Một trăm năm trước
Ở Đông Phương Lục Địa, Trung Hoa Dân Quốc là một đế quốc lãnh thổ rộng lớn cực đại, bấy giờ gặp thời mạnh tới cực thịnh như rồng như hổ, võ giả lực lượng cường đại tứ phương không ai sánh bằng, nhưng họ vẫn chưa biết đủ mà nhăm nhe tài nguyên, lãnh thổ của người khác. Còn ở đâu ngoài Ấn Quốc nằm ở phía Tây Nam và bán đảo Đông Dương phía Nam nữa cơ chứ. Bán đảo Đông Dương hồi đó gồm bộ ba đất nước Việt Nam hướng Đông, Vạn Tượng hướng Tây cùng Cao Miên phía Nam, 4 người họ lúc đó xem nhau như anh em ruột thịt một lòng chống lại đế quốc.
Tây Phương Lục Địa, những đất nước ở đây mới phát hiện ra và muốn chiếm lĩnh Tây Cực, nơi đây tài nguyên khoáng sản rộng lớn vô cùng, nhìn thấy không thích có lẽ là nói dối. Thế là họ cử tới đó những người bản địa da trắng của mình đến xâm lấn. Nhưng ai mà ngờ được, thứ họ nhận lại là sự phản bội, những người kia thành lập một đất nước có tên Phong Vân Quốc và một mực chống lại cả lục địa già để độc chiếm hưởng thụ tài nguyên.
Bắc Phương Lục Địa, các bộ tộc cùng những người da trắng ở đây đã từ lâu không ưa gì những người da trắng Tây Phương Lục Địa, tuy cùng màu da, cùng nguồn gốc xa xưa nhưng không cùng quan điểm sống.
Toàn cõi thế gian lúc này cần có ba cuộc chiến, sớm muộn nó cũng sẽ xảy ra và sau này người ta gọi nó là Thế Chiến.
20 năm sau...
Hai mươi năm ròng rã có lẽ là sự chuẩn bị và toan tính từ các thế lực, và Thế Chiến phải tới như một điều định sẵn. Chuẩn bị thì lâu nhưng tất thảy chỉ kéo dài có vài năm, lý do rất đơn giản vì thế giới kỳ lạ này biết tu luyện.
Đoàn quân của đế quốc Trung Hoa tiến hành xâm thực Ấn Quốc và bán đảo Đông Dương, hai phe ác chiến với nhau ròng rã 5 năm trời, kết quả không vui là cả lục địa bị xóa sổ tới chín mươi mấy phần trăm dân số, đen đủi nhất có lẽ là đế quốc Trung Hoa, vì là mục tiêu bị các nước nhỏ đánh vào nên 3 phần 4 lãnh thổ bị sa mạc hóa, chỉ còn lại dân số Trung Hoa ít ỏi tồn tại ở phần đồng bằng sông nước phía Đông.
Vạn Tượng cùng Cao Miên giữ được lãnh thổ toàn vẹn nhưng cũng đen không kém khi dân số còn lại sống lay lắt tới mức không thể phát triển lại, Ấn Quốc khá hơn một xíu còn may mắn nhất có lẽ là Việt Nam, với tinh thần yêu nước bất diệt họ vẫn giữ lại được bờ cõi cùng một phần ba dân số. Cuộc chiến cứ vậy kết thúc mà bên nào cũng đại bại chẳng mang lại lợi ích gì.
Tây Phương Lục Địa hay còn gọi là lục địa già, họ mang quân đội khủng bố vượt biển tới Tây Cực để tiêu diệt phản loạn đòi lại vùng đất màu mỡ. Bắc Phương Lục Địa nhìn thấy cơ hội cũng đâu có ngồi im, họ đánh xuống phía lục địa già bằng tất cả những gì mình có chỉ vì căm hận nhau, kẻ nào còn sống mới là người da trắng chính thống. Xích Diệm Quốc một đất nước hùng mạnh với chủng người khác nằm ở phía Nam của Tây Phương thấy anh em kết nghĩa bị đánh cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, họ toàn lực tương trợ lục địa già chống lại Bắc Phương và xâm lấn Tây Cực.
Kết quả của hai cuộc chiến sau 5 năm còn khủng khiếp hơn Đông Phương rất nhiều, cả Bắc Phương, Tây Phương cùng Xích Diệm Quốc tan hoang tới nỗi bị lùi lại cả trăm năm phát triển, dân số còn lại sau cuộc đại chiến chỉ còn lay lắt vài phần trăm nhưng ít ra còn có thể khôi phục, thảm nhất có lẽ là Tây Cực, nó từ mảnh đất xinh tươi trở thành nghĩa địa khổng lồ, sự hắc ám của nó tới nỗi không thể khôi phục khiến cho tàn dư con người sót lại phải chạy xuống vùng đất hoang sơ phía Nam với chút ít hy vọng tồn tại.
