Chương 29: Bán Thần Ma Tộc

Vũ lúc này đã chuẩn bị xong xuôi, hắn mặc một chiếc áo sơ mi hoa đỏ, chiếc quần jean hơi tối màu, đi thêm đôi giày bóng đến mức có thể soi gương. Kiểu ăn mặc bố đời không giống thằng nào, quần áo này do hắn tự sản xuất đã lâu nhưng hôm nay mới lôi ra mặc, make up sương sương trong nhà tắm mất gần tiếng đồng hồ. Lâu rồi hắn không tinh vi như thế này.

Cảm thấy có nguồn năng lượng quen thuộc ở gần, hắn bước ra cửa phòng thì gặp thằng Tiến rất đúng lúc, không biết hôm qua ngủ đâu mà nhìn bộ dạng như thằng sida, cậu ta hối thúc:

- Đi nhanh khỏi chỗ này đi, tao đói lắm rồi.

Vũ nhìn phát biết đây là bệnh gì, hắn hỏi dò:

- Tối qua mày đi đâu? Trông có vẻ mệt mỏi...Hehee... Phố đèn mờ á hả?

- Ơ... Sao mày biết? Mà tao chỉ xem thử thôi.

Vũ đoán đúng nên không cần nghe giải thích thêm, hắn vừa đi vừa nói quay lại với Tiến:

- Ai mà biết mày làm cái gì nhỉ? Ăn chơi không rủ bạn bè như này là không được rồi.

- Hừmm. Tao đéo phải loại người như thế.

Hai thằng cãi vã mãi cũng xuống đến sảnh bệnh viện, cuộc tranh luận chấm dứt khi thằng Vũ vào thanh toán viện phí, rất đáng đồng tiền bát gạo khi hắn còn tranh thủ tia vú được mấy chị y tá ngon lành, làm thằng Tiến sốt ruột đợi khoảng 15p mới thấy hắn thanh toán xong.

- Mà sao hôm nay mày mặc cái đồ gì lạ thế?

Bây giờ Tiến mới để ý quần áo mà Vũ mặc, cậu ta hỏi cũng đúng vì thế giới này không mấy ai mặc như vậy, Vũ không thèm giải thích, hắn chỉ trả lời cho có:

- Mày còn được thấy nhiều nữa!

Nói rồi hai thằng tìm chỗ để ăn sáng, Vũ không muốn ngồi cái loại quán mà đang ăn kẻ thù bay ra đánh nhau như phim kiếm hiệp. Loanh quanh mấy con ngõ cũng tìm được một quán phở khá đặc biệt.

- Giảm giá theo cấp độ tu luyện được!

Thằng Tiến đứng đọc từng chữ một, có vẻ như cấp độ càng cao thì số tiền ăn phải trả sẽ càng ít. Chẳng cần biết có ngon hay không, hai thanh niên ngồi vào bàn mà không cần suy nghĩ. Làm như kiểu mình pro lắm ý.

- Hai người ăn gì ạ?

Một cô gái khoảng chừng 18 tuổi ra phục vụ bọn hắn, đưa cho thằng Vũ thực đơn nhưng thứ hắn nhìn lại là cơ thể của nàng, cũng may cô ấy không bắt gặp đôi dâm nhãn đó.

- Này, mày chọn đi, tao ăn gì cũng được, trừ thịt mỡ ra.

Vũ lắc cái đầu cho tỉnh táo, hắn đưa thằng Tiến thực đơn để nó cho ăn cái gì thì ăn. Cái hắn muốn ăn đang ở trước mắt.

- Chị này, chị có người yêu chưa?

Bất ngờ khi bị người lạ hỏi, nàng ta chỉ lí nhí trả lời:

- Ầy... Chị cũng muốn lắm, tại nhà chị quản nghiêm quá!

- Em cũng muốn có người yêu lắm, nhưng tại nhà chị quản nghiêm quá đó!

Khi biết mình bị thả thính, nàng ngại ngùng cúi mặt xuống không biết trả lời ra sao, nhưng có một người cắt đứt khoảnh khắc hay ho đó:

- HEHE! Tao chọn xong rồi.

Thằng Tiến phá hỏng cảm xúc của 2 người trước mặt, cái này không biết là vô tình hay cố ý đây.

Nói rồi cậu ta đưa trả thực đơn và một tờ giấy nhỏ ghi món ăn được chọn. Chị phục vụ chạy vào bếp thật nhanh để quên đi cảm giác xấu hổ lúc nãy.

- Mày được quá Tiến ạ!

