Chương 38: Nắm đấm công lý

"Bắt đầu."

Tiếng trọng tài vang lên rất to, Vũ cùng địch thủ vẫn đứng im như tượng có lẽ là để quan sát. Số 69 trước đây là một thầy giáo trẻ, nhưng một lần đắc tội với bọn nhà giàu mà gã ta túng quá làm liều giết luôn người ta. Kết quả phải bán mình vào Võ Đài để có thể chạy khỏi sự truy nã, cố gắng từng ngày mong mỏi có thể leo đến cấp bậc Chúa Tể để được hưởng thụ cuộc sống sung sướng. Nhìn thanh niên còn trẻ trước mặt mà gã cảm thấy nguy hiểm cực độ.

Gã cận số 69 lao tới hòng chém một đường ngang để thăm dò đối thủ, Vũ nhận thấy nguy hiểm liền cúi đầu xuống né được trong gang tấc, chưa dừng ở đó gã cận lại bổ thêm một phát toàn lực dọc xuống muốn chẻ đôi thằng nhóc trước mặt.

"Keng"

Với phản xạ nhanh nhạy Vũ đã lách qua một bên từ sớm làm cho gã cận vừa chém hụt làm thanh kiếm chạm vào mặt sàn. Và chỉ cần có 0.5 giây như thế, Vũ bật lên với nắm đấm sắc nhọn hướng thẳng bụng của đối thủ mà đấm tới, gã cận bất ngờ chỉ kịp lùi ra sau một tí nhưng vẫn bị nắm đấm kia dí theo.

"Hự." Gã bị bật ra hơn nửa mét, trên phần bụng đã có vài vết đâm từ gai nhọn nhưng không nghiêm trọng, gã ta lùi ra muốn lấy lại thế đứng để tiếp tục chiến đấu.

Vũ không cho phép kẻ địch có giây nào nghỉ ngơi, hắn nhảy tới với hai nắm đấm vẫn còn rỉ máu muốn toàn lực vào đầu gã cận.

Nhận thấy nguy hiểm, gã cận đưa kiếm chém một đường chéo lên nhằm đáp trả lại thằng điên kia, gã tin rằng kiếm này không đứt tay thì cũng đứt đầu.

Vũ đang bay tới không dừng lại được, hắn tin rằng mình có thể chịu được đòn này nên liều mạng đưa hai nắm đấm cuốn đầy thép gai ra chống lại. Nếu cản được thì tỉ lệ hắn chiến thắng gần như chắc chắn. Khoảnh khắc hai bên chuẩn bị chạm nhau khiến người xem ná thở, tiền của họ đặt vào cả đấy không lo sao được.

"Keng.."

Lại tiếng va chạm vang lên, đường kiếm không cắt được đứt tay tên thanh niên như mọi người đang nghĩ, chỉ thấy hắn ta tiếp tục theo quán tính lao tới đè vào người gã cận, hai nắm tay hắn chặn được kiếm nhưng cái giá phải trả là vết thương cắt vào chạm tới cả xương ngón tay, máu chảy ra như nhuộm đỏ nắm đấm.

Vũ giật phắt thanh kiếm vứt sang một bên, hắn nở nụ cười tàn ác ngồi trên người gã cận mà đấm, ở thế chủ động hắn đấm rất mạnh làm cho gã cận bất lực chỉ có thể cố gắng đưa tay phòng thủ. Tiếng reo hò xung quanh như đang tiếp thêm sự máu chó làm Vũ đấm cái lồng ngực tên cận như muốn bị rách toạc ra, máu chảy loang lổ khiến người nhìn đều kinh hãi.

"Đủ rồi."

Vũ nói rồi nhấc cổ gã cận lên, mọi người tưởng hắn muốn bóp cổ nhưng không, hắn kéo tên cận đang thoi thóp ném ra ngoài sàn đấu rồi hướng mắt về trọng tài. Gã trọng tài đang bất ngờ nhưng rất nhanh đầu đã nảy số:

"Do số 69 bị đánh bay khỏi sàn đấu nên chúc mừng Kẻ Thách Đấu đã chiến thắng."

"Mau đưa hắn đi, vẫn cứu được đấy." Vũ chỉ tay vào gã cận, rất nhanh đã có một đội mang cáng cứu thương ra đưa gã cận đi. Hắn thì tranh thủ cởi dây thép gai khỏi tay rồi cầm máu bằng miếng vải xé ra từ ống quần. Lạnh lùng bước về phía đường hầm trong khi các khán giả vẫn còn kinh ngạc. Ở Võ Đài này đánh nhau không giết người là chuyện rất hiếm xảy ra.

"Hắn thắng rồi à, đệch mịa 200 triệu của tao, huhuhu!"

"Được lắm nhóc, nếu sống sót khỏi 5 vòng ta sẽ gả con gái cho cậu." Gã thương nhân càng nhìn Vũ lại càng thuận mắt.

"Anh đẹp zai ngầu quá đi mất." Một quý bà đã bỏ chồng hướng phía Vũ gào thét làm hắn cứ hắt xì liên tục mặc dù đã vào trong đường hầm.

"Nhân từ với kẻ địch? Lần đầu thấy một kẻ như vậy."

