Chỉ còn ít phút trận đấu sẽ bắt đầu, các quý bà, các chị em tuy hâm mộ Vũ đẹp zai nhưng đa phần vẫn đặt cược cho số 102, họ chỉ mong zai đẹp không chết khó coi quá chứ hắn chưa đủ uy tín bằng số 102 để các nàng xuống tiền được.
Vũ cùng số 102 bước lên sàn đấu, cả hai cùng cởi trần khoe bo đỳ chỉ khác chỗ hắn mặc quần dài còn gã Muay Thái kia mặc quần đùi, gã đang đeo một đôi găng tay bao bọc toàn là gai nhọn, một số người tinh ý còn có thể nhìn ra những vết máu kết lại trên găng tay của gã.
"Tao đến để đòi nợ cho môn phái của mày đây." Vũ oai mồm chỉ tay về gã 102.
"Mày thì hiểu cái gì?" 102 cũng vào sẵn thế, gã chỉ đợi trọng tài bắt đầu là phi tới đấm vào mõm thằng nhóc hỗn xược kia.
"Trận đấu bắt đầu." Gã trọng tài nói xong cũng nhanh chóng lùi xa khỏi hai thằng chó đang gầm gừ nhau kẻo bị cắn lây.
Gã 102 lao tới bằng một cước đá bay Vũ ra, phải, là đá chỉ bằng một cước nhưng đấy là hắn chủ động đỡ chứ không né để tăng phần kịch tính.
"Bịch!"
Nếu như là trong phim, gã 102 sẽ nghĩa hiệp kiểu "mày yếu quá, đứng dậy đi rồi xem mày đánh kiểu gì" nhưng mà không, đây là thực chiến, nghĩa hiệp cái chó má gì chứ. Gã phi tới cùng hai đầu gối như muốn đè nát khuôn mặt của thằng nhóc kia, gã muốn lấy thịt đè người.
Nhưng mà thứ gã tính toán sai chính là phản xạ, nếu 1 giây trước thanh niên Vũ còn giả vờ đau đớn nằm trên sàn thì bây giờ hắn lại nhẹ nhàng lách qua một bên. Ánh mắt của gã Muay Thái tỏ ra bất ngờ nhưng đầu gối của gã không dừng lại được.
"Uỳnh."
Hai đầu gối của gã tiếp xúc cực mạnh với mặt sàn nhưng tuyệt nhiên không một chút thương tích, thằng này luyện thể quá kinh khủng đi.
"Con mẹ nó chứ." Vũ vừa đứng dậy nhìn đối thủ trước mắt mà kinh hãi, nếu cái đầu gối của thằng kia dập lên người hắn thì cái mạng nhỏ ngày hôm nay khó giữ.
Dư chấn phát ra làm gã Muay Thái có hơi đau nhức đầu gối, gã nhanh chóng muốn đứng dậy nhưng đối thủ đâu để gã toại nguyện. Rất nhanh Vũ lao tới tặng vào đầu gã bằng một cú đá mạnh mẽ như sút một quả bóng.
"Hự!" Tuy không gãy cổ nhưng vẫn khiến gã choáng váng, đau đớn đến mấy gã cũng phải cố bò dậy nhưng thằng kia đã triệt để điên loạn. Hắn ta nhảy tới sút liên tục vào người gã đàn ông đáng thương này như một quả bóng, đau đớn từ vùng đầu khiến gã không xoay sở được chỉ cố gắng trả được miếng nào hay miếng đó.
"Dcm phản thầy này, bốp, bốp, hự..." Khuôn mặt Vũ tựa như ác quỷ trong mắt các khán giả, hắn mà thắng thì vài trăm củ, thậm chí vài tỷ của người ta bốc hơi chứ có phải trò đùa đéo đâu.
"Đ-t mẹ thằng 102 đứng dậy đánh đi."
"Thằng súc vật kia chơi bẩn không cho người ta đứng dậy."
"Đây là tử chiến đấy, bẩn hay không bẩn cái mẹ gì chứ." Một gã bet thủ đặt cho Vũ lên tiếng bảo vệ hắn.
"Đánh nó mạnh đi bạn ơi." Ba thằng bạn giàu ngầm này đặt cược cho hắn.
Vũ nghe thấy hết nhưng hắn đâu có quan tâm, hắn vận dụng hết những gì mình có hành hạ tên đấu sĩ cấp Võ Sư trước mặt, tội phản bội mà theo hắn đó là tội nặng nhất, cho nên tay chân hắn không thể tha thứ cho gã kia được.
Khắp cơ thể gã đấu sĩ là những vết đâm, vết máu loang lổ chảy ra, nhìn bộ dạng này có khác gì gã vừa bị một đàn chó xâu xé đâu chứ. Gã hận vì đã khinh địch từ đòn đánh đầu tiên, nhưng mồm gã sớm đã bị vả cho không động đậy được rồi, một lời nói xin tha chết gã không làm cách nào thể hiện ra được.
"Thôi được rồi, tạm tha cho mày." Âm thanh truyền đến làm gã đấu sĩ sướng lắm, gã muốn được giải thoát và kẻ thù đã cho gã toại nguyện. Vũ cầm chân kéo thằng đấu sĩ này như một món đồ về phía góc sàn, vết máu trượt dài trên mặt sàn làm cho các bet thủ đặt kèo trên biết tiền của mình cũng không cánh mà bay.
