Chương 49: Thuộc hạ đầu tiên

"Cậu còn định chuộc ai ở khu Du Côn này nữa không?" Gã Toản hỏi Vũ vừa bước ra khỏi buồng giam.

"Cháu muốn đưa Vy Ái ra ngoài." Hắn trả lời ngay không cần suy nghĩ.

"Ắ đù." Gã há hốc mồm như vừa nghe tin chấn động nhất cuộc đời, phải mất mấy giây sau mới có thể tiếp tục:

"Được thôi không vấn đề gì, ta chỉ là bất ngờ nên mới bị đơ thôi, thế còn những cấp kia cậu thích đi khu nào trước?"

"Đưa cháu tới khu Quyền Vương, cháu muốn chuộc số 77 ra."

"Đưa đối thủ cũ của mình ra, ta thích trường hợp này. Đi!"

Gã phấn khích đưa Vũ cùng đoàn người đi tới khu Quyền Vương cách đó không xa, khu vực này không có nhiều phòng và trông xịn xò hơn khu Du Côn rất nhiều. Gã đưa hắn tới trước một cánh cửa, cẩn thận nhìn lại tờ danh sách để chắc chắn xong mới cắm chìa khóa đẩy cửa vô, buồng giam này nên gọi là một phòng khách sạn bởi vì tiện nghi các thứ quá là đầy đủ, số 77 đang ném phi tiêu thấy có người vào liền bất ngờ đang tính hỏi nhưng gã Toản đã nói trước:

"Số 77, cậu Vũ muốn chuộc cậu ra, từ nay hãy đi theo cậu Vũ."

Vũ bây giờ mới nhìn thấy khuôn mặt của số 77 biệt danh Sát Thủ này, gã nhìn cũng khá ưa nhìn và đặc biệt có một vết sẹo trải dài từ trên mắt trái xuống dưới má. Gã nghe Trần Đình Toản nói xong liền hành lễ trước mặt Vũ:

"Thực sự cảm ơn cậu Vũ, từ nay tôi sẽ đi theo và nhận cậu làm cậu chủ, là một sát thủ tôi có thể giúp cậu được nhiều việc, thề với cậu chủ trung thành tuyệt đối vì không có cậu sớm muộn tôi cũng sẽ bỏ mạng ở đây."

"Thôi được rồi, anh có người nhà hay đồng môn gì trong Võ Đài này không?" Vũ muốn kéo thêm người về phe hắn.

"Cái này thật sự tôi không có." Số 77 lắc đầu.

"Còn 2 lượt nữa cậu đi khu nào trước? Hay là cầm lấy tờ danh sách này xem thử."

Gã Toản đưa cho Vũ muốn hắn chọn, xem qua một lúc hắn đành tiếc nuối:

"Không có ai phù hợp, đa số tội phạm có nhiều tiền án tiền sự và cảnh giới tu luyện khá cao, cháu nghĩ không chuộc ai nữa vì đưa những người này ra cháu không quản nổi." Vũ nói thẳng lý do, hắn cần những người như kiểu số 77 hơn.

"Vậy thôi chúng ta về, à có một gã khán giả muốn gặp cậu ở cửa đường hầm ra vào."

"Đi thôi, trước tiên đưa cháu qua đón Vy Ái rồi mới về."

Lý do Vũ đưa số 77 ra cũng dễ hiểu, vừa có thể giúp nhiều việc mà cũng có thể bảo vệ hắn, trong suy nghĩ của hắn những sát thủ hay ninja này được huấn luyện từ nhỏ để bảo vệ hoặc làm việc cho chủ nhân, họ trung thành tuyệt đối và có thể chết thay chủ nhân cũng được. Hắn thấy một tài năng như vậy vứt ở nơi này thật sự quá phí phạm, chi bằng hàng ngày sống chết không rõ ở đây thì ra ngoài xã hội theo hắn sẽ có lợi cho cả đôi bên.

"Tên của anh là?" Vũ hỏi số 77 đang đi bên cạnh, hắn biết rõ thông tin nhưng muốn hỏi độ thật thà của tên thuộc hạ đầu tiên này.

"Hà Trung Đức là tên thật của tôi, nhưng nếu đi thực hiện nhiệm vụ cần bảo mật tên tuổi tôi nghĩ cậu chủ nên đặt cho tôi một biệt danh."

"Hmm, đặt là gì nhỉ?... Vậy biệt danh của anh là Nhẫn Giả đi, hãy quên số 77 hay Sát Thủ gì đó ở đây và sống một cuộc đời mới ở bên ngoài." Vũ giả vờ như suy nghĩ một hồi nhưng thực ra hắn đã tính trước vấn đề này.

"Quả thực nghe lạ mà rất hay, tôi chưa từng biết đến cái tên này bao giờ." Nhẫn Giả thấy thích thú với biệt danh mới này, gã thấy khá ưng tính nết cậu chủ mới.

"Trước đây anh phục vụ cho ai?" Hắn cũng không quan tâm lắm quá khứ nhưng mà muốn hỏi để xem độ trung thực.

"Tôi từng là một trẻ mồ côi thưa cậu chủ, được một gia tộc nhặt về nuôi rồi huấn luyện, cậu chủ thứ lỗi vì danh tính của gia tộc tôi không thể tiết lộ, dù sao họ đã nuôi tôi lớn như bây giờ." Nhẫn Giả cũng thành thật mà trả lời.

"Không sao, ra khỏi đây anh muốn đi đâu không?" Vũ hài lòng với câu trả lời thành thật của Nhẫn Giả, hắn nhờ thông tin của Doraemon mới biết được bí mật của gã, chứ hồ sơ của Nhẫn Giả ở Võ Đài rất sơ xài không thể đầy đủ như Doraemon cung cấp.

