Chương 55: Bí ẩn của học viện

"Ây da, ta quên mất nhẫn không gian ở chỗ ban nãy."

Vũ về tới cổng ký túc xá mới nhớ ra mình quên đồ trên sân thượng giảng đường, ban nãy Ánh Ngọc đòi xem nên hắn đành tháo ra rồi mải giao hoan mạnh quá mà quên mất Bảo Vật quan trọng này.

"Mong là không thằng nào cầm nhầm."

Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm trong đêm tối, thực sự với hắn đồ vật này quá quan trọng, có thể nói là chứa toàn bộ tài sản của cuộc đời hắn ở trong đó.

"A, mày đây rồi!"

Hắn vui mừng nhặt lại chiếc nhẫn ở gần chỗ ban nãy làm tình, nhanh chóng đeo vào để về ngủ nhưng một số giọng nói gần đó khiến vành tai hắn hơi giật giật. Cũng may cảnh giới còn quá yếu nên hắn dễ dàng giấu được hết khí tức của bản thân, núp vào một góc khuất rồi nhìn tới chỗ phát ra âm thanh trong đêm tối. Chỗ hắn nhìn tới là phía sau của căn nhà ba tầng nơi tập trung làm việc của hầu hết các lãnh đạo học viện, từ trên cao nhìn xuống nơi đó đang có hai người một nam một nữ.

"Tình hình sao rồi?"

Giọng của nữ nhân che kín mặt mũi, nàng ta hỏi nam nhân bên cạnh chính là hiệu trưởng Thái Văn Dúi, Vũ không quá khó để nhận biết nhưng hắn thắc mắc đêm tối dẫn nhau ra sau khu vực này để làm gì? Hay để phang nhau cho nó kích thích?

"Vẫn là không khả quan, nàng với ta vào đó xem thử?"

Gã hiệu trưởng trả lời liền thấy nữ nhân kia gật đầu, hai người sau đó dẫn nhau tới một con đường nhỏ phía sau mà Vũ không rõ là đi đâu.

"A, đó chẳng phải là khu vực chưa xác định mà Doraemon cung cấp cho mình?" Vũ thầm suy nghĩ rồi lục lọi bản đồ học viện Doraemon vẽ cho ở trong trí nhớ, quả nhiên đó là nơi mà hắn từng thắc mắc lúc mới nhập học.

"Huh?" Vũ đột nhiên thấy nhẫn không gian của mình có phản ứng, hắn kiểm tra bên trong phát hiện mảnh vỡ Hoàng Hôn Kiếm đang có dấu hiệu lóe sáng như đang muốn phản ứng gì đó, điều này hắn chưa từng thấy mảnh kiếm vỡ này làm thế bao giờ.

Vũ liền kéo mảnh kiếm ra khỏi nhẫn để xem xét, ảo diệu ở chỗ vừa mang ra thì mảnh kiếm này lại càng sáng hơn, thậm chí nó đang tự chuyển động và chỉ hướng về nơi bí ẩn mà thầy hiệu trưởng cùng nữ nhân kia vừa đi vào, sau đó vài giây mảnh Hoàng Hôn Kiếm này vụt tắt rồi trở lại thành mảnh kiếm vô tri như mọi hôm.

"Hẳn là trong đó có bí mật, lại còn khiến cho mảnh kiếm này phản ứng dữ dội, phải tìm cơ hội lẻn vào đó." Vũ suy đoán rồi cất lại đi mảnh Hoàng Hôn Kiếm, hắn tiếp tục ẩn nấp chờ đợi hai người kia ra ngoài để nghe ngóng.

Sau vài phút chờ đợi, hai người kia ra ngoài với bộ dạng không có gì khác biệt, thứ thay đổi duy nhất Vũ nhận ra là sắc mặt của thầy hiệu trưởng. Gã ta thể hiện ra sự buồn chán mà hắn chưa từng thấy bao giờ.

"Thái gia các người không làm được việc gì nên hồn, biết trước chuyện này nên tổ chức có nói một thời gian nữa sẽ cử thêm người tới trợ giúp. Ráng bảo vệ nó cẩn thận."

Nữ nhân kia nói như mắng mỏ gã hiệu trưởng rồi biến mất trong đêm tối, từng lời từng chữ phát ra đều không thoát được khỏi đôi tai của Vũ, hắn nằm thêm một lúc đợi gã hiệu trưởng bỏ đi hoàn toàn rồi mới trở về ký túc xá bằng một con đường tránh né tòa nhà kia, hắn lo rằng nếu bây giờ tới gần khu vực đấy sẽ dễ dàng bị phát hiện bởi chuyển động của bản thân, đành nhẫn nhịn đợi một thời cơ khác thích hợp hơn.

...

Hà Nội thời tiết vào cuối tháng 10 dương lịch bắt đầu đón những cơn gió lạnh mùa đông thổi tới, dấu hiệu báo rằng chỉ còn xấp xỉ ba tháng nữa sẽ diễn ra kì thi liên học viện tổ chức ba năm một lần. Nơi mọi người trên cả nước đều có thể chứng kiến trận chiến của những đệ nhất thiên tài trong độ tuổi dưới 18, đương nhiên là không tính đến những thiên tài sống ẩn mình không đi học rồi.

