nhưng, thuộc hạ của chúng ta lại không có năng lực này, do đó, đương nhiên không thể dùng] phương pháp này được. Bởi vậy, cũng chỉ có đi bộ tới Ngưỡng Quang đại lục mà thôi. Thế nhưng, khoảng cách có xa lắm không, cần bao nhiêu thời gian, chúng ta không hề biết chính xác, mỗi ngày trôi qua, sức chiến đấu của thần nhân chúng ta chắc chắn giảm đi, mà những nhân loại đó lại có được tiếp tế đầy đủ, nếu như bọn họ đuổi theo từ phía sau, cùng với quân đội trấn thủ của Ngưỡng Quang đại lục hợp lại, chúng ta sẽ rơi vào tình thế bất lợi. Bọn chúng nếu đã có thể ở chỗ này chặn giết chúng ta, vậy thì ở nơi tiếp giáp giữa Ngưỡng Quang đại lục và Di Thất đại lục thế nào cũng đã có chuẩn bị. Bởi vậy, chúng ta hiện nay chỉ có thể chọn phương án đầu tiên như lời Nặc Á, chỉ có giết sạch những nhân loại này, cướp đoạt tiếp tế của bọn chúng, mới có thể giúp chúng ta bình ổn đến được Ngưỡng Quang đại lục. Hiện tại điều chúng ta phải làm, không chỉ là hủy diệt đối phương, đồng thời còn phải đảm bảo tổn thất của chúng ta là thấp nhất, chúng ta bây giờ chỉ có hơn bốn nghìn người, đã tổn thất quá nhiều. Ngưỡng Quang đại lục có bốn đế quốc, nhân khẩu có thể dùng nghìn vạn để tính, chúng ta mặc dù là thần, nhưng thần cũng có khi lực cạn, cho nên chúng ta nhất định phải gìn giữ đủ thực lực."
"Đúng, đúng, ta tán thành đề nghị của lão đại, cứ như thế. Chúng ta lên kế hoạch kỹ lưỡng, trực tiếp giết bọn hắn không còn một manh giáp. Thực ra, ta vừa rồi cũng nghĩ như vậy, xem ra, ta và lão đại thật đúng là anh hùng sở kiến lược đồng." Chủ thần còn lại rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm như tiếng chiềng của hắn lập tức khiến mấy chủ thần kia toát ra vẻ khinh thường.
Phách thần Cuồng Quân không kìm được lời trong bụng, hừ lạnh một tiếng, nói: "Sắt An, ta phải gọi ngươi là Dâm Đãng thần, hay gọi ngươi là Mã Thí thần (ND: mã thí – mông ngựa. Ám chỉ thần vuốt mông ngựa)? Trận chiến hôm qua nếu ngươi không sợ hãi rụt rè, chúng ta đã có thể giết sạch những nhân loại đó rồi."
Sắt An hơi giận đáp: "Cuồng Quân, ngươi nói chuyện khách khí một chút, ta nói chính là lời thật, ta là Ngân thần, Ngân thần yêu thích mọi loại bảo thạch, không phải là Dâm Đàng thần gì cả. Ngươi trêu chọc ta một vạn năm rồi, còn chưa đủ sao?"
Trí thần Nặc Á rõ là đứng về phía Cuồng Quân, cười lạnh: "Ngân thần? Ngươi rõ ràng là Dâm Đãng thần, khắp Thần Chi đại lục, ai chẳng biết ngươi ham thích gì, đến ngay cả ma thú cái cũng không buông tha. Những thần phó nữ tính cấp thấp rơi vào mắt ngươi, không bị ngươi làm hại thì e rằng chưa thấy mấy người. Ngươi tận dụng triệt để nhất sinh mạng dài lâu của chủ thần chúng ta, nếu như không phải thần nhân chúng ta có số lượng hữu hạn, trong vạn năm nay, sợ rằng cả trăm vạn phụ nữ đã rơi vào độc thủ của ngươi rồi."
