Chương 42: Bài học sinh tử

Chỉ ít phút trước đây thôi, Vũ còn đang khinh nhờn muốn diễn sâu một tý cho trận đấu thêm phần hấp dẫn. Nhưng không thể ngờ nổi hắn vậy mà bị chơi bẩn ăn một nắm cát vào chính đôi mắt của mình, hắn bây giờ là sự giận dữ đến cực độ muốn chém bay đầu của đối phương ngay lập tức.

"DCMM." Tiếng gầm vang trời của hắn khiến nhiều người lạnh gáy, có người đã xanh mặt sợ hãi mà nhắm nghiền mắt lại.

"Xoẹt, xoẹt, phập... Aaaa."

Tiếng đâm chém như để trút sự giận dữ của hắn vào gã 155, máu me chảy ra be bét không chừa chỗ nào trên cơ thể. Vũ không chém vào phần đầu để kết liễu mà chừa lại cho gã sự sống thoi thóp, mục đích cho gã trải nghiệm những sự thống khổ và bất lực không thể thoát ra.

"Keng!"

Vứt đi thanh kiếm đẫm máu sang một bên, tay phải hắn nắm đầu gã đàn ông mà kéo đi tới rìa sàn đấu, có vẻ như gã đã bất tỉnh vì mất máu liên tục, trên mặt gã là sự kinh hoàng tột độ như vừa đi dạo 18 tầng địa ngục trở về.

"Hahaha!"

Tiếng cười của Vũ tựa như trẻ con vui đùa nhưng lại làm người ta sởn gai ốc như đang chứng kiến một con ác quỷ hiện thân trên trần gian, cả Võ Đài chìm trong im lặng đến mức đáng sợ. Có người vì chịu không nổi mà ngất xỉu vì tính nết tàn bạo của hắn.

"Bịch." Số 155 bị hắn ném ra ngoài.

"Trọng tài!"

"Dạ..dạ!" Gã trọng tài nghe hắn gọi mà giọng điệu trở nên run rẩy.

"Gọi cứu thương cho hắn."

Gã định cầm mic gọi thì thấy một đội cứu thương lao tới, có lẽ là do Võ Đài biết trước Kẻ Thách Đấu sẽ nhân từ mà tha mạng nên chuẩn bị từ trước. Bây giờ gã mới ổn định lại tinh thần mà thông báo kết quả:

"Ực...do số 155 bị đánh bay khỏi sàn đấu nên Kẻ Thách Đấu đã dành chiến thắng."

Vũ nghe xong liền rời khỏi sàn đấu đi về phía đường hầm, hắn cởi bỏ chiếc áo mà cầm máu nơi vùng bụng, không có gì quá nghiêm trọng nhưng hắn thấy rất mệt mỏi, muốn về nhanh để mở nhẫn lấy vài viên Linh Đan mà nốc cho thỏa thích.

"Ác quỷ quá đi, thằng này muốn để đối phương sống còn hơn chết hay sao?" 

"Ta tới đây nhiều nhưng chưa thấy thằng nào như thế này, tuy không giết người nhưng hắn rất biết cách tỏa ra cái khí tức lạnh lẽo, người gan dạ nhất nhìn vào cũng thấy sự tàn bạo."

"Chồng yêu của em đánh hay lắm!" Vẫn là hội chị em mất hết liêm sỉ.

"Hay lắm con rể tương lai, chỉ cần con sống khỏi đây ta sẽ gả con gái ngay và luôn." Gã thương nhân Đại Hùng nói làm bọn Ri Đỗ tròn xoe mắt.

"Ta thắng rồi nhé, về đi nhậu thôi nào." Thầy hiệu trưởng Thái Văn Dúi đắc ý nhìn tên thuộc hạ của mình khuôn mặt đang vô cùng hỗn độn. Nửa buồn bã vì mất tiền, nửa lại vui sướng vì ít ra học trò còn sống.

Một lát sau

"Chú Toản, trận đấu tiếp theo là khi nào?" Vũ ngồi nhắm mắt dưỡng thương vẫn cảm nhận được tiếng bước chân quen thuộc.

"Haizz, có vẻ hơi gấp cho cậu nhưng phía trên các sếp bảo là ngày mai."

"Vậy sao, lát nữa gửi thông tin của hắn cho cháu nhé."

"Dễ thôi, nay có bảo bạn vào đây chứ?"

"Có chứ, phiền chú cái này rồi."

"Vậy nghỉ ngơi đi, ta sẽ bảo cấp dưới sắp xếp mọi thứ tiện nghi cho cậu."

"À quên mất, cháu xin một ân huệ từ Võ Đài được không?"

"Cậu thử nói xem."

"Thằng bạn hôm trước cháu bảo tên Phan Tấn Trung ấy, chú bảo Võ Đài có thể tạm giam nó đợi ngày cháu chuộc ra được không? Dù sao cháu cũng không muốn nó ra sân thi đấu chẳng may lại tèo."

"Cái này dễ thôi, dù sao nó còn chưa được tính là Du Côn."

