"Chúa Tể con mẹ gì chứ? Được cái to xác chứ ngu đần thấy bà." Một gã thua độ cay cú chia sẻ.
"Thằng này con nhà ai mà khiếp thế nhỉ?"
"Không rõ từ gia tộc hay môn phái nào, chỉ biết hắn học ở Thăng Long."
"Học viện Thăng Long thất sủng bao năm so với các học viện khác bây giờ sáng cửa hơn rồi đấy."
"Phải mời chào bằng được hắn về môn phái chúng ta."
Trận đấu kết thúc cũng là khi đa số khán giả bỏ về mặc dù mới đang buổi sáng, với họ vé VIP 500 triệu chỉ cần xem được một trận mãn nhãn như thế này là đủ, còn phần người ở lại là muốn đặt cược tiếp vào những trận sau gỡ thua những gì họ đã đặt cho Xuyên Phá.
...
1 giờ sau
Vũ tỉnh lại với bờ vai đã khâu vá cùng băng bó cẩn thận, vẫn là căn phòng mọi hôm hắn ở, nhận ra quanh giường còn có bọn Tuấn Tú cùng Vy Ái, Trần Đình Toản và một số người lạ của Võ Đài.
"Cháu ổn, không sao."
Vũ mở lời khi thấy gã Toản định nói chuyện, hắn cố ngồi dậy rồi hỏi trước:
"Bây giờ có thể đi chuộc người phải không ông chú?"
"Cái thằng này vội thế cơ à? Có đi nổi không đấy?" Gã nghi hoặc nhìn vào cánh tay của hắn.
"Chân vẫn đi được thì không sao, chú mau dẫn đường, giờ cháu không nghĩ được cái gì khác đâu."
"Đi, tên cứng đầu." Gã thở dài quay người đi ra phía cửa.
"Đợi anh một lát, sẽ đưa em ra ngoài." Vũ nắm lấy tay của Vy Ái mà nói, đôi mắt nàng ngấn lệ chỉ nhìn hắn rồi khẽ gật đầu, nàng xúc động không thể nói được thành lời nữa rồi.
Ba con hàng Tuấn Tú, Sa Tị, Ri Đỗ thì ngớ người ra nhìn hắn tán gái, trong lòng khâm phục khẩu phục không biết nói gì thêm.
"3 thằng mày, đi thôi." Vũ đánh động mấy con hàng đi theo hắn.
Vũ đi theo đoàn người của Võ Đài tới đường hầm phía đối diện, đường hầm này dành cho các đấu sĩ của Võ Đài ra vào mỗi khi có trận đấu, đoàn người đi thêm một đoạn thông tới một nơi giống kiểu nhà tù, mỗi buồng giam là một đấu sĩ và có rất nhiều phòng như thế.
"Các sếp thống nhất rằng cậu được chuộc 5 người, trong đó 2 người cấp Du Côn, ba cấp Võ Sư, Hiệp Sĩ, Quyền Vương cậu được chuộc mỗi cấp 1 người." Gã Toản nói với Vũ đang đi bên cạnh.
"À ra vậy, cháu đang thắc mắc cái này mong chú giải đáp, những đấu sĩ cháu đánh trọng thương nhưng không chết thì Võ Đài xử lý như thế nào?" Vũ nhớ lại những trường hợp hắn đụng độ, mấy ngày nay hắn đang lo là họ bị Võ Đài xử giết.
"Trước tiên cậu cần hiểu là có ba loại trường hợp đấu sĩ mà Võ Đài ghi trong hồ sơ là tội phạm, nợ nần và tự nguyện. Tất cả trường hợp đánh nhau xong không chết Võ Đài vẫn sẽ cứu thương chứ không giết, bản chất của Võ Đài là nơi để tỷ thí kiếm tiền từ khán giả chứ không phải đấu sĩ thua là giết hay vứt bỏ hoặc hành hạ. Khi đấu sĩ bình phục có thể chiến đấu được tiếp thì nhất định giữ lại, còn không chiến được thì gọi người nhà mang tiền tới chuộc.
Nhưng nếu không ai đến chuộc, trường hợp tội phạm sẽ giao cho chính quyền để họ đưa vào tù, trường hợp nợ nần không ai chuộc sẽ đưa tới những nơi làm việc có canh giữ như kiểu hầm mỏ hay lò gạch các thứ để làm trừ nợ, trường hợp thứ ba là tự nguyện cũng giao cho chính quyền để họ điều tra xem lý do tự nguyện vào Võ Đài là gì, nếu có tội vẫn không thoát được đi tù."
Gã Toản bắn ra một tràng dài lê thê, nhưng Vũ nghe vẫn thấy có vướng mắc:
"Cháu cứ tưởng vào Võ Đài là xóa được hết quá khứ bất kể tội lỗi chứ?"
"Võ Đài chỉ tạm xóa trong thời gian họ làm đấu sĩ thôi, không làm đấu sĩ nữa Võ Đài cũng mặc kệ vấn đề của họ, có thể cậu không biết chứ rất ít trận đấu không có đấu sĩ chết, đơn giản là họ không có quyền đầu hàng nên bắt buộc phải đánh. Ngày nào cũng có những đấu sĩ mới và họ cần thắng một trận để lên đấu sĩ cấp Du Côn, và không phải là ai đến cũng có thể được làm đấu sĩ, những người có liên quan của Võ Đài còn xem xét họ có thể chiến đấu hay không rồi mới nhận vào."
"Tình hình của đấu sĩ Chúa Tể số 47 thế nào rồi ông chú?"
