"Ừ đúng rồi ha, cậu nói tôi mới nhớ." Bích Ngọc nói xong lấy từ nhẫn không gian ra một quyển sổ nhỏ, nàng lật tới một trang ghi chú rồi đọc cho bọn hắn:
"Năm đứa nghe kỹ nè, từ mai bắt đầu luyện tập trên hòn đảo này, từ sáng 6 giờ cho tới 10 giờ, buổi chiều từ 1 giờ cho tới 5 giờ, cứ như vậy mỗi ngày 8 tiếng. Có 6 người gồm cả tôi sẽ chia nhau ra mỗi nhóm hai người tự luyện tập với nhau, hôm sau đổi lại đi cặp với người khác cứ vậy cho tới hết tuần, sang tuần tới sẽ luyện tập tác chiến chung với nhau. Các trò thấy vậy có ổn chứ?"
Năm người không có ý kiến gì chỉ gật đầu lia lịa. Thấy vậy Bích Ngọc tiếp tục nói:
"Tuấn Vũ nấu ăn ngon nhất, nên từ mai khi luyện tập sẽ về sớm hơn để nấu ăn cho cả đội, tôi sẽ đảm nhiệm việc tìm kiếm thức ăn cho cậu chỉ việc nấu, bốn anh chị này luyện tập với hắn cũng nhẹ tay thôi nhé, hắn có bị sao không ai nướng gà cho ăn đâu hihi." Nàng nhìn Vũ mà cười tít mắt.
"Vâng ạ." Cả đội đồng thanh trả lời nàng.
"A chín rồi nè, phiền anh Kim Luyện giúp em lấy tờ lá chuối."
Vũ nói xong nhấc con gà thơm phức ra khỏi lửa, Kim Luyện nghe vậy nhanh chóng đưa cho hắn một chiếc lá khá lớn rồi trải ra bên cạnh. Vũ đặt xuống rồi xé chiếc đùi gà vàng ươm đưa cho Bích Ngọc thử trước khiến mọi người nuốt nước bọt ừng ực.
"Mời cô hiệu phó nha! Không ngon đừng có đánh em hắc hắc." Hắn cười nói đưa cho nàng rồi tiếp tục nướng mấy con gà chưa chín trên bếp lửa.
"Cám ơn!" Nàng hé hàm răng ngọc cắn thử một miếng:
"Ngon...ngon quá! Các trò ăn đi không có độc đâu hihi."
"Ăn đi ăn đi, không phải ngại không phải ngại." Kim Luyện gấp gáp nói rồi xé thịt đưa cho mỗi người một phần, ai cũng háo hức nhận lấy rồi tấm tắc khen ngon làm Vũ vui mừng ra mặt, hắn tưởng tượng bây giờ mà còn xuân dược thì hôm nay vui phải biết.
Mọi người trong đội rất vui vẻ ăn tối rồi cùng nhau kể những câu chuyện thú vị của cuộc sống, lúc đầu tưởng chừng như rất chán khi phải tới một hoang đảo không bóng người sinh sống, nhưng nhờ có buổi tối này mà họ chợt nhận ra không ngờ nhân sinh lại có những điều vui vẻ đến vậy.
Đến khuya cả đội đều lên giường nghỉ ngơi, đương nhiên nam nữ ngủ tách biệt chứ đâu có được ôm ấp như bọn hắn ảo tưởng hồi chiều, linh khí tự nhiên dồi dào trên hòn đảo làm Vũ cảm thấy rất hưng phấn, hắn đã đợi cả ngày đến giây phút rảnh rỗi này để ngồi tu luyện bên cạnh bờ biển thơ mộng.
"Sao còn chưa ngủ vậy? Bộ không thấy rét hả?" Bích Ngọc thấy hắn xếp bằng ngồi một mình giữa đêm khuya đành tò mò đến hỏi.
"Em đang tĩnh tâm ấy cô hiệu phó, phải chăng là có điều gì làm cô không ngủ được?" Hắn đáp lại Bích Ngọc, biết việc ngồi tu luyện thế này trông rất kỳ lạ hắn đành giải thích lung tung, hắn biết đa số người bình thường lâu lâu một lần ngồi xếp bằng là để tập trung khí công đột phá cảnh giới, chứ đâu có rảnh rỗi ngồi cả đêm cả ngày như hắn bao giờ. Linh khí của họ do linh hồn tự sản sinh ra chứ không phải cung cấp từ bên ngoài, có muốn hấp thu như hắn cũng không được. Ngược lại hắn linh hồn khác biệt không có sẵn linh khí phải nhờ thiên phú đi cướp từ thiên địa. Rồi linh khí mới cướp được sẽ hòa hợp cùng thể lực tạo ra khí công cho riêng bản thân.
"Cậu cũng rảnh quá ha, tôi có chút không quen nên chưa có ngủ được." Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn ngắm nhìn ánh trăng thơ mộng. Gió biển có lạnh nhưng ở bên cạnh một nam nhân như hắn nàng lại cảm thấy ấm áp lạ kỳ.
"Cũng không hẳn là rảnh ấy, em có tu luyện theo một công pháp có hơi lạ kỳ."
"À uhm!"
