- Aaaaaaaa!
Thằng Tiến vừa đi vừa hét, có vẻ như cậu ta sẽ đẩy hết sức bình sinh lên để dẫn trước địch thủ. Để chứng minh mình không yếu đuối đâu phải dễ.
80km/h là tốc độ vừa đạt được, cậu ta có thể duy trì ổn định nó được trong 5 phút nữa thì chiến thắng là điều chắc chắn.
"Bắt đầu rồi à?"
Vũ thấy không ổn, đối phương đã bắt đầu muốn chiến thắng, hắn cũng bắt đầu đẩy hết những gì hắn có nhằm tăng tốc tức thời.
Vèo!
Vèo!
Giống như hai cơn bão nhỏ vừa đi qua, người đi đường chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh và tia lửa chứ không thể kịp cảm nhận thứ đó là cái gì. Có người đã bắt đầu ngứa mồm đi báo công an vì "chạy đua trái phép".
Vũ lúc này đã bắt kịp đối thủ, hắn ta chỉ cần nhìn cũng đã biết tình trạng của đối phương. Không cần phải vội vàng, hắn chạy sau hai bước chỉ để quan sát chứ vượt mặt thì hắn không muốn.
Mồ hôi chảy nhễ nhại, lâu lâu ngửa đầu lên trời để hô hấp một phát, đôi chân lúc này như muốn gãy ra vì tác dụng của sữa đã đến lúc cạn kiệt, Tiến rất muốn bỏ cuộc giữa chừng, tốc độ chạy của cậu ta giảm chóng mặt.
"Mệt quá, ta muốn đầu hàng."
Lúc mệt mỏi cậu ta suy nghĩ rất nản, tuy chỉ còn 1km là đích nhưng tốc độ lúc này chỉ đạt được 10km/h, không còn vẻ hung hăng như lúc nãy. Mệt đến nỗi chả quan tâm xem địch thủ đang ở chỗ nào, về nhất cậu ta cũng không cần nữa.
Vũ cũng bắt đầu cảm thấy mệt, nhưng mệt mỏi như Tiến thì hắn không làm được, chiến thắng đến rất gần nhưng hắn không cần, thắng một thằng kém mình đến mấy cấp độ không có gì là tự hào.
Chỉ còn vài khúc cua là về đích, Vũ bắt đầu giả vờ mệt mỏi y chang thằng bạn, hắn muốn chiến thắng của thằng Tiến có thuyết phục một chút, không nó lại bảo giả tạo.
Tiến lúc này trông rất khổ sở, chạy như một đứa bé 2 tuổi, mặt mũi cậu ta trắng bệch không còn một giọt máu, đoạn đường ngắn cuối cùng với cậu ta cứ như con đường tơ lụa.
- Khè... khè...khè!
Tiếng thở nghe rất biểu cảm, Vũ bắt đầu giả mệt mỏi và bò trên mặt đất, hắn ta dự tính sẽ bò đến sát vạch đích rồi nằm ở đó, mà vạch đích ở đây sẽ là phần cát của bờ biển.
- H...a...ha...
Thằng Tiến lúc này chỉ còn 3 bước chân, cậu ta liếc xuống nhìn Vũ nằm dưới đất mà cười, nhưng mệt mỏi đến mức cười còn chẳng ra tiếng.
- Phụp!!!!
Tiến đã gục ngã, cậu ta nằm sõng soài trên mặt cát mà thở liên tục, bao nhiêu mồ hôi vã hết ra giống như vừa đi tắm, có lẽ bát phở sáng sớm nay đã hết sạch.
- Ọe, ọe...
Thằng Tiến bắt đầu có dấu hiệu trào ngược và buồn nôn. Vũ thấy vậy liền đứng dậy vỗ lưng cho nó.
- Ọc ọc ọc ọc, ọe....
Bao nhiêu là thức ăn đồ uống nôn sạch ra, từ bé tới lớn mỗi lần kiệt sức lại bị như thế, bản thân đã quá quen nhưng trường hợp này sẽ khiến cậu ta nhớ cả đời.
Cảm giác trong người của Tiến lúc này rất khó chịu và mệt mỏi. Nếu thằng nào tới xiên hắn cũng mặc kệ, bây giờ mới nhận ra được bản thân so với người khác vẫn chưa là gì. Hắn nhớ ra mình vẫn chỉ là một thiếu niên còn non và rất xanh.
- Không biết nên sad hay haha đây?
Vũ vừa đứng vỗ lưng vừa tự hỏi, biết thế từ đầu hắn không nên bày ra cái trò này. Chỉ tổ làm khổ người khác là giỏi.