"Gã mới qua cơn nguy kịch sẽ sớm hồi phục thôi, công nhận mạng hắn lớn khi mà bị ngươi đánh trọng thương như vậy không chết và nhờ trận thua đấy khả năng gã xuống top 7 phía cuối rồi! Lần sau bình phục hoàn toàn gã phải đánh nhau với đấu sĩ top 1 Quyền Vương để giữ lại cái danh Chúa Tể cho mình." Trần Đình Toản vừa thở dài vừa nói.
"Thế còn số 69 cấp Du Côn, số 102 cấp Võ Sư, số 155 cấp Hiệp Sĩ, số 77 cấp Quyền Vương họ có ổn không?" Vũ cảm thấy có tội lỗi khi lỡ đánh người ta quá nhiều, nhất là số 102 hắn lỡ phế cả hai cánh tay, nhưng đây là Võ Đài sinh tử hắn bắt buộc bản thân phải tàn bạo như vậy.
Gã Toản mở ra mấy tờ danh sách trên tay, nhìn thoáng qua các số mà Vũ hỏi rồi trả lời hắn:
"Số 69, quá khứ là một thầy giáo trẻ nhưng không may đắc tội với nhà giàu, rồi bị áp bức quá nên lỡ tay giết họ rồi tự nguyện vào đây để chạy trốn, gã bị thương không nhiều đã ra sân ầm ầm mấy hôm nay và bây giờ vẫn sống. Số 102 tự nguyện vào Võ Đài với lý do bị truy sát nhưng ta nghĩ gã phải làm cái gì đó tày trời vì ta nhìn mặt không thiện cảm, cậu đánh gã hai tay có vấn đề bây giờ cử động bình thường còn khó khăn chứ nói gì đến ra sân đánh nhau, do không ai chuộc nên Võ Đài đưa hắn tới chính quyền để điều tra mấy hôm trước rồi, à còn 2 tên nữa đợi ta tìm."
"May quá!" Vũ thầm nghĩ rồi nhớ đến hôm đánh với số 102, hắn là ghét cái tội phản bội nên mới đánh gã Muay Thái kia thành ra như vậy, hắn có chút mừng vì hai quyền đấy gọi là đánh tàn phế không luyện võ được chứ vẫn sống bình thường, chưa đến nỗi liệt hẳn thì Vũ cảm thấy đỡ tội lỗi rồi.
"Số 155 quá khứ đi hiếp dâm tiểu thư nhà giàu, vì bị người ta truy sát nên gã tự nguyện vào Võ Đài, bị cậu chém cho trọng thương nhưng đã may mắn hồi phục đang chờ có trận để được ra sân. Số 77 quá khứ gã là một sát thủ phục vụ cho một chủ nhân giàu có, nhiệm vụ thất bại gã bị ông chủ mình ném vào đây với trường hợp tội phạm, gã cũng bình phục đang đợi ra sân, lúc đánh với cậu vẫn là top 1 đấu sĩ Quyền Vương nhưng thua cậu nên rớt hạng, gã cần thắng thêm vài trận để leo hạng trở lại, thắng nhiều thì mới mong top cao được và phải thắng nhiều nhất trong cấp mới trở về top 1, à đến chỗ thằng Phan Tấn Trung rồi đây, suy nghĩ đi xem có chuộc thêm ai ở khu Du Côn này không?"
Gã Toản nói xong chỉ tay vào buồng giam trước mặt, buồng giam ở Võ Đài đều có cửa đàng hoàng và chỉ có một ô ở trên để cai ngục đưa cơm nước và lâu lâu ngó vào. Gã mở cửa ra đập vào mắt mọi người là thằng Trung đang ngủ rất say, là một thằng hay để ý tiểu tiết Vũ thấy buồng giam này chẳng khác gì căn phòng trọ khép kín là bao, ở đây đúng nghĩa khép kín khi mà chẳng có nổi một cái cửa sổ, ở khu giam đấu sĩ Du Côn phòng nào cũng giống nhau như vậy.
"Tấn Trung, dậy đi." Tuấn Tú vào lay thằng bạn thân dậy.
"Ơ, đây là? Hahahaha..." Tấn Trung nhìn thấy mấy thằng bạn thân xuất hiện liền vui sướng la hét như đào được mỏ kim cương.
"Là cậu Vũ đây chuộc cậu ra đấy." Gã Toản chỉ vào Vũ rồi cùng đám người ra ngoài.
"Thật thật sự cảm...cảm ơn mày, mà tay bị sao băng bó đây?" Tấn Trung chạy tới định ôm Vũ nhưng thấy hắn đang bị thương.
"Hahaha không có gì đâu đâu, à mày đi theo Tuấn Tú nó dẫn đường ra khỏi đây, tao đi chuộc người đã rồi nói sau." Vũ nói xong cũng đi ra ngoài.
"Chuộc người? Là sao vậy?" Phan Tấn Trung bị giam ở trong này đúng là không biết đến những trận đấu sinh tử bên ngoài sàn đấu, hắn chỉ biết là bị đưa tới Võ Đài rồi người ta nhốt vào đây xong hằng ngày có người đưa cơm nước. Ở đây một mình một phòng chẳng ai nói chuyện hay đoái hoài gì làm bản thân hắn tưởng là đang đi tù, càng không biết Vũ vì hắn mà trở thành Kẻ Thách Đấu.
"Đi ra ngoài bọn tao kể cho, hay lắm." Sa Tị nói rồi đẩy Tấn Trung đang ngơ ngác ra phía cửa.