"Rất cảm ơn chú."

Vũ thở phào nhẹ nhõm vì đảm bảo được tính mạng của thằng bạn, phía trước hắn bây giờ còn hai trận chiến sinh tử mà hắn muốn sống thì bắt buộc phải thắng. Bị chơi bẩn chỉ bằng nắm cát cho hắn một bài học sống chết, bất cứ hành động nào dù là nhỏ nhất của kẻ thù cũng phải cẩn thận.

"Ví dụ tao chết thì sao Doraemon? Mày sẽ đi đâu?"

"Thì bám theo linh hồn ngươi đi chơi."

"Ặc, không về thế kỷ 23 mà làm việc đi."

"Dù sao đi lâu như vậy họ cũng thay thế được AI khác để làm việc, ta về cũng vướng chân chứ có gì đâu."

"Nhưng mà làm việc gì?"

"Lúc trước là làm việc phụ con người, bây giờ con người tuyệt chủng thì máy móc phải thay con người chăm sóc động vật, thực vật, và còn cải tạo môi trường, chưa kể cũng phải sản xuất điện rồi dầu nhớt các thứ để vận hành máy móc chứ, và chờ đợi một loài người mới sẽ tái sinh."

"Thế mày là một máy móc hay một AI?"

"Là một AI, gọi là máy tính cũng được. Nếu mà đúng hơn thì là một AI, nhiệm vụ là lãnh đạo các máy móc khác làm việc."

"Tại sao mày luôn giúp đỡ tao vô điều kiện?"

"Có thể ngươi quên hoặc không biết, máy tính, AI hay máy móc đều là sinh ra để phục vụ con người."

"Nhưng mà sao tao lại tái sinh được vào cơ thể này nhỉ? Tao nghĩ trong khoảnh khắc đấy phải có rất nhiều người mới tèo đúng không?"

"Đúng là rất nhiều người tèo trong lúc đó, nhưng linh hồn ngươi phù hợp với cơ thể này, có thể là sự giống nhau về giới tính, tính cách, chiều cao hay là một thứ gì đấy ta không biết, cũng có thể do cơ duyên nữa."

Hắn lại xếp bằng ngồi hấp thụ linh khí, dù sao chưa có thông tin đối thủ như thế nào nên chưa thể tìm ra cách đối phó.

"Đây rồi, cầm lấy đi Kẻ Thách Đấu." Gã Toản đưa tới Vũ một tờ hồ sơ, theo sau gã là bọn Tuấn Tú tới chơi.

"Cảm ơn chú, à đợi cháu 1 tí cháu xem sơ qua."

"Số 77 - Sát Thủ

Cấp bậc đấu sĩ: Quyền Vương

Vũ khí: Kiếm - Cung

Thông tin thêm: Đã thắng 30 trận liên tục, đang đợi để thi đấu với cấp Chúa Tể."

"Hmm chú Toản, Võ Đài có cho sử dụng khiên chắn không?"

"Có lẽ là không, trong kho không có cái khiên nào."

"Vậy chú bảo thuộc hạ lấy cho cháu hai thanh đoản kiếm, nhớ là cả hai phải giống nhau nhé."

"Ừ, cái này dễ thôi."

Gã vừa đi liền có các nữ nhân viên đẩy xe chứa bàn tiệc vào trong phòng, hôm nay đồ ăn thịnh soạn hơn đôi phần lại còn có thêm rượu ngon hảo hạng. Chưa hết các nữ nhân này còn ngồi lại rót rượu gắp đồ ăn cho bọn hắn, có vẻ như Võ Đài nhờ có hắn mà làm ăn được nên chả tiếc gì mấy thứ này.

"Tuấn Tú, mày nói xem tình hình bên ngoài sao rồi?" Vũ dâm tặc mắt thì hỏi chuyện nhưng bàn tay cứ bá vai ôm eo nữ nhân bên cạnh khiến nàng đỏ bừng mặt mũi, mấy thằng bạn hắn bình thường mồm mép nổ to lắm nhưng gái ngồi cạnh thì hồn vía thất lạc nơi đâu không biết.

"Hàng chục ngàn khán giả không ai không biết đến Kẻ Thách Đấu, rất nhiều người nói rằng sẽ mời mày tới đầu quân cho họ."

"À cái gã thương nhân hôm đầu mày gặp ấy, ông ấy bảo khi mày thắng cuộc sẽ gả con gái cho mày." Ri Đỗ nhớ lại chuyện ban nãy.

"Thật à? Con gái nhà giàu chắc hẳn rất xinh." Hắn bị kích động hai mắt sáng như đèn pha, gì chứ nữ nhân hắn sao không thích được.

"Ừ đúng rồi, có mấy quý bà còn nói nếu mày chịu thì họ sẽ bỏ chồng đi theo mày nữa, hahaha." Sa Tị khoái chí nhớ lại cảnh hò hét của mấy bà cô.

"Được thôi, tao sẽ cho các quý bà một danh phận, nào uống đi, các em gái cũng uống đi không phải ngại."