Phía ngoài công viên Thống Nhất
"Bây giờ mọi người cùng về nhà chú Đại Hùng chơi chứ? Dù sao chủ nhật cũng đâu phải đi học." Vũ hướng đến xung quanh hỏi trong khi Đại Hùng đi tìm thuê xe ngựa.
"Vũ ơi tao xin về nhà nhé, tao cần tìm hiểu lý do của mọi chuyện." Phan Tấn Trung là người trả lời đầu tiên.
"Ừ thế về cẩn thận, bọn côn đồ bán được mày vào Võ Đài coi như là hết nợ rồi, bảo cô chú là tao hỏi thăm sức khỏe nhé." Vũ ôm thằng bạn một cái tạm biệt.
"Chịu khó dưỡng thương, ơn nghĩa sau này nhất định sẽ đền đáp."
Tấn Trung vỗ vai thằng bạn chí cốt rồi đi trước, tất nhiên là vỗ bên vai còn lành lặn rồi.
"Anh Vũ, em muốn về nhà..." Vy Ái nắm tay hắn mà thì thầm bên cạnh.
"Nhà em ở đâu? Anh đưa về nhé?"
"Cũng không xa lắm đâu anh, có gì em tự về được mà, đợi em một thời gian ở với cha mẹ rồi trở lại tìm anh nha." Nàng xấu hổ không dám nói to vì ở đây còn bạn bè của hắn.
Vũ cũng đành lòng gật đầu để nàng về, hắn cho nàng một cái địa điểm cụ thể sau khi nàng quay lại thủ đô rồi thì thầm vào tai Nhẫn Giả:
"Nhiệm vụ đầu tiên của anh đây, hãy bảo vệ nàng ấy về cẩn thận, nhớ là phải âm thầm mà đi theo nếu để nàng phát hiện nàng ấy sẽ không vui và thậm chí là hoảng sợ vì có người đeo bám. Sau đó quay về thủ đô làm theo những gì tôi bảo anh nhé."
Nhẫn Giả gật đầu như đã hiểu, gã không nói năng gì giả vờ đi trước rồi trốn vào một góc để tiện theo dõi Vy Ái, lát sau nàng có thích hay không vẫn phải lên chiếc xe ngựa mà Vũ trả tiền sẵn để chở nàng về quê nhà.
Nhìn chiếc xe đi khuất mới an tâm, Vũ quay sang nói với Đại Hùng đang chờ hắn nãy giờ:
"Chú, mời chú lên trước."
"Bọn cháu cũng lên thôi." Gã nói rồi bước lên xe, thầm hài lòng vì thằng này biết kính trên nhường dưới.
"Ri Đỗ, Tuấn Tú, Sa Tị, đi thôi." Hắn gọi ba thằng còn đang bận ăn xúc xích ở một xe hàng rong gần đó.
Chiếc xe chở bọn Vũ đi về phía tỉnh Hà Nam cách đó không xa, đi trên đường bọn hắn là trò chuyện rất vui vẻ tươi cười, đặc biệt Vũ rất biết điều mà tìm cách lấy lòng của Đại Hùng ngồi bên cạnh khiến gã cực độ ưng ý, Vũ hiểu gã này con gái không tệ mới dám có mặt mũi giới thiệu cho hắn thì chả lẽ hắn lại tiếc vài câu khen ngợi sau này sẽ đổi được nhiều lợi ích cơ chứ.
...
Nguyễn gia - Hà Nam
Nguyễn gia là một gia tộc buôn bán hàng hóa thuộc tầng lớp trung lưu, Nguyễn Đại Hùng một thương nhân tài giỏi tuy không phải con trai gia chủ hay cháu đích tôn gì cả nhưng cũng là con cháu dòng chính, thường được giao trọng trách đi tìm kiếm và đặt mua những mặt hàng thiết yếu khắp nơi về để tùy biến rồi bán ra kiếm lãi, chính vì công việc đặc thù như vậy nên Đại Hùng là một gã trung niên cực sành sỏi và hiểu thói đời.
Tuy vẻ ngoài khỏe mạnh và khí chất nhưng Đại Hùng về khoản giường chiếu không ổn cho lắm, từ khi hai vợ chồng gã chào đón đứa con gái đầu lòng, gã có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì vợ gã cũng không thể tiếp tục mang thai dù chỉ một lần, thậm chí gã cũng vụng trộm với những tiểu tam phía ngoài thì kết quả cũng y chang, dần dà gã hiểu vấn đề do bản thân và đi tìm đến các bác sĩ, nhưng mà thứ gã nhận được từ họ chỉ là cái lắc đầu bất lực.
Thời gian trôi qua gã cũng chấp nhận được cái chuyện mình không thể sản sinh ra thêm hậu duệ, gã là ao ước có một quý tử để gã dạy bảo đàng hoàng rồi sau này có thể nối dõi, Đại Hùng từng nghi ngờ bản thân bị đổ vỏ nhưng sự thật là đứa con gái càng lớn lại càng có nét giống bản thân mình khiến gã phải thầm công nhận nó là gã đẻ ra, qua được khoảng thời gian đó gã ngộ ra nhiều điều và trở nên yêu thương vợ con hết mực. Đến khi con gái đến tuổi trăng rằm gã tự nhủ trong những lúc lăn lội ở ngoài phải tìm được một thằng rể mà gã cho là xứng đáng.