- Aaaa, tao đau bụng quá!
Sau khi nôn xong một đống, Tiến ngã ngửa ra ôm bụng và kêu đau, không biết cậu ta đang ăn vạ hay bệnh thật.
- Trông mày có vẻ đau thật, để tao lấy thuốc cho uống, có bệnh sẽ khỏi, không có bệnh sẽ thành bệnh.
Tiến chẳng quan tâm thằng bên cạnh nói gì nữa, cậu ta vừa cố gắng thở vừa xoa bụng kêu ca, nhìn không khác gì đau đẻ.
- Này! Uống đi.
Vũ móc từ nhẫn ra 2 viên thuốc giảm đau, hắn lấy thêm một hộp sữa và vứt vào lòng thằng bạn. Phục vụ tận mồm mà còn không tự ăn được thì hắn mang đi chôn luôn.
- Ực...ực....
Nhìn thằng Tiến uống thuốc rất ngon lành, tác dụng lập tức đến nơi, trông cậu ta khá hơn rất nhiều. Đây mới là đẳng cấp của thuốc giảm đau. Thằng Vũ rất khôn khi thủ cả kho đồ xịn trong người.
- Tao vừa cứu mày một mạng đấy!
Vũ đưa bàn tay ra trước mặt Tiến. Hắn muốn giúp cậu ta đứng dậy.
- Tao cảm ơn!
Tiến bắt tay lại và cố gắng đứng dậy, ban nãy hắn ta cứ tưởng mình sắp ngất. Bây giờ tỉnh táo lại mới ngẫm ra kẻ chiến thắng thực sự không phải là hắn.
- Mày ở đây đợi đi, tao sẽ đi tìm một chiếc xuồng, mọi người ở mấy hòn đảo bên kia thôi.
Đây là ven biển thành phố Hạ Long nên việc tìm một chiếc xuồng là điều quá easy. Vũ còn lượn lờ xung quanh tranh thủ ngắm nghía bờ biển, hắn tự hỏi tại sao ở thế giới này du lịch chẳng phát triển gì cả, có lẽ con người chỉ biết đánh nhau là giỏi.
Sau vài phút lang thang, hắn cũng tìm mua được một chiếc xuồng trông khá đẹp, nhưng khổ nỗi hắn chưa được lái bao giờ. Đành ngồi không trên đó mà chưa dám manh động.
- Máy tính, dạy tao lái!
- Cầm lấy cái chèo lái đi, chèo lung tung một lúc sẽ quen.
- Sao mày không nạp luôn vào đầu tao đi cho nhanh?
- Không thích. Oke...
Hắn cũng đành chấp nhận, có hỏi nữa chắc chắn nó sẽ cho hắn ăn bơ. Chèo xuồng cũng không khó lắm nhưng hắn cứ phức tạp hóa mọi chuyện lên, phụ thuộc nhiều quá nó ngấm vào máu rồi.
Hắn thử cầm vào hai mái chèo, lần đầu nên hắn chèo lung tung mà xuồng vẫn đi. Nhưng tốc độ thì như ốc sên.
- Cũng ổn! Mà hơi sợ.
Hắn chèo ra đến đoạn nước sâu và bắt đầu thấy sợ, nước biển ngoài này không còn màu xanh dương đẹp đẽ như bên trong, nhìn xuống dưới chỉ toàn một màu đen sì, thôi thì cố gắng chèo đến chỗ thằng Tiến rồi bắt nó lái.
- Có khi nào bên dưới toàn thủy quái không nhỉ?
Hắn hỏi máy tính trong đầu, câu hỏi này xuất phát từ việc xem phim nhiều của hắn.
- Biển gần bờ không có đâu, ngư dân họ đánh cá miết.
- Ừ, mong là vậy.
Khi đã quen dần, hắn bắt đầu cảm thấy phê hơn, bơm cả năng lượng vào cánh tay để chèo cho khỏe, cuộc chạy đua hồi sáng hắn cũng không tốn nhiều năng lượng cho lắm, vì lúc nào hắn cũng được thiên nhiên cấp cho liên tục.
- Công pháp Thiên Phú Tối Thượng của tao khi nào lên tầng 2? Tao nhớ lần trước được dùng thử rồi mà? Máy tính mày biết nhiều thứ lắm đúng không?
- Ta biết ít lắm, ta nghĩ là ngươi bị đánh gần chết mới kích hoạt được. Nếu bị đấm phát chết luôn thì chịu.
- Mạng tao bé lắm, nếu giờ tao hợp thể với Hắc Kim thì sao? Lúc kia chắc là tao có thân thể bất hoại nhỉ?