Thêm một khoảng thời gian không lâu sau đó, năng lượng trong thiên nhiên như bị bùng nổ làm chấn động xảy ra khắp nơi, sóng thần động đất không thiếu thứ gì giống như muốn xóa sạch mọi sinh vật sống còn sót lại, Xích Diệm Quốc khi đó bị động đất từ thiên nhiên tách khỏi Tây Phương một đoạn rất xa và trở thành một hòn đảo giữa biển khơi, người ta lúc ấy gọi họ cái tên mới là Xích Diệm Đảo.
Và cũng tương tự, bán đảo Đông Dương ba đất nước bị thiên nhiên tách ra khỏi Đông Phương Lục Địa trôi dạt về hướng Nam và dừng lại giữa đại dương tạo thành một hòn đảo bị cô lập. Sau đó họ hợp nhất lại thành một quốc gia để dựa vào nhau sinh tồn, gọi cái tên mới là Việt Nam Quốc Đảo, từ đó Vạn Tượng và Cao Miên trở thành hai tỉnh siêu to khổng lồ của đất nước này.
...
Vũ ngồi nghe xong câu chuyện lịch sử Doraemon kể mà ngớ ngẩn hết người, thế giới cũ của hắn hai cuộc Thế Chiến kéo dài mấy chục năm hóa ra hậu quả chỉ bằng một phần nhỏ so với 5 năm Thế Chiến ở đây.
"À mà sao tao đi học không thấy có thầy cô nào dạy phần lịch sử tăm tối này?"
"Những người sinh ra sau cuộc chiến đều không được nghe kể hay biết gì cả. Đơn giản vì chiến tranh nó là chuyện không tốt lành gì mà kể cho trẻ con nghe, thay vì đó họ sẽ kể những câu chuyện cổ tích."
Vũ gật đầu như được khai thông trí não nhờ Doraemon giải thích, thế giới này trong mắt hắn quả thực rất kỳ lạ.
"Mày vẫn ổn chứ Tuấn Vũ?" Trương Tuấn Tú bước vào liền hỏi chuyện.
"Tao vẫn ổn, mấy thằng ở đây chơi mai xem tiếp nhé." Vũ mở cái nắp đậy bàn tiệc ra, đồ ăn thức uống không hề kém cạnh nhà hàng 5 sao.
"Uầy đỉnh thế." Sa Tị sáng con mắt, mấy thằng này sáng giờ cũng đã ăn gì đâu.
"Cùng nhau tập gym, luyện thể mà phải công nhận mày cơ địa rất khác người." Ri Đỗ đưa ngón cái like cho Vũ.
"Hề hề, cái này cơ duyên, cơ duyên thôi, nhanh nhanh ngồi vào đây không say không về à nhầm không ngủ nhé."
Với những thằng bạn rủ đi đánh nhau là đi như này Vũ chẳng tiếc một thứ gì, có ăn hắn mời, có uống hắn rủ. Nhưng phản bội hay đâm lén sau lưng hắn sẽ đấm cho tàn phế. Chiêu thức một quyền tàn phế này Doraemon dạy hắn quả nhiên lợi hại cơ mà cũng tàn ác quá đi. Hahaha...
"Ngày mai là Tuấn Vũ thi đấu với cấp Hiệp Sĩ, ở ngoài cần mua vé VIP mới đến xem được đúng không?" Tuấn Tú thắc mắc.
"Đúng là như vậy, nghe đồn gã kia là số 155, trận nào thi đấu gã cũng sử dụng đao để lấy đầu đối phương, thật kinh khủng." Chút ít thông tin từ Sa Tị.
"Hmm, so về cơ thể thì Vũ hơn là chắc, cơ mà vẫn mong cậu ấy dùng đao kiếm chém lại cho nó sướng." Ri Đỗ nhìn sang thằng bạn đang lim dim đôi mắt ngồi tu luyện, có thể ở đây không sử dụng được năng lượng nhưng hắn vẫn hấp thu linh khí bình thường.
"Đúng rồi, nhắc mới nhớ, Ri Đỗ, mày giúp tao bảo gã ngồi bàn đăng ký lấy cho tao thanh kiếm đi, say quá đi không nổi nữa rồi." Vũ lên tiếng khi vẫn nhắm mắt ngồi tu luyện.
"Hmm, lấy kiếm như thế nào?"
"Không quá dài cũng không quá ngắn, kiểu nào cầm vào mà ngầu một tý ấy, mai còn đi lấy le với gái, thế nhé, cảm ơn bạn rất nhiều."
"Ô kê con dê."
So về thể chất hắn rõ ràng không sợ thằng nào, nhưng đâu phải ai cũng có thể dễ dàng cho hắn sử dụng quyền cước cận chiến cơ chứ. Thế nên cần sử dụng đến đao kiếm mới mong chiến thắng được.
Võ Đài có quy định được sử dụng vũ khí, nhưng phải là lấy từ kho của họ, những loại vũ khí lấy từ bên ngoài sẽ không được chấp nhận. Tàn bạo là thế nhưng Võ Đài thật sự rất công bằng, đấy là điều Vũ rất thích ở đây.