"Chúng ta có ít điểm quá, lần này phải nhờ chú hết đấy Vũ à!" Quang Huy đến vỗ vai hắn tiếp thêm tinh thần.
"Yên tâm đi anh zai, anh có để ý các đội kia thằng tân sinh nào cũng lên cấp Chiến Binh rồi không?" Vũ hướng mắt về phía 3 tòa tháp đối thủ cách hắn vài mét ngắn ngủi.
"Ừ, bọn nó thật kinh khủng, không có một thằng nào dưới cấp Chiến Binh, buồn của chú em là phải đơn độc một mình làm Chiến Sĩ rồi." Quang Huy lắc lắc cái đầu, cứ tưởng em hắn lên được Chiến Sĩ cấp 10 đỉnh phong trong 4 tháng đã là bá lắm rồi, ai ngờ cả 3 thằng tân sinh học viện kia đều là Chiến Binh cấp 1 hết.
"Hắc hắc, em có trò này vui!" Vũ nhìn về tòa tháp của đội tuyển Sông Hương, nơi có một thanh niên ra dáng công tử đang phe phẩy cái quạt, theo thông tin từ Doraemon biết rõ gã chính là Lý Trường Giang, một công tử dòng chính của Lý gia, đồng thời là đội trưởng đội tuyển học viện, quân bài chủ chốt không thể vắng mặt trong phần thi kiến thức. Vũ ghét cái tính nết khó ưa và thói kênh kiệu của gã nên muốn được "làm quen" một chút.
"Chú định làm gì?" Quang Huy hỏi khi thấy hắn mở mồm hướng về tháp của đội tuyển Sông Hương.
"Nghe danh văn võ song toàn của công tử đã lâu giờ mới được gặp mặt, cho tại hạ hỏi vị huynh đài này có phải Lý công tử Lý Trường Giang đúng không ạ? Một Đại sư trong ngành giả kim thuật đúng chứ?" Vũ đánh tiếng tới Trường Giang đang phe phẩy cái quạt nhìn đời bằng nửa con mắt.
"Đúng là ta Lý Trường Giang, vị huynh đệ này là tìm ta vì muốn được nhường một chút trong phần thi tới ư? Không sao đâu nếu phía Thăng Long có một chút đồ tốt thì ta chắc chắn không để phía huynh đệ phải tay trắng trong phần thi kiến thức này hắc hắc." Trường Giang cười nói nhìn Vũ với ánh mắt khinh khỉnh, hắn nhìn bề ngoài của Vũ đoán tên này chỉ là nhà quê không đáng tôn trọng. Một thiên tài tu luyện và là một Đại sư tuổi 17 như hắn thì phải kiêng nể ai ở chỗ này cơ chứ.
"Hahahaha quả là Lý công tử của Lý gia một đại gia tộc có khác, khí thế công tử bất phàm anh tuấn tựa như long ngâm hổ gầm, đều khiến cho người gặp liền yêu, hoa nhìn liền thẹn. Một vô địch soái ca công tử như vậy, tại hạ nếu là nữ nhân chắc chắn sẽ tự nguyện dâng hiến cho công tử mà không chút do dự, tại hạ chỉ là một người hâm mộ quá mức nên muốn được tiếp kiến Lý công tử một chút thôi ạ!" Vũ mở lời khiến cho toàn bộ thí sinh xung quanh phải há hốc mồm, cuộc đời ai ở đây cũng đã từng đi nịnh hót người khác nhưng họ chưa từng thấy tên nào miệng lưỡi vô liêm sỉ đến cảnh giới như thế này.
Lý Trường Giang nghe xong mặt mũi tái mét không hiểu điều gì vừa xảy ra, khuôn mặt tiếp theo lại trở nên vặn vẹo khó coi vô cùng vì nhận ra thằng kia là đang sỉ nhục hắn, đầu óc đang xoay một trăm tám mươi độ nhưng chưa thể nghĩ ra cách đối đáp lấy lại thể diện cho bản thân. Lời lẽ nịnh hót chính là một con dao hai lưỡi, nếu ở mức độ nhẹ nó sẽ khiến người nghe cảm thấy tốt đẹp và vui vẻ tâm trạng, còn những lời thái quá như Vũ vừa mới bắn ra chắc chắn không hề có ý tốt đẹp rồi.
Đứng bên cạnh Trường Giang là thanh mai trúc mã của hắn mỹ nhân Hoàng Thùy Dương, nàng cũng giận dữ trừng mắt nhìn vào tên Vũ, nàng tự hỏi sao một tên điển trai và cuốn hút như thế kia, có thể thốt ra được những câu nói vô liêm sỉ đến như vậy, nàng không hiểu nổi. Đang cầu mong người yêu mình mở miệng đối đáp nhưng tên lắm mồm kia đâu có đơn giản như thế, Vũ nhờ Doraemon biết được đêm qua thằng công tử này còn đi chơi gái, hắn tiếp tục cà khịa:
"Tại hạ có nghiên cứu qua chút về Y thuật, nhận thấy Long thể của công tử hình như có chút bất an, có phải rằng đêm qua nữ nhân nào làm công tử chinh chiến quá độ khiến cho hôm nay sức khỏe không được tốt, haizzz...cái này thì tại hạ có một số phương thuốc cùng không ít tư thế, có thể giúp công tử chinh phục nữ nhân không biết mệt mỏi. Mà vị tỷ tỷ xinh đẹp này cũng không cần phải lo lắng, Lý công tử chỉ mới 17 tuổi đã đột phá tới tận Chiến Binh cấp 3, khí lực hồi phục sẽ rất nhanh và không chừng tới đêm nay lại có thể tiếp tục chinh chiến ba trăm hiệp không cần nghỉ. Quả nhiên là một vị công tử văn võ song toàn, vì chí hướng chinh phục nữ nhân mà hết lòng tu luyện, ta tuyên bố với toàn bộ thí sinh các học viện ở đây. Lý công tử chính là thần tượng của ta Trần Tuấn Vũ!"