"Mày thì tao có thể tha, nhưng mà hai cánh tay mày thì lại không được."
Vũ nhếch môi nở nụ cười tà dị khiến gã cùng các khán giả ở đây sởn gai ốc, thằng điên này định làm gì chứ? Rất nhanh họ thấy hắn cúi xuống làm điều gì đó chẳng lành.
"Rắc, rắc, hự..."
Tiếng gãy xương người ta có thể nghe rõ mồn một, chỉ thấy tên điên kia vừa đấm hai quyền đã khiến hai cánh tay của gã Muay Thái không còn gì để người ta tin rằng nó còn bình thường. Gã đau đớn chảy từ mắt ra hai dòng lệ nhưng mồm đã bị đánh sưng vù đến độ không thể phát ra tiếng khóc.
"Bịch." Vũ ném gã Muay Thái ra khỏi khu vực sàn đấu, hắn là vẫn không muốn giết chóc mà chỉ phế đi hai cánh tay gã ta, người luyện võ mà bị phế đi hai tay thì còn gì để mất nữa chứ? Thể chất khỏe mạnh nhờ cơ địa khủng bố cùng nỗ lực tập gym không nghỉ ngơi cho hắn có đất diễn ở Võ Đài tàn bạo này.
"Tôi..tôi xin thông báo do số 102 bị đánh bay khỏi sàn đấu, vậy vậy nên Kẻ Thách Đấu là người chiến thắng." Gã trọng tài run rẩy sắp nói không nên lời.
Vũ không ăn mừng hay vui vẻ gì, hắn chỉ bước về phía đường hầm thật nhanh để nghỉ ngơi vì hắn cảm nhận ngày mai sẽ chẳng tốt lành. Thi đấu cho Võ Đài là vậy, sống được hôm nào hay hôm đấy thôi.
Tiếng vui sướng reo hò của những người đặt cược cho Kẻ Thách Đấu, ngược lại là rất nhiều gương mặt cực kỳ khó coi của những kẻ thua cược, họ chỉ hận bản thân đặt sai chứ có quyền hận gì thằng nhóc kia. Ai trách nổi nắm đấm người ta mạnh cơ chứ?
"Rất mạnh, rất tàn bạo, để một người luyện võ cả đời còn lại bị phế vật, có chắc họ sướng hơn cái chết không?" Thầy hiệu trưởng Thái Văn Dúi trở nên âm trầm.
"Thuộc hạ cũng không biết thằng này là tốt hay xấu nữa?" Thầy Thái Văn Tinh cũng lắc cái đầu.
"Câu hỏi này còn đợi thời gian trả lời, chúng ta về, ngày mai hắn mới đánh tiếp, ta muốn thấy hắn sống qua 5 vòng để học viện bồi dưỡng môn sinh này."
Thầy hiệu trưởng nói rồi cùng thuộc hạ đi về, ít ai biết được rằng tuy cùng mang họ Thái, nhưng Thái Văn Tinh là trẻ mồ côi được cha của Thái Văn Dúi nhận nuôi mang về làm thuộc hạ đã từ rất lâu rồi, hai người này đi đâu cũng như hình với bóng làm cho người ta tưởng là anh em ruột, nhưng thầy hiệu trưởng một mực lắc đầu nói rằng chỉ là vô tình trùng họ thôi, không phải anh em họ hàng đâu. Gã Thái Văn Tinh này tuy không phải là giỏi tu luyện gì, nhưng lại rất được việc trong vấn đề tình báo, tin tức gì gã cũng nhanh chóng nắm bắt rất là được việc cho thầy hiệu trưởng.
"Cậu vẫn ổn chứ Tuấn Vũ?" Gã ngồi bàn đăng ký vào căn phòng nghỉ của Vũ hỏi chuyện.
"Cháu vẫn ô sờ kê." Hắn đưa ngón tay cái ra like.
"Ta tới thông báo ngày mai cậu sẽ đánh với đấu sĩ cấp Hiệp Sĩ, khán giả muốn vào xem ngoài vé thông hành còn cần mua vé VIP giá 500 triệu trong duy nhất một ngày thi đấu."
"Ặc, vậy cháu xin Võ Đài một ân huệ được không?"
"Ân huệ gì chứ? Nhờ có cậu mà Võ Đài đông khách như vậy, trả ơn còn không hết nữa là."
"Chả là cháu có 3 thằng bạn tới xem, mà bọn nó cũng đang tuổi đi học thì mua sao nổi vé VIP, Võ Đài có thể để bọn nó ở đây với cháu ngày mai xem cháu thi đấu chứ?"
"Hahaha tưởng gì chứ đơn giản thôi, ta đi báo cấp trên một câu là được, 3 tấm vé VIP chả là gì với lợi ích cậu đem lại. Nói tên đi ta tìm bọn nó về đây cho."
Gã đàn ông cười rồi vỗ vai Tuấn Vũ, có thể nói hắn ta chính là con gà đẻ trứng vàng cho Võ Đài trong những ngày này.
"Trương Tuấn Tú, Hồ Ri Đỗ, Lôi Sa Tị, tuổi 15 nhé ông chú. À chú bảo người ta mang thức ăn đồ uống đến đây nữa nhé."
"Không vấn đề gì đâu Kẻ Thách Đấu, sơn hào hải vị, người đẹp gái xinh còn được nữa là...Hahaha!" Cười nói một hồi xong gã bỏ đi cho hắn có không gian riêng tư.