Chương 67: Phần thi: Kiến thức

Vài phút sau

Lý Trường Giang cuối cùng cũng ổn định được tâm tình, trong đầu hắn chỉ còn là giận dữ và giận dữ, còn đâu hình ảnh cao quý của một công tử Lý gia văn võ song toàn nữa chứ, hắn nhận ra bản thân vẫn còn non trong việc đối nhân xử thế, trước giờ chỉ nghe những lời kính cẩn và sợ hãi từ những kẻ bề dưới nên trước một thằng không biết trời đất như Vũ, hắn lại là không có biện pháp gì đối phó. Ở phần thi này hắn phải lấy lại thể diện, làm nhục học viện Thăng Long thật nhiều thì mới có thể hả dạ một chút.

Nữ MC sau giờ giải lao bước ra tiếp tục công việc của mình:

"4 thí sinh chủ chốt phần thi kiến thức này sẽ là:

"Thí sinh Trần Tuấn Vũ của đội tuyển Thăng Long."

"Thí sinh Lý Trường Giang của đội tuyển Sông Hương."

"Thí sinh Tô Quỳnh Hoa của đội tuyển Cửu Long."

"Thí sinh Trần Hà Linh của đội tuyển Tây Dương."

"Phần thi Tháp Trí Tuệ bắt đầu!" Nữ MC thông báo đẩy toàn bộ sân Mỹ Đình lên sức nóng cao nhất. 

Khi nữ MC vừa dứt lời, toàn bộ thí sinh đều trở nên nghiêm túc một cách đáng sợ, mỗi đội tuyển đều cử sẵn 1 người ra để đặt tay lên nút chuông như kiểu nghe câu hỏi cái là sẽ bấm.

"Câu hỏi đầu tiên, nhiệt độ sôi của Bạc là bao nhiêu độ C?"

"Vê lờ, ai mà nhớ được cái đấy chứ?"

"Đề thi năm nay có vẻ khó nuốt nha!"

Khán giả đến xem có vẻ xôn xao với câu hỏi đầu tiên, đa số cho rằng không thí sinh nào trả lời nhưng một tiếng chuông cất lên làm họ ngạc nhiên.

"Reng!"

"A, là tiếng chuông của đội tuyển Sông Hương, xin mời trả lời ạ!"

"2162 độ C!" Lý Trường Giang vẻ mặt đắc ý trả lời.

"Ô đó là một câu trả lời chính xác, các đội khác sẽ bị tụt 1 mét!" Nữ MC vừa dứt lời, 3 tòa tháp còn lại đều bị sụp xuống 1 ít. Mọi ánh mắt đổ dồn về Trường Giang khiến hắn cảm thấy bản thân mình là trung tâm vũ trụ.

"Hắc hắc, cũng ghê!" Vũ cười thầm nhìn về cái vẻ mặt đắc ý của Trường Giang. Câu này hắn biết nhưng muốn thăm dò xung quanh một chút.

"Câu hỏi tiếp theo, bảo vật gia công trước khi luyện kim của Thương Long Hội có bao nhiêu loại dao? Kể tên cụ thể từng loại dao!"

"Reng!"

"Wow, là đội tuyển Thăng Long bấm chuông, xin mời trả lời ạ!" Nữ MC xinh đẹp tươi cười nhìn Vũ khiến hắn có chút rung động.

"Có 7 loại dao, gồm có dao phay, dao vát, dao khoan, dao cầu..." Hắn trả lời rất tự tin, cũng may là vừa kịp 10 giây.

"Bạn có chắc câu trả lời là đúng chứ?" Nữ MC nháy mắt một cái khiến Vũ tim đập loạn xạ.

"Chắc chắn nha!" Vũ nháy mắt lại với nữ nhân xinh đẹp này.

"Câu trả lời là hoàn toàn chính xác, các đội khác bị tụt xuống một mét!" Nữ MC thông báo, ngay tức thì có tiếng vỗ tay hoan hô từ các khán giả.

4 người trong đội lập tức đến ôm vai bá cổ khen ngợi hắn như một thần tượng, Vũ chỉ cười hề hề nhìn về phía Trường Giang mặt mũi đang tối sầm. Câu đấy gã biết nhưng không ngờ thằng này lại bấm chuông nhanh thế.

"Câu hỏi tiếp theo, lõi bảo vật mã UZK có bao nhiêu chi tiết?"

"Reng!" Vũ là người bấm chuông khi còn chưa nghe xong câu hỏi.

"Ô, lại là hắn kìa!" Khán giả kinh ngạc nhìn về chỗ đội tuyển Thăng Long.

"Là đội Thăng Long bấm chuông, các bạn có 10 giây để trả lời." Nữ MC ánh mắt có chút tình ý liếc về phần bo đỳ săn chắc của hắn.

"69 chi tiết thưa người đẹp!" Vũ trả lời rất nhanh không cần suy nghĩ, tuy mấy cái này hắn gian lận thật, nhưng mà ai có thể biết được chứ?