Thần sắc của Sắt An cực kỳ dâm loạn, nếu mà Niệm Băng ở chỗ này mà quan sát hắn kỹ, nhất định sẽ phát hiện nhãn thần của hắn khiến mình vô cùng quen thuộc, bởi vì, nhãn thần của hắn rõ ràng là giống hệt sủng vật của Miêu Miêu, hồ ly Na Na, tràn đầy dâm loạn, mà nhãn thần của vị Ngân thần này còn có thêm vài phần dâm tục.
Sắt An mắt thấy không ai nói giúp mình, lẩm bẩm nói: "Quên đi, ta biết các ngươi đều đố kị ta, ta không nói nữa là được."
Nặc Á cũng không để ý tới hắn, ánh mắt hướng về phía Hi Giới, nói: "Lão đại, ngươi đã quyết định phương hướng hành động của chúng ta, vậy thì, chúng ta nhất định phải mau chóng hành động mới được. Bằng không thì khi không còn thực vật và nước uống, sức chiến đấu của thần nhân chúng ta sẽ suy giảm mất."
Hi Giới vừa mới gật đầu, chuẩn bị nói cái gì, ngoài động chợt truyền đến một thanh âm, "Thật tốt quá, lão đại, thật tốt quá." Một thân ảnh vội vội vàng vàng chạy vào trong động.
Sắt An vừa mới nín miệng giờ đã tìm được nơi trút giận, kim quang trên tay lóe lên, một luồng đấu khí hung mãnh lập tức lao tới kẻ mới đến, cáo mượn oai hùm mà phẫn nộ quát: "Là tên hỗn đản nào, dám lỗ mãng lao vào như vậy."
Người đến kêu thảm một tiếng trong màn kim quang, toàn thân toát ra một luồng nhũ bạch sắc quang mang, khó khăn lắm mới chống đỡ được công kích của kim quang, nhưng vẫn nặng nề đập lên thạch bích trong huyệt động.
"Sắt An, dừng tay." Hi Giới ngăn Ngân thần đang chuẩn bị động thủ tiếp, trong mắt toát ra một tia ngạc nhiên, bởi vì, đó chính là Hạ Vũ đã bị phế xuống làm thần cấp cao thủ bình thường. Lấy tư cách đã từng là chủ thần, Hạ Vũ tuy bị phế, nhưng thực lực của hắn vẫn cao hơn vài phần so với thần cấp cao thủ bình thường, nếu không phải hắn không còn Hoàng Cực huyệt, Sắt An sẽ chẳng phải là đối thủ của hắn.
"Hạ Vũ, chuyện gì mà hoảng hốt như vậy? Ta vừa nghe ngươi nói cái gì mà thật tốt quá, lẽ nào tình hình bây giờ của chúng ta cũng có thể nói là tốt sao?" Tuy rằng Sắt An đột nhiên xuất thủ khiến Hi Giới có phần bất mãn, nhưng thấy Hạ Vũ hỏi, hắn cũng không trách móc Sắt An. Dù sao, nếu như trước đây Hạ Vũ có thể mang về nhiều tình báo tin cậy, tổn thất lúc này đây sẽ không lớn như vậy. Nếu không phải bởi vì số lượng thần nhân đã giảm nhiều, Hi Giới sớm đã trút giận lên mình hắn rồi.
Hạ Vũ từ mặt đất đứng lên, lau vết máu ngoài miệng, thù hằn lườm lườm Sắt An, rồi nói: "Lão đại, à, không, chủ thần đại nhân, ta nói thật tốt quá, là bởi vì chúng ta đã phát hiện được nguồn nước và thực vật."
Hi Giới mắt sáng lên, "A? Ở nơi nào, phát hiện ra cái gì?”