Vũ nhìn cặp thanh mai trúc mã nói xong cười lớn khiến cho mọi người xung quanh đều chết đứng. Không thể tin được một tên điển trai như hắn lại có bộ mặt vô liêm sỉ đến tận cùng như thế. Hoàng Thùy Dương nghe xong nhìn thái độ của người yêu chắc hẳn là bị người ta nói đi chơi gái đúng quá không cãi được, nàng tính chất vấn gã nhưng thấy tình hình không ổn đành chọc vào sườn một cái để gã lên tiếng đối đáp.
"Ngươi...ngươi!" Trường Giang lắp bắp không nói ra lời, đứng bên cạnh là người yêu và các thí sinh của học viện khác, hắn thật sự luống cuống đầu óc không biết nói nên cái gì, quả thật đêm qua hắn có đi chơi lầu xanh với mấy cô nàng, bây giờ nói ra lại sợ nói lung tung rồi làm hỏng hết hình tượng văn võ song toàn của bản thân gây dự bấy lâu. Bảo hắn tu luyện chỉ để chơi gái thôi sao? Lời lẽ này quá ư là tàn nhẫn rồi.
"Ngươi câm cái miệng lại, chỉ cần vài phút nữa đội tuyển của học viện ngươi sẽ biết được mùi vị thất bại là như thế nào. Đường đường là một học viện lớn nhất miền Bắc như vậy phải tay trắng xếp bét ra về chắc là sẽ nhục nhã lắm." Hoàng Thùy Dương nhịn không nổi tỏa ra sự tức giận mà mắng chửi Vũ, nàng cũng thầm chửi người yêu mình sao lại đầu đất khinh thường tên này trước để làm cái gì.
"Hức, nữ nhân này xinh đẹp mà sao miệng lưỡi lại nặng nề như vậy, thôi ta im lặng không nói nữa, sợ mọi người nghe thêm ý tốt lại nghĩ ta là đồ vô liêm sỉ hic hic."
Vũ nói xong tỏ ra bẽn lẽn như một cô gái nhỏ bé phải chịu nhiều ủy khuất. Quang Huy đứng bên cạnh phản ứng nhanh nhẹn bịt mồm hắn lại để không phải nghe thêm những lời lẽ vô sỉ như vậy, Vũ thầm cười trong lòng vì diễn xuất của mình đỉnh quá trời, mục đích tạo điểm nhấn trước mặt các học viện khác đại thành công ngoài sức tưởng tượng. Cũng may cho hắn là khán giả ngồi ở xa nên không ai nghe thấy, và chưa tới giờ thi nên chỗ này chưa truyền được âm thanh qua màn hình lập phương, nếu không toàn bộ khán giả đã mắng chửi hắn như tội nhân thiên cổ rồi.
"Ặc!" Cực Hàn là tên thanh niên điềm tĩnh lạnh lùng cũng nhất không khỏi bị sặc với tên Vũ cùng tuổi 15 này. Hắn không ngờ, thật sự không thể ngờ trên đời có một người như vậy luôn. Những thành viên còn lại của đội tuyển Sông Hương thì tím tái mặt mũi, coi bộ đang muốn đấm cho Vũ một trận ra cơm ra cháo.
Long bên này cũng không khỏi toát mồ hôi hột, con mẹ nó chứ hắn cũng chưa bao giờ gặp phải thằng nào cùng tuổi mà miệng lưỡi thâm sâu như vậy. Cũng may Venom đang ngủ say nếu không nó mà nghe được chắc sẽ mất kiểm soát điều khiển hắn tấn công thằng kia mất. Long tự nhủ vào vòng thi đại chiến nếu gặp đội này chắc chắn hắn phải cầm đao dí thằng Vũ đầu tiên.
Các thí sinh khác còn lại thì khỏi phải nói rồi, nhất là các nữ sinh đều bị sốc và liên tục tự hỏi rằng sao một tên điển trai 6 múi lại có tính cách vô sỉ như vậy. Họ thay đổi hoàn toàn cách nhìn người từ cái khoảnh khắc đấy luôn.
Bất ngờ và bị sốc nhất có lẽ là các thành viên đội tuyển Thăng Long, một cậu bé thường ngày chăm chỉ, lễ phép và ngoan ngoãn không ngờ trước mặt kẻ lạ có thể tung ra miệng lưỡi như vậy.
"Ặc, khó thở quá anh Huy, em chỉ muốn giao lưu với học viện kia một xíu thôi!" Vũ kéo tay Quang Huy ra để hít thở không khí.
"Hahaha, không ngờ chú lại có mảng tài năng này đấy!" Kim Luyện tới ôm vai bá cổ Vũ cười nói.
"Anh Luyện nói quá, khen người ta một hai câu có phải tài năng gì đâu." Vũ đáp một cách khiêm tốn rồi chỉ cười hề hề như thường ngày hắn vẫn tỏ ra ở trên hoang đảo.
Hồng Hạnh, Nhã Uyên cùng Quang Huy vẫn đang bị sốc không biết phải nói gì lúc này. Thật sự sa mạc lời với hắn rồi.