"Bá con mẹ nó đạo!" Ba thằng bạn cũng vui sướng hò hét cổ vũ.

Trở lại căn phòng ban nãy để nghỉ ngơi, hắn vội vàng đeo lại nhẫn không gian lấy ra vài viên linh đan uống tạm, chiều nay hắn còn một trận đấu với đấu sĩ cấp Võ Sư mang số 102, được biết qua thông tin từ Doraemon thì gã là một võ sĩ chơi hệ Muay Thái, một loại võ đã thất truyền mà rất ít người học được.

Gã 102 là một tên phản thầy, vì tham lam di sản của môn phái nên ám sát sư phụ để chiếm đoạt, giết người xong chưa kịp nóng tay đã bị các đệ tử khác phát hiện rồi gã chạy trốn tới đây làm đấu sĩ. Vì gã biết rằng phản bội là tội nặng nhất nên không còn nơi nào có thể chứa chấp gã ngoài Võ Đài.

Vũ nằm xuống nghỉ ngơi nhớ lại khi nãy, hắn hoàn toàn có thể giết người nhưng đã không làm như vậy. Dù sao kiếp trước hắn cũng sống ở xã hội hiện đại, nơi mà nhiều người còn không dám cắt tiết gà chứ nói gì đến giết chết một người sống cơ chứ, điều đó ăn sâu vào tiềm thức làm hắn không có can đảm cũng như không hề muốn giết ai, tâm niệm rằng kẻ ác thì sớm muộn cũng sẽ chết, hắn không ra tay thì người khác sẽ ra tay.

...

"Dậy...dậy đi." Tiếng gọi của gã ngồi bàn đăng ký gọi làm Vũ thức giấc sau vài tiếng ngủ trưa.

"Ầy sắp đến giờ thi đấu của ta à?" Hắn vẫn còn buồn ngủ cố gắng ngồi dậy.

"Đúng, chuẩn bị rồi ra ngoài thôi."

Cùng lúc đó ở phía ngoài, gã trọng tài cầm trên tay lịch thi đấu rồi hét lớn:

"Trận đấu tiếp theo, Kẻ Thách Đấu cùng số 102 sẽ diễn ra sau 30 phút, mời quý khách đặt cược, tỉ lệ 1 ăn 1 cho cả hai bên, tới 13h50 sẽ ngưng nhận đặt cược."

Khách quan của Võ Đài nhanh chóng nổ ra những tiếng xì xào về trận đấu tiếp theo, có thể Kẻ Thách Đấu rất mạnh nhưng hắn mới đánh có một trận chưa nói được điều gì. Còn số 102 đã chiến thắng vài trận và người ta đánh giá rằng với tiến độ này gã sẽ sớm chạm đến cấp Hiệp Sĩ. Tỉ lệ đặt cược nghiêng về phía 102 còn gã thương nhân vẫn quyết định xuống tiền cho Kẻ Thách Đấu, ông ta rất ưng thằng nhóc này.

Vũ được biết ở Võ Đài, một người muốn tăng cấp bậc cần phải chiến thắng 5 trận liên tục, ví dụ Du Côn thắng 5 lần được thăng tiến lên Võ Sư, và thăng cấp không phải là để vui, cấp cao hơn sẽ được hưởng những quyền lợi tốt hơn và tần suất thi đấu cũng ít đi. Và với đấu sĩ cấp Quyền Vương muốn lên Chúa Tể, cũng cần thắng 5 trận rồi phải solo thắng một đấu sĩ Chúa Tể nữa mới được thăng cấp. Lý do là vì những đấu sĩ cấp Chúa Tể có nhiều đặc quyền ưu ái, tuy không được trả về xã hội nhưng vẫn là một cuộc sống trải đầy hoa hồng, chính vì vậy số lượng đấu sĩ Chúa Tể có hạn, một người lên cũng cần có một người xuống.

Tới thời gian 13h50 cũng là lúc Võ Đài ngưng nhận tiền cược, Vũ cùng số 102 bước ra ở hai đường hầm khác nhau để chuẩn bị lên sàn sau 10 phút nữa, hắn vẫn cuốn dây thép gai giống hồi sáng mặc dù những cơn đau ở vết thương vẫn chưa dứt.

"Ơ? Kia chẳng phải là..."

Giọng nói của gã đàn ông trung niên, thầy Thái Văn Tinh hôm nay không lên lớp mà lại tới Võ Đài xem đánh nhau vì nghe tin có Kẻ Thách Đấu trẻ tuổi, gã ta sốc nặng khi thấy Tuấn Vũ chính là Kẻ Thách Đấu mà gã bỏ cả làm đi tới đây xem.

"Ta cũng không ngờ được, thằng này liều quá!" Thầy hiệu trưởng Thái Văn Dúi ngồi cạnh có vẻ bình tĩnh liền nói.

"Thưa ngài, nhỡ đâu cậu ta tèo thì học viện lấy ai đi thi bây giờ." Thái Văn Tinh có vẻ lo lắng quay sang hỏi.

"Nhìn ánh mắt nó đi, nó không chấp nhận cái chết đâu." Thầy hiệu trưởng trầm ngâm đáp lại thuộc hạ.