Hắn cùng thằng Tiến ra đầu tàu, hai người thử mọi cách cũng không khiến con tàu dừng lại, thằng Tiến lục xục được cái gì đó và hét lớn:
- Bên này mày ơi!
- Vãi chưởng. Nhiều thế này sao chơi?
Cả một chiếc tủ chứa đầy những dây điện đủ các loại màu và thuốc nổ được cường hóa, ngắm một lần cũng đã quá đủ hoa mắt. Vũ nhìn qua đồng hồ tốc độ và bản đồ rồi kêu lên:
- Còn chưa đầy 3 phút nữa thôi, nó sẽ phát nổ và sẽ khiến rất nhiều người phải chết. Mày hãy cố gắng gỡ nó ra, nếu hết thời gian mà không được thì mày nên chạy đi, tao sẽ ra đằng trước thử xem có dừng được tàu không.
- Đệch, tao sẽ cố.
Vũ tập trung thật nhiều năng lượng mà hắn có vào tứ chi, hắn nhảy ra đằng trước và bắt đầu tiếp xúc với chiếc tàu.
- Phù.. Nặng vãi...
Hắn bị đẩy bởi sức mạnh khổng lồ kia mặc dù vận động thật nhiều năng lượng mà hắn có, tuy nhiên lực đẩy của tàu vẫn là cực đại.
Hắc Kim di chuyển ra đằng sau lưng hắn, biến thành một động cơ phản lực để tiếp thêm chút nào đó sức mạnh.
- Đệt, chưa kịp tích tụ năng lượng của Hắc Kim, khốn nạn!
Vũ vẫn đang bị đẩy lùi, nơi đôi chân của hắn ma sát với đường tàu khiến cho những tia lửa bắn ra. Lực đẩy của hắn lúc này là quá yếu đuối.
- Yếu quá!
Vũ tự nhủ, một dòng năng lượng cực đại bắn ra từ động cơ phản lực của hắn nhưng vẫn không tác dụng, khói lửa bốc lên nghi ngút khiến cho tình hình căng thẳng cực độ.
Tiến đang mò mẫm xem nên cắt dây nào, lúc ở nhà cha hắn là một thợ điện lành nghề nên ít nhất hắn cũng phải học được gì đó.
- Dây vàng hay dây đỏ? Dây trắng? Ối sắp hết thời gian rồi.
Hắn chẳng thèm quan tâm quả boom nữa, một mạch nhảy ra khỏi cửa sổ nhằm giữ cái mạng nhỏ bé của mình, lúc này cậu ta chỉ biết vỗ trán mà trông chờ vào thằng bạn đang cố gắng dừng tàu.
- Yaaaaaaaaaaaa....
Vũ dùng hết sức bình sinh cố gắng đẩy thật nhiều năng lượng, Hắc Kim của hắn tuy có năng lượng ẩn dấu cực đại nhưng lại không thể xuất ra nếu không vận động từ trước(vì nó là năng lượng đặc và không tinh túy một chút nào), lúc này dòng năng lượng đang đẩy ngược lại của hắn thật nhỏ bé.
- Định mệnh còn 50 giây!
Tiến đứng ngoài nhìn mà hắn không thể can thiệp chiếc tàu tiến vào thành phố, hắn chỉ cầu mong thằng Vũ chạy kịp chứ một con gà non không thể chọi với một con trâu.
- Hừ hừ!
Vũ đã hết năng lượng, hắn nhảy ra khỏi đường ray mà bất lực nhìn con tàu thẳng tiến, có lẽ hắn sắp được xem một cảnh tượng điện ảnh hoành tráng ngoài đời thật. Có khi lại được làm diễn viên quần chúng luôn.
- Hừ, đ*o thể như thế được!
Vũ đứng phắt dậy, hắn bắt đầu mất kiểm soát và gào thật to:
- ĐT CON M MÀYYYYYYYY...
Hắn gào rống một câu thật lớn, thật sự quá kinh thiên khiến rất nhiều người phải giật mình. Họ còn tưởng hắn bị điên lên cơn.
Đột ngột chiếc tàu hỏa đổi hướng bay lên trời khiến mọi người phát hoảng, cả một con tàu khổng lồ đang bay như một món đồ chơi với tốc độ không thể tưởng tượng được.
