Chương 56: Hoang đảo ngày thứ nhất

Là võ giả nên việc kéo được cây gỗ về bờ biển khá dễ dàng với hai anh em, Vũ cùng Quang Huy ước tính chỉ kịp xây một căn nhà nhỏ trước khi trời tối, còn những thứ khác hai người dự định đẩy sang ngày mai vì biết kiểu gì cũng chỉ có ba thằng tự làm với nhau, ba nữ nhân kia sớm đã chuồn đi chơi ở đâu đó mà bọn hắn cũng không biết.

Hai anh em bắt đầu xử lý khúc cây bạch đàn khổng lồ vừa đem về, với điều kiện thiếu thốn Vũ đành hiến ra bảo vật Phong kiếm hắn mua được ở Thiên Địa lần trước để xẻ gỗ, Quang Huy thấy Vũ cống hiến như vậy gã cũng nhăn nhó lấy ra thanh kiếm yêu thích để làm việc, gã ta một tên công tử thường ngày cao ngạo bao nhiêu cũng không ngờ đến một ngày phải cầm kiếm để cắt ván như thế này. Nhưng Quang Huy là một công tử nhà giàu sống rất biết điều, không phải những loại công tử bị giao việc khó rồi õng ẹo không chịu làm đâu nha.

Một lát sau Kim Luyện trở về kéo theo một buồng chuối chín cùng đống lá chuối rừng sau lưng, gã ta khắp người là vết muỗi đốt trông thê thảm cực kỳ làm Quang Huy không nhịn được cười. Chính là ban nãy Quang Huy bắt gã sau khi nghỉ ngơi phải đi tìm lá về làm mái nhà, chứ không làm gì có chuyện Kim Luyện tự dưng đi vào rừng làm mấy cái lặt vặt như vậy.

"Mày cười cái chó gì? Thích lắm phải không?" Kim Luyện nhìn Quang Huy khó chịu mà nói.

"Hahaha, thủ lĩnh của Thất Kiếm không ngờ có ngày lại trông hài hước thế này." Quang Huy vẫn cười châm chọc Kim Luyện.

"Hừ, chả qua tao mệt từ nhát chém kia thôi chứ không làm gì tới nỗi này." Kim Luyện chán nản ngồi xuống đất vặt chuối ra ăn.

"Thôi đừng để bụng, đây là do cô hiệu phó bắt anh em mình phải làm ấy chứ." Quang Huy hạ giọng tới ngồi xuống ăn chuối cùng Kim Luyện.

"Tuấn Vũ! Lại đây làm quả chuối, chú nói xem mấy ả kia đi đâu rồi?" Kim Luyện vẫy thằng em đang hì hục đào đất để dựng cột.

"Ặc, nãy bọn em về đây đã không thấy mấy bà ấy đâu rồi."

Vũ nói xong liền tới ngồi cùng hai gã thanh niên, hắn không ngại ngần mà bú vội mấy trái chuối vì quả thật hắn cũng đang rất đói, bọn hắn cần sức khỏe để làm việc nên buồng chuối tội nghiệp này rất nhanh bị vặt sạch.

Ba anh em sau đó làm việc cật lực tới xế chiều cũng hoàn thành được một căn nhà gỗ đơn giản, thời gian có hạn nên chỉ làm được hai căn phòng với hai chiếc giường để ngủ, Vũ tự hỏi nếu có một cơn bão đi qua thì căn nhà sẽ như thế nào? Bọn hắn đang ngắm nhìn thành quả thì nghe tiếng động của các nữ nhân kia đã về.

"Wow, căn nhà đẹp đó nha, ơ thế có hai giường thì chúng ta ngủ chung với nhau à?" Nhã Uyên ngây thơ hỏi bọn hắn đang ấm ức nhìn bọn nàng.

"Đúng rồi đó, cho chừa cái tội các nàng đi chơi mà không chịu về giúp, Nhã Uyên công chúa đêm nay sẽ ngủ với ta và Quang Huy!" Kim Luyện có chút tức giận mà lên tiếng.

"Èo, ai mà thèm ngủ với ngươi!" Nhã Uyên bĩu môi nhìn Kim Luyện như một sinh vật lạ.

"Thế nói xem, mấy bà xinh đẹp đây là đã đi đâu? Có biết anh em ta vất vả như thế nào không?" Kim Luyện có chút bất lực cố gắng hỏi cho bằng được.

"Đi đây đi đó, ngươi đang ghen tị sao? Đẹp trai thế này phải ga lăng yêu thương nữ giới một tí chứ!" Hồng Hạnh cũng nhập cuộc muốn trêu ghẹo Kim Luyện.

"Đúng là bọn ta ga lăng mà, trời trở rét như này chủ động làm ít giường là để nam nữ ngủ chung rồi chúng ta che chở sưởi ấm các nàng trong giấc ngủ, Kim Luyện xem tao nói như vậy có phải không?" Quang Huy chĩa mỏ vào giải cứu thằng bạn.

"Mày nói chí phải, chốt lại Nhã Uyên cô nương cùng Hồng Hạnh cô nương đây tối nay sẽ ngủ chung với nam nhân chúng ta để cùng nhau ấm áp, hahaha!" Kim Luyện cười nói xem ra rất đắc ý với thằng bạn Quang Huy.

"Ngươi!" Hồng Hạnh đỏ bừng mặt mũi tính động tay động chân với Kim Luyện.