Vũ mệt mỏi thức dậy sau một đêm hắn không thể nào ngủ ngon, trong giấc ngủ của mình hắn luôn mơ hồ cảm nhận được có sự hối thúc của mảnh vỡ Hoàng Hôn Kiếm, nó khích lệ hắn tiến tới chỗ kia nhưng thời điểm bây giờ hắn không thể có thời gian làm được điều đó, tự hứa rằng sau khi kết thúc kỳ huấn luyện cùng đội tuyển sẽ quay lại chỗ bí mật kia. Suy nghĩ một lúc hắn ra khỏi giường rồi bước vào phòng tắm để chuẩn bị cho chuyến đi cùng đội tuyển.

"Ổn chứ người anh em?" Trương Tuấn Tú vỗ lên vai của Vũ mà hỏi sau khi hắn tắm xong. Cậu ta là một thiên tài về Y thuật nên rõ ràng là hỏi về vết thương mới lành, một tháng qua cũng là cậu ta cùng Tấn Trung chăm sóc cho Vũ què tay rất nhiều nên hắn mới mau lành như vậy.

"Bình phục hoàn toàn rồi, nhờ có bọn mày trợ giúp, thời gian tới tao đi vắng nhớ đừng động chạm tới ai nhé, đợi tao về rồi động một thể cũng được." Vũ bắt tay rồi khuyên bạn mình trước khi rời đi.

"Yên tâm!" Trương Tuấn Tú đồng ý.

Vũ định tạm biệt Tấn Trung một cái nhưng thấy cậu ta vẫn đang ngủ nên lại thôi, lý do cậu ta chưa dậy vì hết mùa lá rụng bọn hắn không bị phạt quét sân sáng sớm nữa, Vũ nhanh chóng thu lại vài bộ quần áo rồi cất bước tới điểm mà Bích Ngọc đã hẹn.

...

Sau vài tiếng trèo đèo lội suối bọn hắn cũng tới được hòn đảo ngoài khơi vịnh Bắc Bộ, diện tích khá rộng lớn cùng muôn vàn cây cối và đa dạng loài vật cư ngụ, nhưng kỳ lạ ở chỗ hòn đảo xinh đẹp như vậy lại không có cư dân loài người nào sinh sống.

"Wao, ta cảm nhận được linh khí tự nhiên ở đây rất đậm đặc!" Vũ sướng khoái trong lòng khi đứng trên bờ biển, bọn hắn đang tập trung đợi hiệu phó Bích Ngọc họp một cái gì đó.

"Mấy đứa giúp cô dựng một căn nhà được không? Chúng ta chắc là phải ở đây một thời gian rồi!"

Bích Ngọc lên tiếng và nhanh chóng được bọn hắn đồng tình, Vũ cùng Quang Huy và Kim Luyện là con trai nên được nhờ vả đi chặt gỗ trong rừng, hắn toát mồ hôi hột vì không ngờ tới đây lại phải làm mấy cái trò sinh tồn thế này, hắn còn ảo tưởng rằng học viện đã chuẩn bị sẵn nhà cửa các thứ ai ngờ lại phải sống ở một hòn đảo hoang như vậy.

"Anh Quang Huy, học viện đã từng cho đội tuyển tới những nơi thế này bao giờ chưa?" Vũ hỏi Quang Huy đang đi bên cạnh.

"Chưa từng, đây cũng là lần đầu hic." Quang Huy méo mó trả lời vì những con muỗi rừng đang đốt làm gã khó chịu vô cùng.

"Chú có kế hoạch chặt gỗ gì không? Anh là bó tay cái khoản này rồi." Kim Luyện hỏi Vũ đang đi phía trước, gã từ bé tới lớn đã bao giờ đi một chuyến như vậy đâu, thậm chí nấu cơm gã còn chưa từng phải động.

"Có chút anh ạ, đằng trước có một khu bạch đàn."

Vũ chỉ tay về cánh rừng trước mặt, nơi có những cây bạch đàn tự nhiên đều cao trên 3 chục mét, như thấy được mỏ vàng, bọn hắn phi rất nhanh tới một gốc cây khủng bố mà hai người phải nối vòng tay mới ôm được hết.

"Hai anh chọn cây này chứ?" Vũ hỏi ý kiến của hai ông anh.

"Đương nhiên, nó to như vậy cơ mà." Quang Huy gật đầu đồng ý.

"Có lẽ phải nhờ bọn anh vụ này." Vũ đưa tay xoa xoa vào gốc cây tỏ ý muốn nhờ chặt hộ.

"Để anh, hai người lui ra một chút!"

Kim Luyện nói rồi rút cây kiếm của hắn ra, dòng điện lan truyền trên thân kiếm chuẩn bị cho một chém toàn lực.

"Mày cẩn thận đừng cho nó đổ vào đầu hai anh em tao." Quang Huy nhắc nhở rồi kéo Vũ lùi ra sau lưng Kim Luyện.

"Yaaaa...Phập...rắc rắc rắc...RẦM!"

Một chém mang theo mười thành công lực của Kim Luyện chặt vào khiến thân cây bị đứt rồi ngã xuống cánh rừng, Kim Luyện khụy gối xuống vì mất sức còn Vũ thì há hốc mồm kinh ngạc, quả nhiên tới cảnh giới Chiến Binh có thể phóng xuất khí công ra ngoài cơ thể, cường hóa cho thanh kiếm một đòn lợi hại như vậy. Hắn khen ngợi Kim Luyện một vài câu rồi cùng Quang Huy dọn dẹp bãi chiến trường thu lại cây gỗ.