- BÙMMMMM!
Con tàu bắt đầu cuộn lại như một mớ sắt vụn khiến nó ngay tức khắc phát nổ trên cao, vụ nổ to đến nỗi lỗ tai thằng Tiến lập tức bị ù mặc dù nó đã cố gắng bảo vệ hết sức, nhưng dư chấn của vụ nổ lại không ảnh hưởng gì đến thành phố.
- Có người di chuyển được cả một vật thể khủng bố như vậy?
- Ai đó? Đây chắc chắn là ảo thuật qua mắt thôi!
- Vãi chưởng đùa à? Chất vãi cả loèn!
Những tiếng xì xào bàn tán của những kẻ chứng kiến bắt đầu vang lên. Có kẻ thì tung hô, có kẻ thì ghen ghét, đủ thể loại người phát biểu cộng lại trở thành cái "miệng thiên hạ". Nhưng chốt lại họ vẫn không biết thằng củ chuối nào vừa làm được điều đó.
- Ấy thằng Vũ đâu mất rồi?
Tiến đứng dậy đi tìm, không mất quá lâu để nó nhìn thấy thằng Vũ trong tình trạng sắp đi.
Cơ thể rất khó hô hấp, tim đập rất nhanh, cảm giác như một thằng phế vật không cử động nổi, đôi mắt bắt đầu mờ dần là những gì hắn nhận thức được trước khi gục ngã.
- Còn non và xanh lắm em ạ!
...
- Đây là chỗ nào?
Xung quanh tăm tối không một chút ánh sáng, Vũ có cố mở to mắt đến thế nào cũng không thấy bất kỳ thứ gì khác ngoài màu đen. Hắn biết đây cũng không hẳn là thực tại, chắc lại là trò đùa của thằng nào đó.
- Chào nhóc. Tính tao nó thẳng nên tao nói vào vấn đề luôn, đã quá lâu rồi tao mới thấy một người mang nguyên tố Kim loại trong cơ thể. Nó giúp người sử dụng có khả năng điều khiển vô số kim loại khác nhau. Nhưng mày là thằng có nguyên tố đấy rất yếu, hãm đến nỗi không điều khiển nổi một cái thìa chứ đừng nói là cả đoàn tàu. Hôm nay tao theo dõi thấy mày quá tuyệt vọng nên tao đã giúp mày một tay. Và tao đến đây chỉ để thông báo cho mày biết và muốn mày luyện tập thật giỏi nguyên tố Kim loại đó, đừng có tưởng tao đùa. Tao chỉ muốn giúp mày thôi.
Vũ bắt đầu ngớ ngẩn, hôm nay không hiểu sao tự nhiên hắn chửi thề một cái rồi nhấc được cả đoàn tàu. Sau đó mệt quá và ngất đi, cảm giác "hack game" hắn muốn quên cũng không được.
- À, thế mà cháu cứ nghĩ cháu mạnh! Hehehe!
Vũ gãi gãi cái đầu nói với bóng tối xung quanh. Hắn còn không biết mặt mũi đối phương ra sao, chỉ cảm nhận được giọng nói không được thiện lành lắm.
- Thôi. Định mệnh ông ăn l*n gì để tôi cúng. Bớt ảo tưởng sức mạnh đi, đến một lúc nào đó mày sẽ nhận ra mày phế vật không thua kém đồ sâu bọ là mấy.
Bị chửi là phế vật nên hắn cáu, liền nghiến răng mà nói:
- Bố lại tát chết cha mày giờ. Thích nói nhiều không? Đ*t con mẹ thằng trẻ trâu!
- Bốppppppppppppp!
...
- Aaaaaaaaaaa! Đau quá, tha em anh ơi!
Vũ tỉnh lại mà vẫn thấy đau một bên má, do hắn hỗn láo sương sương nên bị tát đau như búa bổ. Xíu nữa thì "xuân này con không về".
- Mày có bị sao không đấy?
Tiến đang ngồi trông hắn nãy giờ, cậu ta rất lo thằng Vũ sẽ bị làm sao đó nên liền mang hắn đi bệnh viện cho chắc.
- Có sao mày ạ, tao đang bị truyền nước à?
