Chương 46: Chúa Tể

Tỉ lệ đặt cược nghiêng về phía đấu sĩ Chúa Tể, ai cũng tin tưởng một kẻ bất bại như hắn sẽ chiến thắng hơn là một thằng nhóc con mới ra đời, những kẻ đặt cược rồi thì cầm chiếc thẻ hận thời gian sao không trôi nhanh đi để còn được xem, kẻ đang xếp hàng chờ đặt cược lại hận thằng đằng trước chậm chạp rồi thầm chửi nhanh con mẹ nó lên.

"Chồng, chúng ta đặt cho ai vậy?" Một quý bà xinh đẹp quay sang hỏi chồng mình là một phú ông giàu có.

"Đương nhiên là vị đấu sĩ Chúa Tể, lần gần nhất ta chứng kiến hắn thi đấu cách đây 2 năm. Quả thực bá đạo không ai sánh bằng, ta đặt 20 tỷ rồi!"

"Cái...cái gì? Chồng nói 20 tỷ thật à?" Bà vợ ngây người ra với độ chịu chơi của phú ông, một phần ba tài sản đấy chứ có ít đâu.

"Hahaha, yên tâm đi, chúng ta nhờ đặt cược nhiều mới có ngày hôm nay, có lẽ bà đã quên?"

Ba thằng Tuấn Tú, Ri Đỗ, Sa Tị cũng đang ngồi ở một góc để quan sát, bọn hắn được gã Toản cấp sẵn vé VIP theo lời dặn của Vũ nên dễ dàng có được chỗ ngồi từ sớm, nhìn đoàn người kéo nhau đặt cược cho Xuyên Phá làm bọn hắn cảm thấy mọi chuyện không tốt lành, Sa Tị thấy gã thương nhân Đại Hùng đi đặt cược về liền hỏi gấp:

"Chú Đại Hùng, chú đặt cho ai vậy?"

"Chú đặt cho Kẻ Thách Đấu, chú tin tưởng hắn sẽ làm nên chuyện." Đại Hùng vừa nói vừa cầm chiếc thẻ màu xanh Lục ra chứng tỏ những gì gã nói.

"Cháu cũng tin tưởng vào Kẻ Thách Đấu, gan to mật lớn không sợ trời đất như hắn chắc chắn sẽ thắng." Sa Tị quả quyết trả lời.

"Hahaha!" Đại Hùng chỉ cười lớn.

Phía bên này hai thầy giáo Thái Văn Dúi cùng Thái Văn Tinh cũng vừa đi đặt cược trở về, trên tay hai chiếc thẻ màu xanh Lục chứng tỏ cũng tin tưởng vào Kẻ Thách Đấu không ít.

"Chúng ta đặt lớn như vậy có sao không ngài?" Thái Văn Tinh hỏi chủ nhân của mình.

"Hừ, tiền mua vé VIP ta với ngươi mỗi người đã 500, lần cược này ta 1 tỷ ngươi 1 tỷ nếu hắn thắng coi như lời được, còn hắn thua thì tiền nong đi hết, học viện cũng mất đi một thanh niên tài năng bởi vì thua là chết."

"Ngài nói quả nhiên chí phải."

...

"Trận đấu của đấu sĩ Chúa Tể số 47 - Xuyên Phá và Kẻ Thách Đấu sẽ bắt đầu sau 10 phút, Võ Đài ngưng nhận tiền cược, kính mời quý khách ổn định chỗ ngồi, kính mời hai vị ra mắt khán giả." Gã trọng tài nói rất trịnh trọng để thể hiện đẳng cấp của kẻ sắp ra sân.

Vũ bước ra ngoài đường hầm chào khán giả, đập vào mắt hắn là trên phía rìa sàn đấu cắm những thanh sắt cao hơn 3 mét có lẽ để làm bờ rào ngăn cách, hắn biết bản thân phải vào đấy để đánh nhau và chui vào trong sẽ không có chuyện thoát ra được trừ khi trận đấu kết thúc.

Hắn mặc một bộ hắc y, sau lưng đeo thanh trường kiếm tựa như đại hiệp nào đấy trong phim, túi quần cũng sẵn sàng vài viên Linh Đan đề phòng kẻ thù chơi bẩn, ánh mắt sắc bén soi xét Xuyên Phá đang đứng phía bên kia sàn đấu.

Số 47 - Xuyên Phá là một gã trung niên cao lớn hơn 2 mét, nói lưng hùm vai gấu tả về gã chắc vẫn là chưa đủ sự đô con, sau lưng gã đeo cây thương cũng dài không kém chiều cao, khuôn mặt lạnh lùng cùng ánh mắt tà dị và hung bạo một cách tuyệt đối, Vũ tự hỏi gã phải giết bao nhiêu người mới có được ánh mắt như vậy.

"Những Kẻ Thách Đấu đời trước tối đa cũng chỉ tới được đến đấu sĩ cấp Chúa Tể rồi bỏ mạng, cũng vì thực lực kinh khủng đó nên đã quá lâu không có ai dám tới thách đấu." Một người tỏ ra hiểu biết khi nhìn số 47.

"Nếu thành công hắn sẽ là Kẻ Thách Đấu chiến thắng đầu tiên của Võ Đài, tên này nếu còn sống ra khỏi đây ta sẽ mời chào hắn về môn phái."

"Vợ yên tâm chứ? Ta đã nói 20 tỷ này ngon cơm rồi mà." Gã phú ông quay sang nói với bà vợ đang thất kinh nhìn số 47.

"Nhìn hắn khủng bố quá!" Ri Đỗ kinh hãi lau mồ hôi đang đổ liên tục.

