Chương 41: Hiệp Sĩ

Hôm sau

"Trận đấu của Kẻ Thách Đấu và số 155 cấp bậc Hiệp Sĩ còn 30 phút nữa sẽ diễn ra, mời quý khách đặt cược, tỉ lệ 1 ăn 1 cho cả hai." Tiếng của gã trọng tài hùng hồn khí thế vang lên, tuy gã nói 1 ăn 1 nhưng tiền đặt cược vẫn về Võ Đài ít phần trăm nào đấy như là lệ phí. Võ Đài hôm nay bán vé VIP với cái giá 500 củ đắt xắt ra miếng nhưng vẫn cứ là đông nghịt, đoàn người tới xem chen chúc nhau thở không nổi. Vì đã lâu không có thằng điên nào trở thành Kẻ Thách Đấu.

"Cố gắng sống đến khi gặp cấp Chúa Tể nhé." Gã đàn ông ngồi bàn đăng ký vỗ vai Trần Tuấn Vũ aka Kẻ Thách Đấu.

"Ông chú điên à, mấy thằng đấy có gì để cháu sợ?"

"Rất tốt, rất ngông cuồng, à phía trên bảo cậu đánh nhau lâu một tý nhé, dù sao hôm nay cũng bán vé VIP là vì cậu, thế nên hãy diễn cho sâu nếu như có cơ hội."

"Được thôi, mà chú tên gì?"

"Ta ư, tên Trần Đình Toản."

"Chú có anh em ruột gì không? Thấy rất giống một người."

"Có một thằng em trai, nó tên Trần Đình Tuấn."

"À, có phải là làm MC cho Thiên Địa Hội chứ?"

"Sao cậu biết?" Gã tỏ ra ngạc nhiên vì chưa từng kể.

"Hôm bữa cháu đi đấu giá nên biết thôi."

"Cũng ghê, thôi đi ra ngoài chuẩn bị thi đấu rồi."

Vũ đứng dậy mặc áo rồi đeo kiếm bên hông đi theo gã Toản. Dù sao đối thủ của hắn là cấp Hiệp Sĩ, không nên khinh nhờn tới mức cởi trần làm gì.

Tỉ lệ cá cược hôm nay đã gần như cân bằng, chứng tỏ Kẻ Thách Đấu đã xây được vị trí trong lòng các khán giả, vừa đẹp trai lại còn mạnh mẽ, các chị em bất kể tuổi tác tới đây cứ nghe tên là tự chảy nước thôi.

"Còn 10 phút nữa tới 9h sáng, Võ Đài ngưng nhận tiền cược vì trận đấu sắp diễn ra. Kính mời các quý khách ổn định chỗ ngồi, mời hai phe thi đấu bước ra ngoài ạ."

Gã trọng tài nhờ một Bảo Vật kiểu như chiếc micro mà hét được rất lớn, nó được Thiên Địa Hội đưa vào sử dụng từ rất lâu rồi nên chẳng có ai thấy lạ. Có Vũ thì mới thấy lần đầu từ cái hôm gặp gã MC Trần Đình Tuấn cầm ở chỗ đấu giá.

Các quý cô quý bà chưa từng thấy hắn còn đang thắc mắc hắn như thế nào mà mấy chị em xung quanh tâng bốc ghê vậy, vậy mà tới khi hắn xuất hiện liền bỏ hết liêm sỉ gào thét liên tục hai từ zai đẹp khiến các ông chồng ghen tị ra mặt, thầm cầu mong số 155 chém bay đầu hắn cho mấy bà khỏi hâm mộ zai đẹp làm cái gì.

"Nãy ngài đặt cho ai vậy?" Thái Văn Tinh hỏi cậu chủ mình.

"Đương nhiên là cho học trò mình rồi, ngươi thì sao?" Thầy hiệu trưởng Thái Văn Dúi hỏi lại cấp dưới.

"Thuộc hạ nghĩ số 155 thắng nên đặt cho gã, dù sao gã cũng thắng liên tục từ lúc ra mắt còn gì."

"Cái thằng này thật là ngây thơ, gã thua một trận thì gã chết con mẹ nó rồi chứ còn mạng đâu mà thi đấu nữa, trừ mấy thằng cấp Du Côn mới ra mắt thì những đấu sĩ khác đều là thắng liên tục mới tồn tại được cơ mà! Có mỗi thằng học trò chúng ta thắng trận không giết người thôi, thật là quá nhân từ."

"Ừ nhỉ, ngài quả nhiên anh minh sáng suốt."

"Hahaha, hôm nay hai ta chỉ có một người cầm tiền về thôi."

Ở một góc khác

"Mấy cháu là bạn Tuấn Vũ à?" Gã thương nhân hỏi bọn Tuấn Tú.

"Ơ chú hôm đầu tiên gặp nhau phải không? Ngồi đây với bọn cháu." Tuấn Tú rất nhanh nhận ra người quen.

"Khà khà, mong là tiền cược của chú sẽ được Kẻ Thách Đấu mang về." Gã rất tin tưởng đặt cược vào thanh niên trẻ tuổi trên sàn đấu.

"Mà chú tên là gì ạ?" Sa Tị tò mò.

"Chú tên Nguyễn Đại Hùng, buôn bán 'nhỏ' gần đây thôi."

"Hahaha, chú lại khiêm tốn quá." Sa Tị cười nắc nẻ.

Phía dưới sàn đấu

"Nghe nói mày là thằng hiếp dâm tiểu thư nhà giàu, xong sợ quá phải trốn vào đây?" Vũ dùng cái mõm hắn khiêu khích kẻ địch.