Hạ Vũ vội đáp: "Ngay chân núi không xa. Hôm nay, khi ta trong lúc vô ý đi qua chân núi, chợt cảm giác được trong lòng đất có tiếng nước chảy. Ta cũng có Thính Vân huyệt, thính lực của ta tuyệt đối không tồi. Sau đó ta cho vài bán thần đào bới nơi đó. Kết quả là không chỉ tìm được rồi nguồn nước trong có thể uống được, ở trong nước còn có một loại cá có rất nhiều chân. Có cá và nước, mặc dù không thể thỏa mãn hết nhu cầu của toàn bộ thần nhân chúng ta, nhưng cũng giúp cải thiện tình hình hiện tại, cho nên vừa rồi ta mới vì quá hưng phấn mà quấy nhiễu ngài."
Phách thần cười ha ha, nói: "Tốt. Hạ Vũ ngươi thật khá, ai nói ngươi là Suy thần, ta thấy ngươi cần phải sửa lại là Hạnh Vận thần mới đúng. Có nước và thực vật, những tên gia hỏa của Ngưỡng Quang đại lục càng nhanh chết. Ta đi chuẩn bị ăn trước, ta đã sớm đói rồi."
"Đứng lại." Hi Giới quát ngăn Phách thần Cuồng Quân, mắt nhìn về phía Hạ Vũ, hỏi: "Ngươi đã kiểm tra chưa?"
Hạ vũ lập tức gật đầu, đáp: "Ta đã kiểm tra kỹ, dứt khoát là là nguồn nước uống được, cá cũng rất được. Tuy rằng không lớn lắm, nhưng số lượng rất nhiều. Nếu không thì để ta bắt mấy con cho ngài xem."
Hi Giới phất phất tay, nói: "Không cần, Cuồng Quân, ngươi đi đi, ngươi kiểm tra kỹ một lần nữa. Thần nhân chúng ta thực sự đã được trời cao chiếu cố, xem ra, thống nhất thế giới này cũng chính là sứ mạng mà trời cao giao phó cho chúng ta!"
Trí thần Nặc Á nhíu mày, nói: "Mạch nước, ở đây sao lại đột nhiên có mạch nước, điều này có phần quá trùng hợp. Có phải là mưu kế của nhân loại hay không?"
Sắt An khinh thường liếc hắn, rồi nói: "Những nhân loại đó lẽ nào đầu óc có vấn đề? Cho chúng ta cơm ăn, cho chúng ta nước uống, sau đó xuôi tay chờ chúng ta đi chém sao? Ta nói với Nặc Á ngươi, ngươi không nên nghĩ mọi chuyện phức tạp như vậy, đây là cơ hội trời cao ban tặng cho chúng ta, đừng quên, chúng ta là thần, có lão đại ở đây, trời cao cũng phải nhượng chúng ta ba phần, thực vật và nước uống này chính là thứ trời cao dùng để lấy lòng lão đại."
Nặc Á căm hận trừng mắt nhìn Sắt An, nói: "Ta thật muốn chém chết tên đần độn nhà ngươi."
Sắt An không hề tỏ ra yếu kém, đáp: "Có bản lĩnh thì tới đây! Ta há sợ ngươi sao?" Trong bốn chủ thần còn lại, kẻ duy nhất hắn không sợ chính là Trí thần Nặc Á.
"Được rồi, các ngươi không nên cãi vã, nếu tình hình hiện tại có biến hóa như vậy, sách lược của chúng ta cũng phải thay đổi. Nặc Á, ngươi phái người đến gần nơi của những Ngưỡng Quang đại lục liên quân quan sát tình hình của bọn chúng, lệnh cho những người khác nghỉ ngơi tại chỗ, vài ngày sau hãy hành động."
Nặc Á nói: "Lão đại, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, tiếng thứ hai thì suy, tiếng thứ ba thì kiệt, ta nghĩ chúng ta nên sớm động thủ mới tốt. Bằng không, nếu có biến hóa gì, sợ là chúng ta chẳng còn cơ hội mà hối hận."