Gân xanh nổi lên trên trán, đôi mắt của Vũ như muốn làm gỏi thằng bạn ngay tức thì. Biết được bầu không khí lúc này, Tiến liền biện minh:

- Ơ, tao có biết gì đâu? Nani?

Nói rồi cậu ta trưng ra bộ mặt ngu ngơ thần chưởng, Vũ cũng đến chịu thua cái nhân cách của thằng bạn, hắn chỉ biết chửi thề cho đỡ cáu:

- Thôi đt m đéo trình bày.

5 phút sau...

- Chúc quý khách ngon miệng!

Hai bát phở to tổ chảng được một người khác bưng ra, bát của thằng Vũ toàn thấy thịt bò, nói chung là cũng tạm ổn. Đang suy nghĩ làm sao để ăn hết thì đột nhiên hắn thốt lên khi nhìn thấy bát phở thằng Tiến:

- Gì mà phở không hành thế này? Lại còn gà không da nữa? Sao mày không đổ thêm sữa vào đi?

- À... Được. Hay đấy!

Nhìn bát phở của thằng bạn mà lắc đầu ngao ngán, nhưng hắn còn chán hơn khi thằng Tiến đổ sữa vào ăn thật.

- Vãi... Vãi...

Há mồm ra vì không thể tin được, nguyên một hộp sữa thằng Tiến đổ vào bát phở mà không cần suy nghĩ, nhìn bát phở trắng xóa mà thằng Vũ châm biếm:

- Cẩn thận vào viện nha con.

- Bố đéo sợ.

Ăn được vài miếng, Vũ lại hỏi thằng bạn phát nữa:

- Ngon không mày?

- Ngọt, ngọt quá, tao sợ tiêu chảy, nhưng đây là bát phở ngon nhất tao từng được ăn, cái này nên được gọi là Phở sữa.

...Sột soạt... Sụp sụp....

Vài phút sau đã thấy thằng Tiến ăn hết sạch bát phở, húp không còn giọt nước dùng nào, ngồi xoa cái bụng trông rất phê pha.

Ăn mãi mới xong, Vũ đứng dậy đi thanh toán tiền, hắn ngó nghiêng qua lại nhưng chẳng thấy chị lúc nãy đâu nữa, không phải của hắn nhưng hắn lại tiếc đứt ruột.

Hai thằng đi ra khỏi quán, Vũ lưu lại địa chỉ sau này quay lại tán gái mới được, xong xuôi hắn lên tiếng rủ rê:

- Từ từ hãy đi, cần gì phải gấp! Không mua thức ăn thì chết đói à?

- Ừ nhỉ, hôm trước vứt hết trên tàu rồi, nghĩ lại tiếc thật đấy!

Tổ lái qua một siêu thị gần đó, được dịp giảm giá nên bọn hắn mua rất nhiều đồ ăn, sống không ăn chết làm ma đói.

Lúc ra thanh toán thấy thằng Tiến mua rất nhiều sữa, Vũ tỏ ra giận dữ và mắng:

- Định mệnh tao bảo mày đi mua đồ ăn cho cả nhóm chứ đâu có bảo mày mua nhiều sữa như vậy? Tao là tao tức luôn á!

- Cứ mua đi khi còn có thể. Hehehe!

Hóa đơn: 700 Zip

"Cũng may hôm nay siêu thị có giảm giá nên cũng đỡ tức, hôm nay tiêu tiền không phải ít, chưa làm ra được đồng nào nên xót tiền cũng đúng, tiêu tiền của ông để lại nó cứ kỳ kỳ kiểu gì á."

Vũ vừa xách đồ vừa suy nghĩ, đến nỗi quên mất mình có nhẫn không gian để chứa đồ.

- Ui, mày có nhẫn không gian thì mày cất đồ vào trong đi, mày đang nghĩ cái éo gì vậy?

Thằng Tiến ôm mấy thùng đồ ăn mà kêu ca, Vũ đứng lại và nói:

- Định mệnh, đưa hết đây tao cất, đàn ông kiểu gì yếu kém thế.

- Yếu? Dám thi chạy với tao không? Để xem thằng nào về đích trước. Kể cả mày có hơn cấp tao chưa chắc mày đã ăn đứt tao.

Vũ thu hết đồ đạc xong tự tin trả lời:

- Chấp mày uống sữa đấy, uống bao nhiêu cũng được.

- Ây da, có cần phải thế không?

- Cứ thế đi!