"Đừng quá lo lắng, thể chất đâu phải tất cả!" Đại Hùng trấn an ba thằng nhóc đang run rẩy.

"Hừ! Trông thằng này thật kinh khủng!" Hiệu trưởng Thái Văn Dúi cũng bắt đầu lo lắng.

Vũ cùng Xuyên Phá bước vào trong rào sắt, gã thả ra sát ý đùng đùng nhằm đe dọa Kẻ Thách Đấu non trẻ này nhưng Vũ đâu có quan tâm, hắn trong đầu chỉ nghĩ cách khịa gã sao cho thật sướng mồm.

"Hahaha, Võ Đài sao lại sắp xếp một thằng nhóc yếu nhớt thế này làm Kẻ Thách Đấu? Thôi để tý tao tiễn mày nhanh rồi tao về chơi gái!" Xuyên Phá mở miệng khinh thường.

"Hắc hắc, vị đại gia này quả nhiên dương vật bá đạo, chẳng phải tiểu nhân nghe được là đại gia chơi vợ của sếp rồi bị chuyển tới đây công tác đúng chứ?" Hắn cũng nhếch môi khinh bỉ.

"Thằng chó này mồm mép cũng ngông cuồng đấy, lát tao sẽ bớt chút thời gian chơi gái lại để búng chim rồi thiến mày." Gã cũng cay nhưng chưa tới giờ thi đấu đành đấu khẩu tạm.

"Hahaha tiểu nhân thật là vinh dự! Nếu tiểu nhân có may mắn được đại gia nhường rồi chiến thắng thì tiểu nhân sẽ 'chăm sóc' tận giường cho vợ và con gái ngài thật chu đáo." Hắn liếm mép cười dâm dục.

"Trận đấu bắt đầu!" Gã trọng tài báo hiệu cho cả khán đài.

Xuyên Phá vẫn đứng im không động rồi chỉ tay về hướng Kẻ Thách Đấu:

"Thằng nhóc, dòng máu bẩn thỉu của mày còn chả xứng đáng được dính lên cây thương của tao."

"Quả nhiên ngài nhường tiểu nhân, thật là một vinh dự."

Vũ nói xong vứt đi thanh kiếm của mình xuống đất, hắn tin và biết rằng những thằng cấp Chúa Tể này coi trọng thể diện như thế nào.

"Keng!" Xuyên Phá cũng vứt đi cây thương sang bên cạnh, do sân đấu ở xa khán đài nên khán giả không nghe được cuộc đối thoại, cả Võ Đài sửng sốt với hành động ném vũ khí kỳ lạ này của hai tên điên.

Vũ xông lên trước, nắm tay hướng thẳng ngực Xuyên Phá mà đấm, chỉ thấy gã khinh thường đứng im tựa như không xem đối thủ vào mắt.

"Hự!" Xuyên Phá đô con vậy mà bị hắn đấm lùi ra sau nửa mét, cảm thấy bị sỉ nhục gã tặng cho Vũ một cú đá xoay vòng thẳng hướng cổ nhưng hắn cúi người né được rồi lùi ra sau một bước.

"Hừ!" Vũ tin chắc rằng nếu không cúi người hắn sẽ gãy cổ sau pha đó, Xuyên Phá thấy con mồi thoát được liền tung đấm thẳng mặt Kẻ Thách Đấu, không hổ danh là cấp Chúa Tể khi gã đánh đòn nào là hiểm đòn đấy.

"Vụt!" Vũ cúi người né được quyền hung hiểm kia, hắn tung đấm vào phần bụng Xuyên Phá nhưng gã đâu có dễ ăn, đấm hụt lập tức toàn lực đạp quay lại một cước vào ngực khiến Vũ bay ra hai mét.

"Bịch!" Hắn cảm thấy đau nhói vô cùng, đột nhiên Xuyên Phá nhảy tới cùng hai đầu gối muốn lấy mạng người.

"Xoạt...! Vũ ý thức được nguy hiểm lăn sang một bên né đòn gối chí mạng kia, tung đòn hụt Xuyên Phá chưa thể đứng dậy kịp bị Vũ nằm đất chuyển mình tung cước đá vào lưng gã một cái rõ đau.

"Bịch!" Xuyên Phá nằm sõng soài ra đất, đau đớn ở hai đầu gối và vùng lưng không là gì so với sự nhục nhã. Gã biết đối thủ sẽ tấn công liền đứng dậy thật nhanh, tay chặn lại một đấm từ Kẻ Thách Đấu rồi tung đấm vào mặt cậu ta đáp trả.

"Vù!" Nắm đấm của Xuyên Phá lại xé gió bay vào hư không, Vũ né được quyền chí mạng kia lập tức bật ra sau né được thêm một cước của gã đang hướng vào vùng hạ bộ của hắn.

Võ thuật đấm nhau ở Võ Đài là loại thực dụng nhất, không hoa mỹ như phim ảnh mà là ai có thể chiếm được thế thượng phong sẽ nắm được phần lớn chiến thắng, bởi vì một khi đã ăn một đòn hiểm hóc là gần như sẽ vô lực tránh né những đòn tiếp theo. So về sức bền Vũ không sợ nhưng độ cứng của cơ thể là có giới hạn, hắn ước chừng sẽ chịu không nổi quá hai đấm của Xuyên Phá nên mới phải lăn lội né tránh liên tục, vết đá trên ngực hắn vẫn còn đau nhói nhắc nhở rằng gã đàn ông trước mắt là cực độ nguy hiểm.

"Hay cho một thằng nhóc con, cây thương của lão tử e rằng phải xuyên nhóc như tổ ong rồi!"