"Thật à? Đấy là cô ấy thấy tao đẹp trai nên tự hiến dâng chứ còn gì nữa?" Cái mỏ số 155 cũng không kém cạnh, gã ta thể hình cao lớn vạm vỡ sau lưng còn đeo đại đao quả thực có chút đáng sợ, nhưng mà khổ nỗi hơi xấu trai nên các quý bà không ai yêu thích.

"Tao sẽ thẻo dái mày, để mày biết hiếp dâm nó là như thế nào."

"Hahaha thằng nhãi ranh, đừng nghĩ ai cũng nhân từ như mày, số 155 tao nổi tiếng là một đao hái đầu người đấy."

"Trận đấu bắt đầu." Tiếng của gã trọng tài rất to như để đánh động toàn bộ khán giả, gã cũng không muốn bị chém lây nên nhanh chóng lùi ra xa một tý.

Cất cái mõm của mình lại, Vũ cầm kiếm xông lên hòng chiếm thế thượng phong, hướng một bổ như trời giáng thẳng mặt đối thủ.

Số 155 không dám khinh thường mà lộn qua một bên tránh né, Vũ tính trước đòn của mình hụt nên tay phải nhanh chóng đổi thế chém mạnh sang ngang.

"Keng." Tiếng kim loại thanh thoát vang lên, gã kia phản xạ không tồi khi vừa tránh né đã vung đại đao lên đỡ. Nhưng một thứ về Vũ mà gã không biết được đó là lực đạo.

Đao kiếm hai bên ghè nhau hòng chém được vào người đối thủ, mới đầu thì có vẻ cân bằng nhưng càng đẩy gã đàn ông lại càng yếu thế, lực đạo từ hai cánh tay của Vũ thật sự khủng khiếp, hắn cầm kiếm cứ vậy mà đẩy lùi được đại đao trong sự kinh hoàng của hàng chục ngàn khán giả.

Chiếm được thế thượng phong, hắn đẩy ngã số 155 rồi vung kiếm thẳng hướng hạ bộ mà chém, nhận thấy nguy hiểm chí mạng gã đàn ông không chịu thua mà dùng hết sức bình sinh đưa đao lên đáp trả.

"Keng, keng... Keng!" Không ai chịu thua ai, đao kiếm cứ vậy như xé gió mà va chạm liên hồi, gã toát mồ hôi hột vì phải vất vả vừa đánh vừa đứng dậy, kiếm pháp thằng này quả thật quá khốn nạn đi mà.

Trận đánh cứ vậy mà bất phân thắng bại, nhưng gã biết mình đã thấm mệt dần, cứ như vậy không phải là cách nên gã lùi dần về phía rìa sàn đấu. Đánh không lại thì bố mày chơi bẩn. Vũ thấy có vấn đề nhưng hắn vẫn muốn dí đối thủ không cho gã kia được nghỉ ngơi.

"Xoạt" Vũ bất ngờ khi gã đàn ông lấy từ rìa sàn đấu ném một nắm cát tới mặt hắn, tuy phản xạ nhanh đưa tay lên đỡ nhưng khoảng cách quá gần, hắn như vậy mà vẫn dính vài hạt vào mắt.

"A!" Vũ khẽ kêu vì bất ngờ, hắn cực khó chịu trong mắt nhưng biết kẻ địch sẽ tấn công ngay lúc này nên đành nhắm lại để có cả hai tay đỡ đòn.

"Keng, keng, keng." Tiếng đao kiếm vang lên không ngớt, Vũ biết rằng thằng kia hay có thói quen chém đầu nên đưa kiếm lên phần trên mà đỡ. Gã kia cũng rất thông minh đổi hướng chém ngang hông muốn một đao lấy đi mạng người. Trong nguy hiểm cận kề Vũ không thể rõ đao pháp của kẻ địch chỉ biết âm thanh đã thay đổi liền lùi lại ra sau mong có một khoảng trống để dụi mắt. Nhưng hắn di chuyển sao nhanh bằng một thanh đao cơ chứ.

"Xoẹt."

Máu tươi đỏ thắm phun ra, Vũ pha đó rất nhanh lùi bước nhưng vẫn là bị chém một đòn sượt qua phần bụng, chỉ là một đòn sượt nhưng vẫn là khiến hắn đau đớn đến xanh mặt, nhanh chóng hắn bật ra sau nhằm giữ khoảng cách an toàn với kẻ thù.

"Nhóc con." Gã 155 không đợi hắn dụi mắt liền bổ đao xông tới thẳng vùng đầu, Vũ đang dụi mắt nghe thấy âm thanh xé gió biết rằng cái chết đang đến gần. Hắn nhìn qua phương hướng đối thủ trong một khoảnh khắc, nhắm đôi mắt đang cay xè lại tay phải dùng hết lực đạo mình có chém ngang từ dưới lên trên chống trả, tiếp đến hắn chấp nhận đau đớn mà tay trái nắm lấy lưỡi kiếm muốn toàn lực đỡ lại đao pháp kinh người từ bên trên.

"KENG!" Âm thanh kim loại to khủng khiếp vang lên, phản chấn tạo ra làm hắn run bần bật cánh tay, gã kia do tay yếu không chịu được chấn động làm thanh đao bị bật ra, theo quán tính cứ vậy mà ngã đến trước mặt Vũ.

Nghe thấy âm thanh bịch một cái, Vũ xác định được phương hướng và phải nhanh lên vì vết thương trước bụng hắn đang dần mất kiểm soát.