Hi Giới hờ hững nói: "Ta tự có chừng có mực. Đại quân chúng ta mặc dù bất động, nhưng cũng không phải mọi hành động đều ngưng trệ. Đêm nay, các ngươi bốn người đi một chuyến, với năng lực của các ngươi, muốn lẻn vào nhân loại liên quân cũng không khó, ta giao cho các ngươi một nhiệm vụ. Nhiệm vụ rất đơn giản, chính là giết chết tên thanh niên có thực thể tinh thần lực công kích. Với tiền đề là bảo đảm bản thân các ngươi được an toàn và hoàn thành nhiệm vụ, hết sức có thể mà sát thương cường giả của đối phương. Bọn họ biết mai phục, lẽ nào chúng ta không biết tập kích sao?" Hắn đương nhiên không ngờ Ngưỡng Quang đại lục liên quân đã có chuẩn bị chống tập kích, hắn vẫn truyền đạt mệnh lệnh đó, đám Sắt An, Nặc Á dù sao cũng là chủ thần, bọn họ đều có Địa Linh huyệt, trong đó còn có hai người có Thính Vân huyệt, dựa vào năng lực của khiếu huyệt, lẻn vào nhân loại liên quân cũng không khó khăn. Niệm Băng dù cho cường đại, bốn vị chủ thần xuất thủ, muốn xử lý hắn cũng không khó. Ít nhất là Hi Giới nghĩ như vậy.
Nặc Á nhìn Hi Giới, nhất thời hiểu được ý của chủ thần vương này, khẽ gật đầu, lui xuống. Sắt An thì lại] có phần do dự, nói: "Lão đại, ngày đó ta bị thương, hôm nay để ba người bọn họ đi thôi. Thiếu ta cũng chẳng sao."
Hi Giới lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ngươi muốn thách thức sự tôn nghiêm của ta sao? Sắt An, không nên khôn vặt trước mặt ta, bằng không, ta sẽ cho ngươi hối hận vì đã đi tới thế giới này. Nghe nói, trong hoàng cung của nhân loại có một loại người gọi là thái giám, nếu như cho ngươi biến thành thái giám, ta nghĩ, nữ tính thần nhân thủ hạ của chúng ta sẽ vô cùng hài lòng."
Sắc mặt của Sắt An cứng đờ, lập tức oai phong lẫm liệt mà nói: "Lão đại, ngươi yên tâm đi, hành động đêm nay ta cam đoan sẽ hoàn thành, không phải đó chỉ là một nhân loại bình thường sao, ta không giết được hắn thì sẽ không trở về gặp ngươi." Nói đùa, thứ hắn quý nhất trên thế giới này chính là tiểu trùng ở phía dưới kia. Nếu như mất đi, sống còn ý nghĩa gì chứ?
Mấy vị chủ thần đều lui xuống, huyệt động chỉ còn lại một mình Hi Giới, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, thở dốc nặng nề. Hắn đương hiểu rõ đạo lý một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, thế nhưng, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, hắn dứt khoát không làm như vậy. Ngoài bản thân hắn ra, không ai hiểu được thương thế của hắn nghiêm trọng đến thế nào. Đánh một trận cùng Long thần, nhìn bề ngoài thì yên ổn, nhưng chỉ có đương sự hai người bọn họ mới biết được hung hiểm trong đó. Năng lực tự thân cường đại của Long thần và long thể mạnh mẽ đủ để tạo thành uy hiếp với Hi Giới, huống chi hắn còn trước sau ngăn chặn hai ma pháp cường đại như vậy, trong lúc chiến đấu với Long thần, hắn lại không thể không dốc toàn lực. Long thần bị giết, thương thế của hắn cũng càng thêm nặng vì long ngữ ma pháp, đến bây giờ mới khôi phục được chừng bốn thành. Nếu không phải hắn có ba chung cực cảnh giới Hoàng Cực huyệt, sợ rằng sớm đã đồng quy vụ tận với Long thần rồi. Muốn khôi phục lại trạng thái tốt nhất, chí ít cũng cần thời gian mười lăm ngày trở lên. Đối với những nhân loại ma pháp sư đó, hắn vẫn còn có chút kiêng kỵ, hơn nữa, khi quan sát nhân loại quân đội, có thể thấy rõ nhân loại liên quân này tất phải có cao nhân chỉ điểm, muốn hủy diệt những ma pháp sư đó trong lúc đại chiến, chỉ có một khả năng, đó chính là bước qua xác tất cả những chiến sĩ và cường giả của đối phương.