"Thôi được rồi, mấy anh chị làm vậy không mất mặt với tân sinh đằng kia à? Bọn ta sáng giờ đi kiếm chút đồ ăn thức uống cho cả đội, ai ngờ lạc đường rồi mãi mới về tới đây, hihi!" Là hiệu phó Bích Ngọc tới giải thích cho mấy tên con trai khó bảo này, quả thật bọn nàng đi kiếm đồ ăn nhưng mải chơi quá nên giờ mới chịu về.

"Vậy có cái gì uống được không cô hiệu phó xinh đẹp? Bọn em khát sắp chết rồi đây huhu! Nước biển mặn lắm không uống được đâu!" Vũ tiến tới ăn vạ rồi giả vờ khóc lóc. Thằng này nếu không đi làm diễn viên có lẽ ngành phim sẽ cảm thấy rất phí phạm một tài năng trẻ.

"Có thì có, nhưng mà cậu phải đồng ý một điều kiện!" Bích Ngọc mang ra một quả dừa để ràng buộc hắn.

"Ặc, cô nói xem điều kiện là gì?" Hắn đang giả vờ khóc lóc liền tỉnh lại nhìn nàng với ánh mắt nghi hoặc.

"Ngươi làm đầu bếp nấu ăn hôm nay nhé? Ta sẽ bảo hai anh hỗ trợ, hai anh đây là cũng đang khát nước phải không?" Bích Ngọc nói với Vũ rồi quay sang nhìn Kim Luyện cùng Quang Huy.

"Khát lắm cô ạ." Hai gã đồng thanh mà đáp, Bích Ngọc hài lòng rồi đưa cho hai gã mỗi thằng một quả dừa uống rất ngon lành.

"Em chỉ biết rán trứng cùng luộc rau xanh, cô nghĩ là em biết nấu ăn thật sao?" Vũ ngây thơ nhìn nàng mà trả lời, hắn biết nấu ăn nhưng không dễ thỏa hiệp nha, một quả dừa cùng một cái thơm má thì được.

"Thôi thôi đừng có mà giả vờ, hình như 'ai đó' có kể với tôi về tài lẻ này của cậu thì phải!" Bích Ngọc giả vờ đăm chiêu suy nghĩ một cái gì đó khiến Vũ giật mình, hắn dùng đầu gối cũng nghĩ ra người hiểu về hắn rồi đi kể với nàng là Anh Thư chứ còn ai nữa, hai chị em thường xuyên đi với nhau như tình nhân đôi khi còn khiến hắn ghen tị.

"Ặc, em uống em uống." Hắn vội vàng nhận lấy quả dừa rồi uống hết nước bên trong một cách ngon lành, sau đó mới mở mắt ra xem Bích Ngọc định yêu cầu mình làm cái gì, chỉ thấy nàng lấy từ đâu ra mấy con gà rừng hình như đã bị...chết giống kiểu điện giật.

"Ủa, sao nó kỳ lạ vậy?" Vũ chỉ tay vào mấy con gà đã hẹo.

"À, lúc nãy đi săn ta lỡ tay thôi, cậu yên tâm làm đi, có khó khăn gì thì còn hai anh ở đây giúp, bọn ta ra bờ biển chơi một lúc hihi." Bích Ngọc khoái trá nhìn hắn rồi quay lưng đi.

"À quên mất, có chút nấm hương cùng với ít rau rừng, giao cho chú em nhé!" Hồng Hạnh đưa cho hắn rồi nhanh chóng chạy đi chơi.

"Đù, mấy ả này quá đáng thật." Quang Huy lắc đầu ngán ngẩm, gã đâu có biết nấu ăn nên hơi rén vụ này.

"Thôi lỡ uống nước dừa của họ rồi, mang gà đi thịt thôi em." Kim Luyện kéo Vũ đang cứng đơ như mất hồn đứng dậy.

"Ặc, phiền hai anh giúp em rồi." Vũ đứng dậy rồi xách theo mấy con gà đi thịt, hắn lắc đầu cười khổ vì cái phận trai mười hai bến nước của mình.

...

Một lúc sau, mặt trời đã lặn hoàn toàn để nhường lại chỗ cho màn đêm buông xuống, mọi người trong nhóm đang ngồi xung quanh trại lửa ngắm nhìn những con gà nướng mà tên tân sinh đang cật lực xoay đi chuyển lại, nhìn Vũ lúc này thao tác rất chuyên nghiệp không thua kém gì những đầu bếp đẳng cấp cao.

"Wao, không ngờ em lại giỏi như vậy nha, mùi gà nướng thơm thế này chắc chắn là phải ngon rồi." Hồng Hạnh mắt tròn xoe nhìn hắn đang chăm chú nướng gà mà khen ngợi.

"Tài năng của Tuấn Vũ không phải hữu danh vô thực đúng chứ? Ta đã nói rồi mà không tin." Hiệu phó Bích Ngọc lên tiếng.

"Không ngờ chú em lại khá như vậy. Hay là từ mai nấu ăn cho mọi người nhé ô kê không?" Quang Huy khoác tay lên vai Vũ đề nghị.

"Hắc hắc đương nhiên là được rồi anh, nhưng mà còn xem ý kiến của nàng hiệu phó xinh đẹp đây là muốn như thế nào đã." Vũ cười nói rồi nhìn sang Bích Ngọc muốn nàng quyết định mấy chuyện thường ngày như thế này.