Dứt câu, hắn mang một thùng sữa ra cho Tiến thích uống bao nhiêu cũng được. Vũ bắt đầu chống tay xem thằng này uống được bao nhiêu.

- Sột... Chụt chụt. ....

Âm thanh bú hộp sữa vang lên thật khó chịu, thằng Tiến bú 5 hộp cùng một lúc, nhìn nó rất giống một con voi đang chết khát.

- Cũng may là đang ở trong ngõ nhỏ, người ta nhìn thấy thì tao cũng không dám nhận bạn đâu.

- Kệ tao, chụt chụt chụt...

10 phút sau...

- Được lắm! Đúng là con c*c của ta!

Trông thằng Vũ rất thỏa mãn, vì hắn sắp có đối thủ xứng tầm, hắn đưa cho Tiến tấm bản đồ và nói tiếp:

- Này, mày nhìn đây, đi từ đây qua đây là đích...

- À tao hiểu rồi. Chuẩn bị tinh thần đi là vừa.

Đoạn đường dài khoảng 16km, bọn hắn sẽ phải chạy liên tục nên số năng lượng tích được cũng sẽ đem ra xài hết, Vũ bắt đầu cảm thấy hơi hối hận vì cho địch thủ quá nhiều điều thuận lợi.

- Tao đếm đến 3 là xuất phát, vào vị trí đi em.

Vừa vào tư thế mồm vừa lải nhải, thằng Vũ quyết định sẽ không sử dụng bảo vật để tăng tốc, hắn chỉ xài Hỏa năng lượng để xem bản thân được như thế nào. Thua thì cũng hơi nhục, mà thắng thì cũng không tự hào lắm.

- 1!

- 2!

- 3!!!!!

Số 3 vừa vang lên thì hai cơn gió đã thổi qua, khởi đầu là lúc vẫn còn hung hăng nên hai thằng không chịu hơn thua nhau nửa bước.

Vận tốc di chuyển trung bình 30km/h, nghĩa là một giây trôi qua bọn hắn có thể đi được 8,3 mét, đó là tối đa hai thằng có thể làm được, nếu nhanh hơn có thể xảy ra tai nạn vì đây là đường phố chứ không phải đường quốc lộ.

Đôi mắt tinh xảo của Vũ cho phép hắn nhìn và xử lý tình huống rất nghệ thuật, hắn còn có thể nhanh hơn rất nhiều mà không sợ bản thân di chuyển ẩu. Nhưng lại sợ thằng bạn nó buồn.

- Hehehe!

Thằng Tiến vẫn thừa sức để mà cười, cậu ta cười vì đây là đường lớn, lác đác vài cái xe ngựa nên không cần phải giấu nghề làm gì. Cậu ta dồn thêm rất nhiều năng lượng xuống đôi chân mà không cần phải suy nghĩ. Tác dụng cường hóa của sữa có thời gian nên cậu ta chạy hết sức được đoạn nào hay đoạn đó.

- Nhanh thế!

Vũ khen ngợi địch thủ một câu, hắn cũng không ngại ngùng gì nữa mà bức phá giới hạn của bản thân, những chỗ hắn chạy qua tạo ra những vệt lửa khiến mặt đường cháy sáng. Đôi giày hắn vẫn vẹn nguyên đủ hiểu chất lượng như thế nào, đây chỉ là một đôi giày giáp nên không tăng tốc được. Đẹp thế này không bán được giá Xích Bảo trở lên hắn đánh gãy tay thằng mua.

60km/h

Hai thằng nhóc con vẫn đang theo đuổi nhau rất sát, đây là tốc độ tối đa mà Tiến có thể đạt được từ lúc cậu ta sinh ra tới giờ, bằng mọi giá phải vượt trội hơn địch thủ.

Vũ luôn đi sau 2 bước, hắn chỉ cần từ từ đuổi chứ không cần phải gấp, tốc độ như này xem ra vẫn còn quá chậm chạp so với những gì hắn có thể làm được. Một Chiến binh chạy chậm hơn một Tập sự cấp 6 chắc chắn chỉ có giả vờ chứ một thằng Tập sự không thể thần thánh như vậy được.

"Cảm giác hơi đuối rồi, phải thắng được nó, nó chỉ hơn mình một cấp thôi, mình được cường hóa bởi sữa tươi mà."

Tiến bắt đầu suy nghĩ kết quả cuộc đua, cậu ta vẫn đang nghĩ địch thủ chỉ là Tập sự cấp 7, nhưng sau mọi ảo tưởng thì đây chỉ là tác phẩm của Mạo cấp.