Nhưng Hi Giới tuyệt không thể để mấy vị chủ thần kia biết được mức độ thương thế của hắn hiện tại, tuy rằng bọn họ cũng đều biết mình bị thương, nhưng nếu như bọn họ biết rõ thương nặng như vậy, e rằng ngôi vị chủ thần vương sẽ phải thay đổi, chủ thần vương có thể khống chế toàn bộ thần nhân, Phách thần Cuồng Quân không biết ham muốn vị trí này đã bao lâu. Hắn tuyệt đối không giống biểu hiện thô kệch bề ngoài, điểm này Hi Giới hiểu rất rõ.
Màn đêm buông xuống, qua tối nay, trận chiến đầu tiên cũng đã kết thúc hai ngày. Niệm Băng đứng ở trước trướng bồng của mình, hít thở luồng không khí man mát, thầm tính trong lòng, không biết những thần nhân ấy đã phát hiện mạch nước hay chưa. Mạch nước đương nhiên không phải do thiên nhiên hình thành, có ám ma thử, đào một đường hầm cũng chẳng hề khó khăn gì, sau đó dẫn nước từ hồ nước bên phía mình đến, đương nhiên sẽ hình thành một mạch nước, về phần những con cá kia, thì lại càng đơn giản. Di dân của Di Thất đại lục dựa vào cái gì mà vẫn sống sót được, chính là từ những con cá này, cá trong hồ nước này chính là thực vật duy nhất của bọn họ. Sau khi hồ nước được các ma pháp sư tìm thấy, Lạc Nhu liền phát hiện nơi này có rất nhiều loại cá này. Các di dân bây giờ đều nhận được lương thực từ Ngưỡng Quang đại lục liên quân, đã không còn phải ăn cá nữa. Đối với bọn họ mà nói, lương thực bình thường còn ngon hơn nhiều so với món cá phải ăn từ bé đến lớn kia.
Màn đêm từ từ buông xuống, ánh trăng ôn nhu như nước, Niệm Băng tươi cười nhìn bầu trời, toàn bộ bố trí của Lạc Nhu đã bắt đầu rồi, ưu thế lớn nhất của nhân loại đại quân chính là có được đầy đủ tiếp tế, nhưng hiện tại ưu thế này có thực sự rõ rệt? Niệm Băng đã hoàn toàn khôi phục thực lực, đặc điểm của khiếu huyệt của hắn giúp hắn có được tốc độ khôi phục nhanh hơn nhiều người bình thường, thế nhưng hắn hiện tại lại cực kỳ lo lắng, vừa nghĩ đến thực lực ngày đó Hi Giới bộc lộ, hắn khó tránh khỏi lạnh người, hắn biết, nếu như mình sử dụng tinh thần lực thực thể công kích để trực tiếp đối mặt với Hi Giới, khả năng thành công tối đa chỉ có ba thành. Hi Giới chắc chắn đã biết rõ năng lực của mình, khi hắn có chuẩn bị, với ba Hoàng Cực huyệt thì hắn chắc chắn có thể đem tinh thần lực ẩn tàng rất sâu. Có thể đạt đến thực lực như hắn, tâm chí tất vô cùng kiên nghị, không hề nghi ngờ.
Thở sâu, Niệm Băng quay lại trướng bồng, bắt đầu tu luyện, mặc dù hiện tại chỉ có thể là lâm trận mới mài gươm, nhưng trong khi cuộc chiến còn chưa bắt đầu lại, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi. Phụ trách tuần tra đêm nay là hai tỷ muội Phượng Nữ và Lam Thần.