Nguyễn gia tuy tài lực dư dả nhưng nhân lực lại không giỏi tu luyện, Đại Hùng đang cần một người có thể về chung thuyền chung hội để giúp ít nhất là gia đình hoặc lớn hơn là gia tộc gã có thể phát triển mạnh thêm, tình cờ lần này tới thủ đô gã muốn vào Võ Đài kiếm chút gì đó giải trí và may mắn gặp tên thanh niên trẻ tuổi Trần Tuấn Vũ, gã tiếp xúc và nhận thấy được cái sự bản lĩnh của hắn nên quyết định chèo kéo thử một lần. Cứ thử đưa về để xem con gái cưng có thuận mắt hay không chứ nó không thích thì gã chẳng thể nào ép được.
"Chúng ta đến rồi." Đại Hùng đánh tiếng khi nhìn thấy ngôi nhà quen thuộc.
Vũ đang ngồi tu luyện nghe tiếng của gã mà tỉnh lại, hắn nhanh chóng cùng đồng bọn xuống xe giữ cửa để Đại Hùng xuống sau cùng, dù sao gã cũng là người lớn nên hắn phải cư xử sao cho lễ phép một chút.
Nguyễn gia toàn bộ là một con phố sầm uất tấp nập các cửa tiệm, gia tộc này kinh doanh đầy đủ các mặt hàng có thể kiếm lời, đương nhiên không phải kiểu cái gì cũng dám mua bán như Thiên Địa Hội, họ cũng là người bình thường chứ đâu phải xã hội đen kiếm tiền bất chấp.
Trước mắt bọn hắn là một căn biệt thự khang trang với sự sang trọng toát lên cái chất của người có tiền, xung quanh bao phủ những chậu cây cảnh cùng vườn hoa xinh đẹp là sản phẩm từ người vợ của gã, Vũ hít lấy một hơi nhìn lại bản thân xem có đủ tư cách không chứ nhà gã này giàu quá hắn bước vào cũng thấy ngại.
"Wao nhà chú đẹp thiệt nha." Tuấn Tú khen một câu hướng tới chủ nhà Đại Hùng, tuy nhà hắn cũng không phải tầm thường nhưng đứng trước căn của Đại Hùng là trầm trồ không thôi.
"Hahaha cảm ơn cháu, đi vào đây thôi." Đại Hùng cười sảng khoái rồi đi vào phía trong cổng. Vì là con cháu dòng chính nên gã sở hữu căn biệt thự khang trang như này cũng không có gì lạ lắm, bảo sao cứ rủ người ta đến nhà chơi bằng được.
"A, cha về rồi." Một thiếu nữ xinh đẹp đang dưới hoa trong sân nhà thấy Đại Hùng về liền ùa tới chào đón. Bọn Vũ nhìn thấy cảnh này như chết đứng, không phải bọn hắn cảm động đi không nổi mà là nhận ra sự quen thuộc của thiếu nữ ấy.
"Con gái, dạo này lại xinh đẹp hơn rồi, à giới thiệu với con đây là..." Đại Hùng há hốc mồm khi thấy con gái cưng đứng đơ người ra nhìn đám thanh niên gã đưa về, chính xác hơn là đang nhìn Trần Tuấn Vũ với ánh mắt kinh ngạc vô cùng.
"Thùy Linh, ta thật không ngờ đấy! Hắc hắc." Vũ cười nói đưa ánh mắt trêu ghẹo về phía nàng, chính là người yêu kiêm bạn thân ngồi cùng bàn của hắn chứ ai đâu xa.
"Hức, ngươi lại đi đánh nhau với ai rồi phải không?" Nàng lại gần xem xét cánh tay trái băng bó như xác ướp của hắn.
"Ta là bị ngã xe, à nhầm đi cưỡi ngựa bị ngã ấy chứ, nàng nhìn vậy có thấy thương không?" Hắn đương nhiên phải giấu đi cái chuyện Võ Đài rồi.
"Ai mà thèm, đừng tưởng bở." Nàng cong môi trả lời hắn nhìn rất đáng yêu.
"Sao bọn nó quen nhau rồi nhỉ? Học viện rộng lớn như vậy gặp nhau chắc là do duyên số rồi, có khi nào thằng này nó thịt con gái mình rồi không?..." Đại Hùng toát mồ hôi thầm nghĩ, trong khoảnh khắc này gã bất ngờ đến không nói thành lời mà chỉ có thể tự đặt ra hàng đống câu hỏi. Nhưng nhìn bọn nó quan tâm nhau như vậy gã mỉm cười vì mọi chuyện trở nên dễ dàng không cần gã phải sắp xếp nữa.
Bọn Sa Tị, Tuấn Tú, Ri Đỗ bên cạnh thầm chửi lần sau không thèm đi với Vũ nữa vì hắn toàn cho thưởng thức cẩu lương, cay gần chết có ngon ngọt gì đâu chứ.
"E hèm!" Tiếng hắng của Đại Hùng đánh ý đứa con gái bớt mê zai lại.
"Các cháu đi vào nhà dùng trà nước thôi, thật ngại quá khi cứ để khách đứng ngoài như thế này." Đại Hùng cũng không muốn ăn thêm bát cơm chó nào nữa.