Chương 59: Những thiên tài hack cheat

"Vậy nàng để một suất đó cho ta." Hắn bá đạo nhìn thẳng vào đôi mắt nàng mà nói.

"Không được!" Bích Ngọc quả quyết nói, mặc dù ý của nàng là ngược lại. 

"Hắc hắc, vậy để ta tự dành lấy! Cũng muộn rồi ta ra ngoài đây, nhỡ đâu mọi người bất chợt về thấy cảnh này thì kỳ lắm!" Vũ cười nói xong bỏ ra ngoài để nàng tự ăn.

"Tên ngốc, bại hoại!" Bích Ngọc nhìn bóng lưng hắn thì mắng chửi, nhưng khi hắn đi khuất nàng lại khẽ nở một nụ cười e thẹn.

Vũ đi tới bờ biển gần đó muốn câu cá một chút để làm bữa trưa cho cả đội, đang ngồi thư giãn bỗng nhiên thấp thoáng bóng hình hai nữ nhân quen thuộc đi tới:

"Ủa, Tuấn Vũ sao lại ngồi ở đây? Chị tưởng em đang ở trong khu rừng cùng hiệu phó?" Là Nhã Uyên bắt chuyện với hắn, nàng cùng Hồng Hạnh hôm nay đi cặp với nhau tập luyện ở gần bờ biển này.

"Nàng ấy không biết sao tự dưng bị ốm nên về nhà nghỉ rồi, em chán quá đành ra đây chơi tiện thể câu mấy con cá làm đồ nướng." Vũ trả lời Nhã Uyên.

"Cảnh giới nàng ấy mạnh như vậy mà cũng ốm được, mong là nàng ấy sớm khỏi!" Nhã Uyên nói xong ngồi xuống cạnh bên hắn.

"Nàng ấy cũng là con người mà, ấy! Phao của em chìm kìa!" Hồng Hạnh chỉ tay về phía cần câu của hắn.

"Hai nàng đoán xem con gì đây nha!" Vũ nói xong giật cần câu lên, kéo theo một con cá thu trông rất ngon miệng.

"Wow, giỏi quá ta!" Hai nàng đồng thanh khen ngợi làm hắn đắc ý không thôi, sau đó còn nằng nặc đòi hắn làm cần câu cho rồi từ ba học viên trở thành những ngư dân bất đắc dĩ, câu cá cuốn quá tới nỗi bỏ quên cả chuyện tập luyện gì đó sang một bên từ lúc nào.

...

Ngày hôm sau

Mọi người trong đội tự ghép cặp và đi luyện tập với nhau vì Bích Ngọc vẫn ốm không có ra lệnh gì cả, riêng Vũ vì vướng bận chuyện ẩm thực và chăm sóc cho nàng hiệu phó nên mọi người thống nhất để hắn luyện tập một mình gần căn nhà cho thuận tiện, hắn cũng không có ý kiến gì vì hắn nghĩ như thế thì càng tốt, cổ nhân có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà hắc hắc.

Vũ nấu một số thảo dược bồi bổ rồi mang bữa sáng vào cho Bích Ngọc ăn để nàng có thể mau chóng khỏe lại, sợ nàng ở một mình buồn chán nên hắn ngồi lại kể cho nàng nghe những câu chuyện lạ kỳ về thế giới cũ của hắn, đương nhiên hắn sẽ chọn lọc những câu chuyện về tình yêu đôi lứa hay nhất, mục đích để có thể tấn công vào cảm xúc và trái tim của nàng.

Sau đó hắn ra bờ biển ngồi hấp thụ linh khí trời đất, liên tục hấp thụ và chuyển hóa linh khí cùng với thể lực trở thành khí công cho bản thân, nghe có vẻ ngầu và oai nhưng thật ra làm như vậy siêu tốn thời gian mà còn chậm hơn những võ giả khác rất nhiều, chậm ở đây là so sánh hắn với những học viên trong lứa tuổi chứ không so với những người bình thường tư chất không có gì nổi bật.

"Doraemon, linh hồn tao không có tư chất, có thể tu được tới cảnh giới nào?"

"Tư chất của linh hồn ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện và giới hạn tu luyện. Linh hồn ngươi không có tư chất, lẽ ra không thể tu luyện nhưng nhờ có thiên phú mà ta dạy nên ngươi thích tu đến đâu cũng được vì đâu có bị ràng buộc bởi tư chất." Doraemon trả lời hắn.

"Thích tu đến đâu cũng được? Bá đạo bá đạo, khà khà!" Hắn cười như trúng số.

"Đừng vội đắc ý, có sống được bình yên để tu luyện hay không mới là vấn đề, trừ khi ngươi kiếm một ngọn núi rồi ngồi trên đó hàng trăm hàng ngàn năm thì chắc là được đó." Doraemon châm chọc hắn.

"Ặc, sống trên núi như vậy còn ý nghĩa gì nữa, haizzz!" Vũ thở dài khi được thông suốt.

"Đúng rồi đó, muốn ý nghĩa thì phải ra xã hội làm ăn bươn chải, liều thì ăn nhiều không liều thì ăn ít..." Doraemon bắn một tràng đạo lý cho hắn nghe.

