Chương 47: Tử chiến

Vừa nói Xuyên Phá đã thu lại cây thương về tay, Vũ thấy đến phần kịch tính hắn liền nhặt về thanh trường kiếm, sở dĩ gọi là trường kiếm bởi kích thước cùng chiều dài của nó to hơn bình thường, hắn sử dụng nó cũng là để có độ cứng đối lại cây thương dài khủng khiếp kia.

"Hay cho cái tên Xuyên Phá, không biết có em gái nào đã may mắn được vị đại gia đây xuyên đến tử cung chưa? Tại hạ thì cũng có đôi ba lần rồi." Hắn triệt để phải mõm đối mõm cùng đối thủ mới hết được cơn ngứa họng.

"Chết đi!" Số 47 không nhiều lời đâm thương tới trực diện như mọi khi gã vẫn làm, với sức khỏe như trâu điên gã tin rằng nếu không được phòng ngự nó sẽ xuyên qua cơ thể của bất cứ ai, Vũ biết điều này và hắn đâu để cái chết đến dễ dàng như vậy.

"Keng!" Kiếm thương đụng độ, Vũ chặn thành công thương đâm tới, tuy đoán trước được thực lực của Xuyên Phá nhưng vẫn là bất ngờ vì sức lực của gã.

"Keng! Keng...keng!" Hắn chặn thành công một thương bổ từ trên đầu xuống của Xuyên Phá rồi vô vàn thêm những đòn tấn công quỷ dị khác, thương thuật trong tay một trung tướng như gã quả nhiên bá con mẹ nó đạo, gã điều khiển thương đi như tên bắn, hồi thương mượt như Sunsilk rồi lại chuyển thế làm Vũ không có chút thời gian rảnh tay.

"Hay là liều chết nắm lấy cán thương, xong giật nó đi rồi đâm ngược trở lại gã ta?" Vũ thầm suy nghĩ khi giao chiến, nhưng hắn nhanh chóng gạt đi sự ngu dốt đấy bởi vì kẻ địch đâu có ngu mà hắn nắm được dễ như vậy. Nghĩ một hồi không thông quyết định chơi đọ sức đến cùng và soi mói từng cử động của Xuyên Phá để tìm sơ hở.

"Con mẹ nó thằng này ở dưới đất chui lên à, sao đâm nó không nổi vậy?" Xuyên Phá cũng thầm nghĩ mà toát mồ hôi hột, đấu sĩ dưới cấp Chúa Tể gã đâm một thương thì thiếu hai thương thì thừa, kể cả đọ sức với các cấp Chúa Tể khác gã cũng không đến nỗi bó tay như đối đầu với thằng này. Nếu gã biết hắn mới luyện kiếm chưa được nửa năm trời có lẽ sẽ thổ huyết mà chết mất.

Một thằng mới luyện thể, luyện võ vài tháng như Trần Tuấn Vũ mà đã có thể tới một nơi nguy hiểm thế này mà solo, khiêu chiến các thứ thì quả thực quá vô lý, nhưng hắn may mắn có được một AI siêu thông minh trong đầu, cung cấp cho hắn mọi loại võ học trong thiên hạ mà hắn không cần đọc cũng hiểu, mỗi tội hắn cần thời gian làm quen những gì mới học và cần thêm cả kinh nghiệm chiến đấu.

Về mảng luyện thể hắn cũng không hiểu tại sao nhưng từ khi bắt đầu tập gym hắn thấy càng ngày càng khỏe ra, biết rằng bản thân đang trong độ tuổi dậy thì nhưng hắn cảm nhận mọi thứ hắn có là còn bá hơn hai chữ dậy thì kia nữa. Có ai dậy thì mà phát triển nâng cấp cả 5 giác quan nữa không? Hình như có mỗi hắn làm được.

"Đúng rồi! Phải dãn khoảng cách!" Một suy nghĩ lóe ra trong đầu Vũ, hắn ta thật sự muốn tiếp cận chứ không thể để số 47 chọc mãi được.

"Keng!" Hai tay nắm cán kiếm hắn tung hết sức đỡ một đòn thương bổ dọc từ trên xuống, ngay khi Xuyên Phá muốn hồi thương về hắn đánh tới cán thương thêm một lần nữa làm cánh tay số 47 rung động dữ dội nhưng vẫn nắm được chặt cây thương, hồi thương lại gã tiếp tục tấn công vì thấy Kẻ Thách Đấu đang tới tiếp cận.

"Vụt!" Mũi thương chém ngang qua muốn lấy đầu của Vũ nhưng hắn may mắn cúi xuống thoát chết, hắn nhanh nhạy đưa tay chém tới khoảng cách hơn 1 mét về chân của Xuyên Phá.

"Xoẹt!" Máu chảy ra xối xả từ bắp chân trái của Xuyên Phá, tấn công trong tư thế khó nên Vũ chỉ cố gắng chém được như vậy, số 47 nhịn đau nhảy ra sau một bước rồi bổ thương thẳng phía đầu Vũ hòng kết thúc cuộc chiến điên rồ này.

"Phập...hự!" Lại là cái bả vai bên trái đáng thương của Vũ bị chém tung tóe máu, do phản ứng của số 47 quá nhanh làm hắn không thể né chiêu hoàn toàn nên vẫn bị dính một đòn chặt hiểm ác của kẻ thù, số 47 cố gắng cầm thương dí sâu hơn xuống nhằm chặt đứt cánh tay nhưng Vũ đâu có cho gã toại nguyện, hắn nhịn đau buông kiếm rồi hai tay nắm vào cán thương chống lại lực ấn xuống khủng khiếp của Xuyên Phá, hai chân dần quỳ xuống do cơn đau và sự áp bức khiến Vũ đứng không nổi.