Vũ nhìn ống dây dẫn và căn phòng hắn ở thì biết liền mình "đang lạc nơi nào". Gì chứ cái bệnh viện như là ngôi nhà thứ 2 của hắn ở kiếp trước. Quen đến nỗi sắp được chơi cô y tá già rồi.
- Ừ đúng rồi, lúc đó trông mày nhợt nhạt lắm, tao nghĩ mày sắp đi nên liền đưa mày vào đây, cũng may họ cấp cứu kịp, hết chai nước này thì có thể xuất viện.
Thằng Tiến còn bù lu bù loa thêm vài câu chuyện xung quanh vụ hôm nay. Cũng may Vũ lấy năng lượng bảo vệ tai không thì lại thêm vài căn bệnh nữa. Nhìn mặt hắn chẳng quan tâm câu chuyện tý nào.
- Mà bây giờ đi ngủ thôi mày ạ, lấy sức sáng mai đi luôn không lại mất công mọi người lo lắng.
Sau khi cảm thấy đủ Vũ liền đuổi thằng Tiến ra chỗ khác, hắn cần rất nhiều thời gian nghỉ nên quyết định chui vào nhẫn Ma cực cho thoải mái.
- Đỉ mẹ tuyệt vời!
Vũ nhắm mắt lại và không mong lại gặp thằng nào đó phá giấc ngủ của mình, mấy ngày hôm nay tinh thần của hắn như muốn phát điên. Nếu gặp thì hắn đánh luôn không ú ớ gì hết, chết cũng phải đấm được vài phát.
...
Vừa tỉnh dậy bên trong nhẫn, lúc này trông Vũ rất khác bình thường, hắn tập trung nhìn vào chiếc thìa và nói:
- Lên! Lên! Lên đi thìa ngu!
Thử mọi cách cũng không thể điều khiển chiếc thìa kim loại từ xa, bây giờ hắn mới tin nguyên tố Kim loại của hắn yếu đuối như nào.
- Ê máy tính! Tại sao tao ngủ gần 1 tuần trong này rồi mà không tăng được ít khả năng điều khiển kim loại nào nhỉ?
- Nó không tự mạnh lên đâu, ngươi phải tập trung tinh thần cực cao, phải để bộ não và cơ thể ở trạng thái thanh thản nhất. Không được suy nghĩ khi tĩnh tâm. Chỉ cần làm được điều đó đúng một lần trong đời, ngươi sẽ kích hoạt được nguyên tố Kim loại trong cơ thể, và nó sẽ dần mạnh theo tu vi của ngươi.
- Á đù rắc rối ghê!
Hắn nhìn chằm chằm vào cái thìa và thử lại, lần này hắn làm y hệt máy tính nói, nhưng tâm toàn bị vấy bẩn cái gì đâu không.
- Đậu xanh khó nhằn thật. À ví dụ sau này có điều khiển được cơ thể người khác không? Tao thấy trong cơ thể người cũng có số ít kim loại mà.
- Ngươi nên nhớ là "điều khiển KIM LOẠI" chứ không phải "TỪ TRƯỜNG". Nếu điều khiển được cả từ trường thì ngươi ngồi xe lăn cũng khiến thiên hạ phải cúi đầu.
- À thế thì cũng không bá lắm, tao sẽ luyện sau, cũng khó lắm chứ đùa đâu. À mà mày biết cái thằng giúp tao nâng cả đoàn tàu lên không?
- Không!
Hụt hẫng với câu trả lời, tuy hắn không thấy thích thú bằng Hỏa hệ nhưng vẫn muốn luyện hệ Kim loại theo ý thằng kia để cướp bảo vật của mấy thằng hắn ghét. Mang đi phá làng phá xóm cũng không phải là ý kiến tồi.
Ngồi suy nghĩ một lúc về cuộc đời, bây giờ hắn sẽ ra khỏi chiếc nhẫn để đánh răng rửa mặt rồi chuẩn bị cút khỏi cái bệnh viện này. Cũng may bệnh viện ở thế giới này không sặc mùi thuốc khử trùng, chứ không cho hắn húp thêm y tá hắn cũng không muốn bước vào đây nửa bước. Kiếp trước hắn ngửi quá đủ phê pha rồi.