"Tao sẽ chọn liều để cuộc sống thêm thú vị và ý nghĩa, cảm ơn mày Doraemon, cuộc đời này tao có mày trợ giúp mà không làm nên được trò gì thì quá là phế vật rồi. À thiên phú gì đó có tên cụ thể không mày?" Vũ thắc mắc thứ công pháp hắn dùng bao nhiêu lâu nhưng không biết tên.

"Tên ư? Không có."

"Thế để tao đặt, xem nào, hấp thụ linh khí trong trời đất, hay đặt là Tự Nhiên đi, mà tao muốn đặt tên cho các tầng từ tầng 1 tới tầng 9, đặt là Nhất tầng cho tới Cửu tầng, nghe rất oai phải không?"

"Oai? Cũng tạm được." Doraemon trả lời ngắn gọn.

"Thằng tạo ra cái thứ này cũng biến thái ghê, phải nhờ tình dục mới có thể đột phá. Mẹ kiếp đúng ý lão tử thế nhỉ? Hắc hắc." Vũ tự cười một mình vẻ mặt rất đắc ý.

"Tên: Trần Tuấn Vũ

Tuổi: 15

Cấp độ: Chiến Sĩ cấp 3 - 50%

Thiên phú: Tự Nhiên - Nhất tầng 50%

Nghề nghiệp: Học viên

Sở thích: Nấu ăn, đánh nhau, lấy le với gái, làm tình..." Doraemon bất ngờ thông báo thông tin của hắn.

"Sao tự dưng làm vậy Doraemon?" Vũ thắc mắc.

"Tại ngươi đặt tên thiên phú cho nên ta mới thông báo thôi, coi như lâu lâu nhìn lại tình trạng bản thân mình."

"Wow, thú vị, nhưng mà sở thích của tao nghe nó biến thái thế? Mà cái mục sở thích của người khác nghe cũng thú vị nhưng đôi khi hơi vô dụng khi đánh nhau, có thể thêm một dòng bên dưới là 'thông tin thêm' được không? Tao muốn dựa vào dòng đó để hiểu thêm về đối thủ, từ lần sau khi gặp người thì tao đỡ phải hỏi mày lần hai để lấy thêm thông tin ấy!"

"Được thôi!

Tên: Trần Tuấn Vũ

Tuổi: 15

Cấp độ: Chiến Sĩ cấp 3 - 50%

Thiên phú: Tự Nhiên - Nhất tầng 50%

Nghề nghiệp: Học viên

Sở thích: Nấu ăn, đánh nhau, lấy le với gái, làm tình...

Thông tin thêm: đéo có." Doraemon thông báo y hệt ban nãy, nhưng câu cuối nó nói với giọng điệu sỉ vả.

"Ặc, tao bạo thể chết với mày mất." Vũ định cãi nhau với nó nhưng mà thôi, Doraemon cho hắn tất cả mọi thứ trong cuộc sống này, nó muốn sỉ vả hắn cả đời cũng được chứ một hai câu có là cái gì.

...

Cùng lúc đó trong một khu rừng nọ

"Ngươi hết đói chưa?" Diệp Thanh Long hỏi sinh vật Venom đang trú ngụ trong người hắn.

"No rồi! Chúng ta nếu thời gian tới không đi gây sự nữa thì ta có thể nhịn đói được thêm rất lâu."

Venom trả lời sau khi gã vừa ăn linh hồn của một con gấu rừng. Sinh vật Venom không ăn những vật chất hữu cơ mà phải ăn linh hồn mới có thể sống. Đương nhiên linh hồn gà vịt quá nhỏ bé và quá loãng nên gã phải nhờ Long tìm đến những động vật to hơn. Ban đầu Long có vẻ sợ vì cái thực đơn khác người này nhưng sau vài lần hắn đã rất quen, chỉ có linh hồn người là hắn chưa có cơ hội cho Venom thử.

"Phần xác gấu này mang đi nướng chắc cũng không tệ, nhưng mà ngươi ăn linh hồn vậy thì nó sao mà hóa kiếp khác được?" Long tò mò hỏi Venom một điều mà bây giờ hắn mới nghĩ ra.

"Ngươi đừng lo, ta vẫn chừa lại một tia ý niệm nhỏ nhoi của 'thức ăn' để nó có thể đi tới âm phủ." Venom trả lời trong đầu hắn.

"Hừ, hóa ra ngươi cũng biết nhân từ, nếu ăn linh hồn của người thì sao? Có được ngươi chừa lại cái gì không Venom?"

"Cũng tương tự như ta vừa nói, nhưng mà nếu ngươi muốn ta vẫn có thể ăn sạch sành sanh."

"Nghe cũng hay đó nhưng mà nghiên cứu sau đi, chúng ta về trại thôi." Long nói rồi vác con gấu lên vai, hắn đang trong thời gian tập luyện cùng đội tuyển của học viện Cửu Long. Cũng là một trong những học viện sẽ tham gia cuộc thi liên học viện 3 năm 1 lần.

Để lý giải về chuyện Long là một tân sinh nhưng có thể đánh bại rất nhiều học viên năm 2 năm 3 trong học viện, chính là hắn mượn sức mạnh từ sinh vật ký sinh Venom này. Nhưng mượn ở đây không phải là Venom trực tiếp ra mặt, mà là nó vẫn sẽ ẩn trong cơ thể rồi ngầm giúp hắn để tránh ánh mắt của người đời. Long chưa bao giờ để lộ Venom ra cho bất kỳ một ai khác ngoài hắn.