Hai người cứ vậy giằng co cây thương, ở khoảng cách 2 mét hắn hận không thể với chân đạp cho Xuyên Phá một trận, cơn đau từ cánh tay trái ngày một lớn dần làm hắn yếu hẳn đi, đôi mắt hắn nổi lên những đường tơ máu trừng mắt nhìn về phía kẻ địch, trong khoảnh khắc sinh tử hắn nhớ về những người hắn yêu, nhớ về những lời hứa của hắn với họ và hắn tự nhủ nhất định phải sống, nhận ra mũi thương đã sắp chạm đến xương hắn biết cứ giữ như thế này sẽ thua, hắn liều mạng thả tay phải ra tìm đường cứu bản thân.

"Aa...!" Vũ khó nhọc chống trả, tay trái nắm thật chặt cán thương rồi tay phải với lấy thanh trường kiếm, dùng hết sức lực hắn muốn chém gãy cán thương này để giải thoát.

"Keng!" Kiếm thương đụng độ nhưng lại không có tiếng gãy nứt như Vũ suy tính, bất lực nhìn vào phần cán gỗ vừa chém hắn thấy bên trong hở ra một đoạn sắt thoáng nghĩ đ- má chơi như thế đéo ai chơi lại, Xuyên Phá thấy sự bất lực của Vũ đang định cười thì nhận ra có cái gì đó không đúng, gã buông tay muốn thoát nhưng đâu có kịp.

"DCMM!" Vũ nhanh trí ném thẳng thanh kiếm sắc bén vào người của Xuyên Phá trong sự kinh hoàng của gã, khoảng cách trên dưới hai mét gã lại còn đang què chân lấy gì mà chạy nổi.

"Phập!" Kiếm chạm thịt, tuy không đâm vào sâu trong ngực nhưng máu của Xuyên Phá đã chảy, Vũ được buông lỏng liền gỡ cây thương đang chém gần đứt lìa cánh tay trái của hắn rồi đứng dậy với ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn chằm chằm vào tử thù.

"Phập!" Số 47 khốn khổ lại bị đâm, gã không ngờ có ngày bụng mình bị chính cây thương yêu quý đâm vào một cách tàn bạo như vậy, gã dần rơi vào hôn mê vì chịu không nổi những cơn đau ngày một dồn dập.

Vũ sau khi đâm được tử thù hắn liền buông tay khỏi vũ khí, mắt hướng về trọng tài đang chết đứng bên ngoài bờ rào.

"Trọng tài, ta thắng rồi chứ?"

Trọng tài liếc nhìn qua thân ảnh của Số 47 - Xuyên Phá đang nằm bất tỉnh rồi run giọng thông báo:

"Chúc mừng Kẻ Thách Đấu đã chiến thắng do số 47 bị trọng thương! Cứu thương đâu mau cứu người!" Gã có chút hoảng sợ vì nhìn tràng cảnh máu me trong sàn đấu, đấu sĩ top 1 cấp Chúa Tể hắn hết mực tôn trọng vậy mà bị thanh niên trước mặt đâm cho không rõ sống chết ra sao.

Mất máu quá nhiều từ cánh tay trái gần đứt khiến Vũ bất tỉnh gục xuống sàn đấu, hắn nghiến răng chống chịu nãy giờ cũng chỉ vì đợi gã trọng tài thông báo mình thắng cuộc. Rất nhanh cả hai được đưa đi cấp cứu, sàn đấu dính máu be bét gây mất cảnh quan cũng sớm có những nhân viên tới lau dọn.

"Hai...hai mươi tỷ..." Quý bà có chồng đặt 20 tỷ kia chết lặng, còn ông chồng đã cúi gằm mặt xuống không biết đang nghĩ điều gì.

"Đ- má hay lắm con rể, chuẩn bị về ra mắt nhà vợ đi thôi chứ còn gì?" Gã Đại Hùng hô ầm lên như trúng độc đắc. Ba con hàng Tuấn Tú, Sa Tị, Ri Đỗ bên cạnh cũng vui sướng không nói thành lời.

"Hahahaha, mai ngươi về học viện nhớ tích nghỉ học có phép cho hắn nhé, bảo với hội đồng cùng mấy đứa nhóc trong đội tuyển là hắn bận việc ở quê. Chúng ta nhận tiền rồi về đi uống bia thôi Tinh à." Thầy Thái Văn Dúi đứng lên dẫn thuộc hạ đi nhận tiền thắng cược.

"Chủ nhân quả nhiên có mắt nhìn người, đặt đâu liền thắng đó!" Thầy Tinh cũng sung sướng đi theo chủ nhân mình, gã ta là khen thật lòng chứ không phải nịnh hót hay bơm đểu.

"Cháu đã nói rồi mà chú không tin!" Vy Ái đứng nhìn từ xa nói với gã Trần Đình Toản đang chết đứng bên cạnh, gã không thể nào ngờ nổi những gì đang chứng kiến, là một người làm việc trong này lâu năm gã hiểu rõ những đấu sĩ Chúa Tể là mạnh mẽ thế nào, vậy mà thua thảm không rõ sống chết.