Chương 54: Khu luyện tập

Ngoài việc Thức Tỉnh để sở hữu nguyên tố ra còn có thể hấp thụ Ngọc Nguyên Tố để sở hữu nguyên tố từ viên ngọc đó. Nhưng vẫn yêu cầu cảnh giới Chiến Binh trở lên rồi có thể đủ mạnh để hấp thụ, nguyên tố hấp thụ được ban đầu nó sẽ giống như một con thú hoang, chúng ta phải từ từ thuần phục nó trở nên ngoan ngoãn, đương nhiên quá trình thuần phục nó cũng không hề đơn giản khi nó luôn cắn và đánh trả người hấp thụ, thậm chí nếu trong cơ thể người tu luyện có những nguyên tố khác thì chúng sẽ đánh nhau liên tục nếu không có ai áp chế. Rất nhiều người đã tẩu hỏa nhập ma hoặc chết yểu vì tham lam hấp thụ mà không biết lượng sức."

Nghe một tràng dài thông tin khiến hắn có chút hoang mang, tu được đến cấp Chiến Binh đã là một chuyện khó, Thức Tỉnh được nguyên tố của bản thân còn khó hơn, điều này cần thời gian để thực hiện và thời gian của hắn thì không còn nhiều.

"Ngẩn ngơ cái gì vậy?" Bích Ngọc quay lại thấy hắn bất động thử huơ tay qua mặt.

"Chút chuyện nhỏ thôi cô, chỉ là em đang ngưỡng mộ mấy anh chị lên được Chiến Binh không lâu đã sử dụng được nguyên tố." Vũ chỉ tay về phía Nhã Uyên cùng Kim Luyện đang luyện tập.

"Vậy mới đúng là những đệ nhất thiên tài của học viện, lúc bằng tu vi của họ tôi cũng chưa thể Thức Tỉnh được." Bích Ngọc trầm giọng nhớ về chuyện cũ.

"Cái chuyện Thức Tỉnh gì đó, chắc là có người dễ có người khó phải không ạ?"

"Đúng là như vậy, thêm cho cậu một chút thông tin là người ta gọi chung những trạng thái ngộ được ra nguyên tố là Thức Tỉnh, có người khi đột phá tu vi lại dễ dàng Thức Tỉnh, có người tiếp xúc với ngọn lửa hoang dã lại Thức Tỉnh được Hỏa hệ, có người bị thương nặng lại vô tình Thức Tỉnh ra nguyên tố, và còn rất nhiều trường hợp khác mà tôi cũng không kể được hết."

"Cũng đau đầu ghê ta, lát nữa luyện tập cô nhẹ tay xíu nha!" Hắn nhìn nàng với ánh mắt ủy khuất như một nữ nhân nhỏ bé bị bắt nạt.

"Được thôi, vụ này tôi sẽ nhờ đến Hồng Hạnh để chiều ý cậu." Nàng nói với hắn một cách bí hiểm.

"Thật luôn?" Hắn sáng mắt hỏi lại cô giáo, Hồng Hạnh xinh xắn vui tính có gì mà hắn không chịu cơ chứ.

"Thật chứ."

...

"Hic, mấy người này ác dã man!"

Vũ lê lết cái thân xác mỏi nhừ của hắn sau một buổi luyện tập, nói là luyện tập chứ hắn triệt để bị ăn hành thay cho cơm gạo, đặc biệt là Hồng Hạnh khi nàng ta luôn mồm khen hắn đẹp trai vậy mà không một chút nương tay lúc đánh hắn.

"Từ từ đã Tuấn Vũ, quay lại cô bảo!" Bích Ngọc gọi lại hắn đang muốn đi về ký túc xá.

"Huh?" Hắn không hiểu chuyện gì nhưng vẫn quay lại xếp hàng cùng đội, có vẻ như mọi người đang chờ Bích Ngọc nhắc nhở cái gì đó.

"Hội đồng học viện có truyền lại thông báo cho các trò, họ muốn cử đội tuyển tới một hòn đảo ngoài vịnh Bắc Bộ, để các em có thể chuyên tâm luyện tập cũng như làm quen cho cuộc thi sắp tới."

Bích Ngọc đành nói tiếp khi không ai có ý kiến phản đối:

"Vậy ngày mai xuất phát nhé? Ta cũng đi để đảm bảo an toàn của các trò."

"Ặc, đi bao lâu mới được về vậy cô?" Vũ thắc mắc vì nội tâm hắn là không thích yêu xa với ba nữ nhân trong học viện.

"Hmm, cái này còn xem trong chuyến đi thế nào nhé. Nếu mọi người không còn câu hỏi, có thể về nghỉ ngơi được rồi." Bích Ngọc nói rồi nàng cũng thu dọn đồ đạc.

Vũ sau đó ráng lết mãi cũng về tới sân ký túc xá nam, thân hình hắn trông mềm yếu như một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối vậy, chẳng có tí sức sống nào. Chợt hắn nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang lại gần chỗ mình.

"Ủa? Thùy Linh?"

"Chàng... à nhầm ngươi ngày mai phải đi theo đội ra ngoài biển đúng chứ?" Thùy Linh tính gọi hắn một cách thân thiết nhưng chợt nhận ra đây là nơi đông người.

"Đúng vậy, mà sao nàng biết chuyện này?" Hắn kéo nàng tới một ghế đá ít người qua lại ở gần đó.

"Ban nãy Anh Thư có nói, nàng ấy bảo ngươi đi cẩn thận." Thùy Linh vừa nói vừa lau mồ hôi trên khuôn mặt điển trai của hắn.

"Wow, không ngờ cô giáo lại quan tâm tới ta đến như vậy, hắc hắc! Chắc phải nhân cơ hội tán tỉnh nàng ấy thôi." Hắn cười nói như thể mọi lần hắn cùng Anh Thư không có quan hệ gì thân thiết.