"Không có nơi nào thưa cậu chủ, từ giờ tôi sẽ đi theo cậu chủ."

"Tôi đang đi học ở Thăng Long mà, anh lớn rồi sao vào đấy học được. Có gì cầm lấy ít chi phí này kiếm một chỗ ở gần học viện nhé, hiện tại chưa có vấn đề gì xảy ra đâu nên là cứ hưởng thụ tự do khi nào tôi gọi thì anh mới có việc, hoặc anh có máu kinh doanh có thể mở cái gì đó làm tạm rồi lấy vợ sinh con cũng được."

Vũ nói rồi đưa cho Nhẫn Giả một cục tiền 500k, hắn tin gã thuộc hạ này sẽ làm nên chuyện gì đó.

"Vâng thưa cậu chủ." Nhẫn Giả cầm lấy cục tiền rồi nhét vô người, ra xã hội cần tiền để sống nên là gã cũng không ngại.

"Tạm thời anh hãy che mặt lại, ra ngoài chỗ kia có nhiều ánh mắt soi xét." Vũ dặn thuộc hạ rồi cũng trùm quần áo kín mặt mũi vì hắn biết có rất nhiều người cũng đang chờ hắn bên ngoài để tiếp đón như ngôi sao, có phải hâm mộ hay gì đâu mà là mời chào hắn đến các thế lực của họ, hắn thì chỉ muốn yên ổn mà đi học rồi hưởng thụ cuộc sống cùng các con vợ.

Một hồi nói chuyện bọn hắn đã ra tới khu thi đấu nơi vẫn còn nhiều khán giả đang theo dõi trận chiến, khu này có tổng cộng 4 đường hầm. Cái đầu tiên là cửa ra vào của khán giả, đường hầm thứ hai là đi tới khu phòng dành cho khách mà Vũ mọi hôm vẫn ở, cái thứ ba là đường dẫn tới khu của lãnh đạo, nhân viên Võ Đài sinh sống và cái này đối diện với đường thứ nhất. Đường hầm cuối cùng là dẫn tới khu giam đấu sĩ đối diện với đường thứ hai.

Bọn hắn đi tới cửa đường hầm ra vào rồi gã Toản dừng lại, gã nói với Vy Ái đang đứng chờ cùng bọn Tấn Trung:

"Vy Ái, từ nay hãy đi theo cậu Vũ, nhớ giữ gìn sức khỏe, vậy nha ta cũng quay lại làm việc."

"Chúc chú Toản nhiều sức khỏe." Vy Ái cúi mình chào gã, nàng xem gã cũng như chú ruột của mình ở Võ Đài này. Gã gật đầu nhìn một lượt rồi cùng đoàn người của mình quay lại làm việc, coi như đến đây là hết trọng trách của gã.

"Anh...em biết cảm ơn thì không bao giờ là đủ, hay là để Vy Ái đi theo anh phục vụ coi như đền đáp ơn nghĩa này." Vy Ái nói với tên Vũ đang im lặng nãy giờ.

"Hắc hắc, em quên mất điều kiện rồi sao? Tạm thời ra khỏi đây trước rồi về thăm cha mẹ nhé, đợi ta mang sính lễ đến hỏi cưới nàng."

Hắn bá đạo mà nói khiến nàng xấu hổ nép vào người hắn không nói nên lời nào, bọn Ri Đỗ quen rồi thì không sao chứ gã Đại Hùng và thằng Tấn Trung đứng nhìn nãy giờ nghe hắn nói mà há hốc mồm to đến nỗi có thể đút vừa một nắm đấm, Đại Hùng cũng chính là gã khán giả đứng chờ mà ban nãy Trần Đình Toản nói với Vũ, phải mất vài giây gã mới tỉnh lại mà tiến về phía hắn.

"A, chú là người hôm đầu cháu gặp đúng không?" Vũ thấy gã đến gần liền hỏi chuyện trước.

"À đúng đúng, chú muốn gặp cháu nói ít chuyện để tìm cách hậu tạ vì số tiền cược chú ăn được nhờ cháu ấy mà."

"Ồ ra vậy, cháu là Trần Tuấn Vũ, còn chú tên gì ạ?" Hắn đưa tay ra muốn bắt tay với gã, rất nhanh gã cũng bắt lấy rồi trả lời:

"Chú tên Nguyễn Đại Hùng nhé, nếu cháu và các bạn đây không chê thì lát về nhà chú chơi." Gã tuy bất ngờ khi xung quanh hắn còn những cô gái khác nhưng vẫn nhất quyết phải giới thiệu con gái cho thằng này, nếu cưới thì con gái gã chịu cảnh chung chồng năm thê bảy thiếp cũng không sao vì gã thấy hắn biết cách mang lại hạnh phúc cho người khác, còn hơn con gái mình đi gả cho mấy thằng ất ơ nhà giàu vô dụng.

"Haha được chú quan tâm như vậy cháu đồng ý vội ấy chứ, chúng ta bây giờ đi luôn được không chú?" Vũ cũng muốn đi nhanh xem gã Đại Hùng muốn làm trò gì, hôm bữa hắn nghe Ri Đỗ nói ông này muốn gả con gái cho hắn nên thắc mắc con gái ông ta là người như thế nào.

"Hahaha đi thôi." Đại Hùng cười sảng khoái vì không ngờ thằng này đồng ý nhanh vậy, gã thầm toan tính nếu hắn không thích con gái gã thì phải quay ra nhận hắn làm con nuôi.