Thấy Bích Ngọc không nói gì thêm, hắn tò mò mở mắt ra xem nàng hiện tại như thế nào, dưới ánh trăng mờ nhạt hiện lên một nữ nhân với vẻ đẹp tuyệt sắc, mũi cao, da trắng, môi đỏ má hồng. Bộ đồ rộng rãi cũng không thể che giấu được thân hình tuyệt mỹ của nàng bên trong, nữ nhân trước mặt cứ như tiên nữ giáng trần làm hắn có hơi bối rối, không kìm được mà khen ngợi nàng một câu:
"Nàng đẹp quá!"
"Đẹp ư? Đẹp như thế nào?" Bích Ngọc nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn mà hỏi.
"Đẹp như thế nào á? Em cũng không biết dùng từ ngữ để tả thế nào nhưng mà chắc chắn một điều là bất cứ nam nhân nào tiếp xúc đều có tình cảm với nàng."
"Vậy sao hihi!" Nàng mỉm cười không dám nhìn thẳng mặt hắn, đã có rất nhiều nam nhân khen nàng xinh đẹp đủ kiểu mà nàng đâu có để ý, nhưng nghe hắn nói hươu nói vượn nàng lại cảm thấy có chút ngại ngùng và xấu hổ.
"Vậy nàng đ..ã đã có...người yêu chưa?" Hắn giả vờ tỏ ra bối rối đưa ra câu hỏi, sợ hỏi mượt quá tình huống nó lại mất vui.
"Có thì sao chưa có thì sao? Cậu có ý đồ gì đen tối hử?" Nàng vừa nói xong quay sang véo sườn hắn một cái rõ đau.
"Ui da, em chỉ là thắc mắc xíu thôi hic."
"Liệu hồn nghe chưa?" Bích Ngọc để lại cho hắn một ánh mắt hình viên đạn rồi quay lưng trở về căn nhà. Nữ nhân này thật là đanh đá quá đi nhưng vì thế mà hắn lại thích.
...
Sáng sớm hôm sau
Vũ tỉnh lại trên bãi cát khi cảm nhận được chút ánh nắng ban mai chiếu vào mắt, hắn không ngờ bản thân lại có thể ngủ ở nơi hoang dã một cách ngon lành như vậy, cảm nhận linh khí quanh khu vực đã vơi đi chút ít sau một đêm tu luyện, hắn dần mơ hồ nhìn thấy cánh cửa đột phá lên cấp 4 đã không còn xa.
Sau một hồi đánh thức mọi người dậy vệ sinh cá nhân các thứ, hắn được Bích Ngọc phân công đi theo Kim Luyện để học hỏi. Chỉ thấy gã ta kéo hắn ra ngoài một bờ biển gần đó, gã nói rằng rất ghét khu rừng vì bản thân không thích muỗi rừng một chút nào.
"Chú đấu với anh một ván chứ?" Kim Luyện rút kiếm ra sẵn sàng giống như không muốn Vũ từ chối.
"Được, nhưng mà anh không được sử dụng Lôi hệ của mình." Vũ rút cây Phong kiếm ra muốn thử chút tài nghệ của gã.
"Như chú mong muốn!"
Dứt lời Kim Luyện bay tới chém một đường nhanh nhẹn khiến Vũ bất ngờ nhưng hắn may mắn gạt được. Vũ lộn người ra sau dãn khoảng cách tránh bị rơi vào thế bị động.
"Rất nhanh nhẹn." Kim Luyện nói xong nhưng không hề tấn công, gã chậm rãi ngắm nhìn từng động tác trên người đối thủ.
"Tới đây!" Vũ chém dọc một đường từ dưới lên trên hướng đến cánh tay của Kim Luyện.
"Vút." Kiếm khí của hắn chém vào hư không, Kim Luyện nhanh chóng né được sau một pha lách người đẳng cấp.
"Keng!" Kim Luyện dùng kiếm hóa giải được một chém cắt ngang của Vũ. Cử động của hắn trong mắt gã hình như vẫn còn quá chậm.
"Keng! Keng! Keng! Keng!"
Hai bên so tài trông rất chi là cân sức, nhưng đó là trong mắt người ngoài còn Vũ đang khá chật vật vì phản xạ của Kim Luyện quá kinh khủng, cái danh xưng một trong những đệ nhất thiên tài của học viện không phải để trưng bày. Bất chợt gã vận khí vào chân nhảy lên sau một va chạm đường kiếm, nắm cả hai tay vào cán kiếm rồi bổ xuống với một uy lực kinh khủng.
"Keng!" Vũ kịp phản xạ đưa kiếm tới gạt được, ngay thời điểm Kim Luyện chân chạm đất gã bất ngờ đưa kiếm xuống kề vào cổ Vũ làm hắn không kịp phản ứng, gã làm vậy là muốn biểu hiện rằng trận đấu đã kết thúc.
"Thật khủng khiếp, chuyển động của anh nhanh quá, em nhìn thấy nhưng không chặn kịp."
Vũ khen ngợi thật lòng, hắn thua nhưng không cay cú mà hoàn toàn khâm phục khẩu phục.
"Có gì đâu, chú chịu khó luyện thực chiến vài lần nữa là ổn mà. Kiếm thuật của chú cũng khá lắm đấy!" Kim Luyện vỗ vai hắn mà nói, gã cũng là khá bất ngờ với tên tân sinh trước mặt.
"Ván nữa đi anh."
"Nếu chú thích!"