"Hức, ngươi đừng có mà giả vờ." Nàng quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn hắn nữa.

"Ây da, ta thề là một lòng yêu tất cả các nàng, thế tiểu mỹ nhân đây là muốn ta phải làm sao nào?" Hắn nói giọng ngọt ngào rồi đưa tay vuốt ve mái tóc xinh xắn của nàng.

"Sao trăng cái gì? Làm ta vui thì ta sẽ bỏ qua cho." Nàng vẫn quay mặt đi để chờ xem nam nhân này xử lý thế nào.

"Ặc!" Vũ biết cô nàng này đang dở trò giận dỗi nhưng với hắn thì có gì khó đâu chứ, bằng kinh nghiệm đọc truyện sếch cùng vô số nữ nhân đã qua tay hắn ở kiếp trước, thì mấy chuyện dỗ dành này không khác gì trò trẻ con.

Mất thêm một lúc dây dưa để tạm biệt các thứ rồi Thùy Linh mới cho hắn về ký túc xá, nàng nhìn bóng lưng nam nhân của mình thầm cầu mong hắn sẽ bình an vô sự, nàng biết bản thân không thể sống vui vẻ được nếu không có hắn bên cạnh. Hắn lúc này chỉ thầm cười tự mãn vì bản thân là một giống đực siêu cấp xuất sắc, ai biểu hắn đẹp trai khoai to cơ chứ?

...

Một lúc sau

"Uhm... Sướng quá!"

Âm thanh sướng khoái của tên Vũ dâm tặc vang lên, hắn đang được Ánh Ngọc bú mút dương vật trên sân thượng giảng đường B của học viện, sau bao lần cố gắng nàng đã mút được đến tận gốc dương vật hắn, bàn tay ngọc ngà xoa xoa hai quả trứng dái làm hắn sướng phát điên, hắn phải thầm công nhận kỹ năng làm tình của nàng sau bao nhiêu lần với hắn càng lúc càng đỉnh.

"Cứ thế này ta chịu không nổi mất."

Vũ nói xong kéo Ánh Ngọc dậy để mặt đối mặt với nàng, môi hắn tiến đến chạm vào đôi môi đỏ mọng của nàng rồi đưa chiếc lưỡi vào trong quậy phá tưng bừng, nàng dâm đãng không hề kém khi chủ động đưa tay hắn sờ đến vùng âm đạo đã ướt nhẹp của mình. Hắn hiểu ý đưa ngón tay hư hỏng tới cửa mình nàng ra vào liên tục.

"Uh...uh...uh...uh...!"

Ánh Ngọc rên rỉ trong sướng khoái, hắn biết người đẹp đang sướng liền tăng tốc ngón tay đồng thời tấn công khoang miệng nàng một cách dồn dập. Chỉ thêm vài hơi thở rồi nàng lên đỉnh khiến dâm thủy chảy ra ướt đẫm bàn tay của hắn.

"Nàng hư lắm nha!" Hắn rời môi nàng rồi đưa bàn tay ướt đẫm dâm thủy lên miệng bú liếm một cách ngon lành, nàng nhìn thấy cảnh dâm dục cực độ này không khỏi hứng tình trở lại, mò tay xuống dương vật hắn sóc liên tục.

"Ta phải trừng phạt thằng em của chàng!"

Ánh Ngọc chiếm lấy đôi môi Vũ rồi đẩy hắn nằm ra, cẩn thận căn chỉnh bằng tay rồi cắm mạnh một phát lút cán vào âm đạo của mình.

"Ahhh." Nàng rên rỉ trong cổ họng vì sướng, nàng không cần hắn đợi mà nhanh chóng dập lên xuống cái dương vật khủng bố kia. Mỗi phát dập đều là tìm tới nơi sâu nhất của âm đạo.

"Ah...ah...ah...bạch....bạch....ah...thiếp....thiếp sướng...ah!"

Nàng sướng đến không thể tả, âm thanh dâm dục của hai bộ phận sinh dục truyền tới tai làm nàng kích thích phát điên, tự nhủ tại sao lại tồn tại trên đời một cái dương vật làm tình sướng như vậy.

"Bạch...bạch...bạch...âm đạo nàng bót quá...sướng quá...đêm nay ta sẽ chơi cho nàng đến mức tê liệt cái âm đạo này..."

"Ah...ah...chơi chơi thiếp đi...tưới tử cung thiếp bằng dòng tinh dịch...ấm nóng...của chàng đi...ah!"

"Ahhhhh...." Nàng rên thật to vì vừa lên đỉnh, dâm thủy ứa ra như suối chảy dài trên đùi của Vũ, hắn cũng chịu không nổi mà xuất tinh ào ạt vào âm đạo nàng. Số lượng tinh dịch nhiều đến nỗi hắn tin là có thể thụ thai cho vài cô gái một lúc.

"Thiếp sẽ nhớ chàng lắm, ngày mai đi phải cẩn thận đấy!" Ánh Ngọc ôm chặt bờ ngực hắn mà thủ thỉ.

"Nàng yên tâm, ta sẽ bình an trở về và mạnh mẽ hơn bây giờ."

Nàng nghe xong liền thiếp đi một cách mãn nguyện, nhưng tên dâm dục này đâu để nàng chỉ sướng có như thế, hắn xoa nắn cặp vú nàng rồi dương vật nhanh chóng cương cứng trở lại trong âm đạo, đổi tư thế cho nàng nằm xuống rồi đâm dương vật ra vào như một cái máy khâu. Hắn cùng nàng sau đó quần thêm hai hiệp tới khi mệt lả mới chịu cùng nhau trở về ký túc xá.