- Đau lắm đấy, tuổi của ngươi chưa chịu được đâu, có khi sốc phát chết luôn cũng nên, mà hợp thể rồi thì ngươi lại không có tay trái, lúc chơi gái nó lại là vấn đề.
Giọng máy tính Z sặc mùi khinh bỉ, Vũ chán không thèm nói, càng hỏi hắn càng thấy nhiều điểm xấu xa của máy tính này.
Chèo lái mất thêm vài phút mới đến nơi, cũng may thằng Tiến nó không bị thêm biến chứng gì, hắn sợ đến lúc quay lại thấy mỗi cái xác.
- Ra đây em ơi!
Vũ gọi thật to vào trong, hắn nhận lại được cú đấm vào tai:
- EM CON C*C!
Tiến bơm năng lượng vào cổ họng hét rất to, có lẽ cậu ta đang phê thuốc.
Chạy lon ton ra chiếc xuồng, Tiến vừa nhảy lên đã đòi hỏi:
- Còn sữa không mang ra tao bú vài hộp?
- Oke!
Vũ gật đầu đồng ý, tự nhiên hắn dễ dãi thấy lạ.
Tiến bú sạch một vỉ sữa mà không cần cả cắm vòi, mà cậu ta xé luôn rồi uống thẳng cho nhanh.
- Uống xong chưa, ngon không?
- Tuyệt lắm, đúng là sữa tao chọn lựa có khác.
- Ừ, uống rồi thì chèo xuồng đi em, hòn đảo bên kia kìa.
Vũ chỉ tay sang bên kia Vịnh Hạ Long, nơi có một hòn đảo khá lớn, nhưng lại khá xa.
- Ơ, ơ???
- Ơ cái quần què, uống xong thì làm đi.
Vũ lăn ra xuồng ngủ dưới ánh nắng Mặt Trời, hắn phó mặc luôn số phận trôi về đâu thì trôi.
Tiến đành ngậm cay nuốt đắng chèo xuồng, chả nhẽ hắn uống rồi không làm. Đống sữa kia là do thằng Vũ trả tiền nên hắn lại càng bị làm khó. Sau này hắn sẽ mua cả một trang trại bò sữa về bóp vú mút sữa cho thỏa thích. Còn bây giờ làm tay sai đã. Sau này cái con c*c.
Tiến lại mắc cái bệnh sợ nước sâu y như thằng Vũ, hắn ta lúng túng thành ra chèo thiên địa hết cả lên, nếu mắc thêm cái bệnh nóng tính có khi hai thằng khỏi vào bờ. Mặt mũi lúc này trông cũng khá là cáu.
Vũ lúc này tuy nhắm mắt ngủ nhưng tinh thần của hắn thì lại không, hắn chưa ngủ vì hắn đang thắc mắc một chút.
- Làm sao để bá chủ thế giới? Máy tính trả lời giúp tao.
- Đơn giản lắm, giết hết 6 vị thần và bước lên ngai vàng.
- Huh? Tao tưởng là 5?
- Không biết thì để ta giải thích. Đợi vài giây chuẩn bị cho câu chuyện.
Vũ im lặng, hắn sẽ nghe "từ thiện" câu chuyện này, cái giọng nói máy móc của Z kể chuyện chẳng có gì biểu cảm.
- Thiên đảo là một hòn đảo nổi trên trời, được tạo ra bởi Thượng giới từ khi hành tinh này mới được khai sinh, nhiệm vụ của hòn đảo là quan sát phía dưới và báo cáo lại cho Thượng giới, kẻ cầm đầu Thiên đảo tên là Long Đầu, hắn là một tên Long tộc đã tu luyện vài trăm năm để trở thành Thần, nhiệm vụ của hắn chỉ là quan sát và báo cáo chứ không được phép can thiệp, đồng thời hắn cũng là kẻ giao nhiệm vụ cho 5 vị Thần khác. Sức mạnh của hắn rất bá đạo, kèm theo đó là sự kiêu ngạo và mắc bệnh ngôi sao.
- Ui nhà Rồng à, loại Rồng mình rắn đúng không?
- Đúng rồi, như ta được biết thì hành tinh này có 3 loại rồng, loại sống dưới biển là Ly, loại Ly mang nguyên tố hệ Thủy. Loại sống trên trời như Long Đầu là Long, loại này cũng mang nguyên tố Thủy, còn một loại rồng thì sống ở trong hang động và chỉ tồn tại ở bán cầu phía Tây, loại này thì hệ Hỏa.