"Lại là một câu trả lời chính xác!" Nữ MC thông báo với toàn khán giả, tháp của 3 đội kia lại tiếp tục bị sụp xuống.

"Quào, ghê dữ!"

"Ban đầu nhìn hắn bẩn bẩn mà giờ lại đẹp trai thế!"

"Tự nhiên ta muốn có bầu với hắn ghê!"

Hội chị em lại được phen nhốn nháo khi nghe Vũ trả lời đúng, một số thành phần quá khích còn đòi làm vợ của hắn nữa. Phần thi có rất nhiều trai xinh gái đẹp nhưng đều bị lu mờ bởi tên vô liêm sỉ chết tiệt như hắn. Thật là tức chết đi mà!

"Chúng ta tới câu hỏi tiếp theo, bản dịch tiếng Việt của quyển sách "Đắc Nhân Tâm" có bao nhiêu trang?"

"Reng!"

"Ồ, đó là đội tuyển Sông Hương, xin mời anh trả lời câu hỏi."

"Câu trả lời của tôi là 320 trang!"

"Xin chúc mừng, đó là một câu trả lời đúng, các đội tuyển khác bị sụp xuống 1 mét."

Vẻ mặt của Trường Giang và đội tuyển Sông Hương lấy lại được một chút sinh khí. Những đội tuyển khác vẫn là tối sầm mặt mũi khi chưa kịp nghe xong câu hỏi đã bị đối phương trả lời mất, chỉ trừ đội Thăng Long đặc biệt là Vũ, hắn vẫn rất đắc ý tươi cười nhìn vào cái mặt của Trường Giang.

"Cũng may hắn trả lời đúng!"

"Ta cứ tưởng thằng vũ bão gì kia cái gì nó cũng biết."

"Lý công tử quả nhiên là một thiên tài!"

Khán giả, đặc biệt là đội cổ động viên của đội tuyển Sông Hương lấy lại được chút tin tưởng khi nghe Trường Giang trả lời đúng.

"Câu hỏi tiếp theo, việc dán tép 1cm vào lõi bảo vật mã KZH để tăng tính dẫn truyền, điều này đúng hay sai? Lý do tại sao?"

"Reng!"

"Wow, là tiếng chuông của đội tuyển Sông Hương, mời anh trả lời ạ!"

"Cái...cái này sai, mục đích dán tép là để bảo...vệ!" Trường Giang luống cuống trả lời, hắn thực sự không rõ câu này.

Vũ bên này vui mừng ra mặt, là ban nãy hắn giả vờ đưa tay bấm nút chuông để khiêu khích Trường Giang, ai ngờ gã cuống quá liền bấm thật, lại còn sai đáp án nữa cơ chứ.

"Hmm, rất tiếc câu trả lời này không chính xác, có đội tuyển nào trả lời được không ạ." Nữ MC nói lớn, sau đó tòa tháp của đội Sông Hương bị sụp xuống 2 mét.

"Reng!"

"Đó là tiếng chuông từ đội Cửu Long, mời bạn trả lời ạ!"

"Dán tép để tăng tính dẫn truyền là hoàn toàn sai, mục đích của dán tép là để kín khí lõi bảo vật." Nữ nhân xinh đẹp Tô Quỳnh Hoa là người trả lời.

"Xin chúc mừng, đó là một câu trả lời chính xác." Nữ MC dứt lời, lập tức 3 tòa tháp của đội còn lại bị sụp xuống 1 mét.

"Người đẹp, xinh như hoa!" Vũ không thể không thốt ra được một lời khen ngợi về phía Tô Quỳnh Hoa, nàng chỉ đỏ mặt liếc hắn một cái không biết trả lời sao.

"Đồ háu sắc, đê tiện, vô liêm sỉ!" Hoàng Thùy Dương chửi thẳng hắn trước mặt bao nhiêu khán giả.

"Hắc hắc, ai biểu ta là một giống đực mạnh mẽ cơ chứ, nếu yếu đuối như ai đó thì làm sao có được cái tự tin đấy hahahaha." Vũ cười một cách bá đạo nhìn về phía nàng, hàng trăm ngàn khán giả nghe hắn nói xong cũng chết đứng. Thật sự không thể ngờ được một tên điển trai như hắn lại có bộ mặt như vậy. Từ các vị quan chức, các vị hiệu trưởng, khán giả xung quanh, nữ nhân của hắn ở học viện, bạn bè,... Tất cả đều phải há hốc mồm bất động. Chỉ trừ 4 người đội tuyển Thăng Long có lẽ đã quen nên nghe hắn nói xong liền cười tươi lắm.

Bên này đội Tây Dương cũng tối sầm mặt mũi, Long tộc xưng hùng xưng bá một vùng trời mà lên đất liền không trả lời được nổi một câu kiến thức, thật sự không biết phải nói sao cho vừa lòng các khán giả ở Long thành. Nữ nhân Trần Hà Linh quyết định câu tiếp theo phải bấm thật nhanh rồi có trả lời được hay không thì tính tiếp.