Miêu Miêu ló đầu ra nhìn quân doanh đi lại như thoi đưa, từ nhỏ lớn lên trong sơn cốc của bạch nhân, nàng rất có hứng thú với quân đội, ngày đó nàng có thể lập đại công, các sủng vật của nàng với năng lực tăng phúc của hồ ly Na Na đã giết được không biết bao nhiêu thần phó, số lượng tuyệt không ít hơn long tộc. Dù sao, trong những sủng vật của Miêu Miêu, cũng có mấy đại ma thú của Thần Chi đại lục, tuy Cửu Trảo Độc Chu chết khiến nàng thương tâm một hồi, nhưng nó dù sao cũng không phải nàng nuôi lớn từ bé, được mọi người khuyên giải an ủi, nàng đã nhanh chóng khôi phục bình thường.
Đại bộ phận các chiến sĩ đều nghỉ ngơi giữa quân doanh, qua một cuộc đại chiến, không chỉ xuất hiện lượng lớn thương binh, mà còn khiến tinh thần các nhân loại chiến sĩ bị đả kích mạnh mẽ, nhìn thấy được trận quyết đấu giữa các cường giả, bọn họ mới hiểu được mình nhỏ bé cỡ nào. Chiến ý của bọn họ cần phải có nghỉ ngơi thì mới khôi phục được. Chỉ có từng đội binh sĩ đi tuần tra, qua lại khắp quân doanh như thoi đưa, cảnh giác với từng thay đổi nhỏ nhất.
Miêu Miêu một mình trong trướng, không ngủ được, chạy ra ngoài ngắm trăng, nàng lẩm bẩm nói: "Ba ba, mụ mụ, ta đã giết rất nhiều thần nhân, không biết có tính là báo thù được cho các người không! Các người cần phải phù hộ Miêu Miêu và Niệm Băng ca ca, nhất định phải giết sạch những thần nhân kia, không để lại một mạnh giáp. Bọn chúng thật quá đáng hận, Long thần cũng bị bọn chúng giết chết nữa. Gia Lạp Mạn Địch Tư đại ca bây giờ vẫn còn thương tâm. Hắn thực sự rất đáng thương! Giống như Miêu Miêu trước kia."
Miêu Miêu là một tiểu cô nương thiện lương, cái chết của phụ mẫu và các tộc nhân tác động vô cùng lớn đến nàng, cũng là từ khi đó trở đi, nàng mới từng bước trưởng thành, không còn là một tiểu cô nương ngây thơ như trước đây nữa. Bề ngoài mặc dù không có nhiều biến đổi, thế nhưng giờ đây nàng đã biết tự hỏi chính mình.
Bỗng nhiên, tinh thần lực của Miêu Miêu lay động, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp liền toát ra vẻ sửng sốt, nói về tinh thần lực, mạnh nhất Ngưỡng Quang đại lục liên quân đương nhiên là Niệm Băng. Nhưng ngoài Niệm Băng ra, người mạnh nhất chính là Miêu Miêu. Là một triệu hoán ma pháp sư, ngoại trừ sủng vật, thứ duy nhất có thể công kích địch nhân, chính là tinh thần lực của nàng. Năng lượng tinh thần lực được phụ mẫu truyền, cùng với tu luyện từ trước đến nay, tinh thần lực của Miêu Miêu đã có bước nhảy vọt, tinh thần lực đột nhiên lay động, tinh thần lực lập tức khuếch tán ra xung quanh, điều khiến nàng hoảng sợ chính là thoáng cái đã phát hiện bốn luồng năng lượng khổng lồ dị thường. Những luồng năng lượng này tràn ngập sát khí, rõ ràng là không phải cường giả bên mình, huống chi ở bên mình, cường giả cấp bậc này gộp lại chỉ sợ cũng chỉ đủ bốn, đó là đã tính cả Hắc Vũ Hoàng của Niệm Băng mới được.