Chương 148: Yêu và Hận

Ngủ liền mạch một ngày một đêm, Vũ bây giờ mới tỉnh dậy trở lại cuộc sống bình thường. Hắn thao tác một số nhu cầu cá nhân rồi bước ra đường trở về học viện Thăng Long, muốn tìm hiểu một chút xem mấy gã từng truy sát hắn bây giờ ra sao? Ăn ngủ có ngon hay không để hắn rình rập xiên vài nhát cho bõ tức.

Thanh niên Vũ rảo bước dưới đêm trăng sáng, trùm đầu một chiếc áo hoodie ra vẻ thần thần bí bí, đứng trước bờ tường ngăn cách còn nhìn xung quanh một lượt sau đó mới thận trọng trèo qua. Đập vào mắt hắn ngay lúc này là một cặp yêu nhau đang ngồi trên ghế đá ôm ấp, cũng may họ quay lưng về tường bao cho nên Vũ mới không bị phát hiện.

"Mịa thằng này dơ vãi." Vũ thầm chửi thề, tụi nó hình như còn chịch cả nhau thì phải.

Biết chưa thể di chuyển, Vũ ngồi lì trong bụi rậm chờ đợi cơ hội, một vài phút sau liền có một cặp đôi đi tới phía bên này:

"Này, hai đứa bay chưa nghe tin gì hả?"

Vũ nhanh chóng nhận ra người nói là bạn hắn Trương Tuấn Tú, tuy nhiên tình huống kỳ cục này hắn không thể tay bắt mặt mừng được rồi.

"Có chuyện gì thế?" Thanh niên trên ghế đá thấy người tới liền dừng lại đáp.

"Nghe nói mấy hôm nay trong học viện có ma đấy!" Tuấn Tú trả lời.

"Thật không? Mày nghe ai bịa ra chứ gì?"

"Tin chuẩn đấy, mày không nghe bị ma bắt ráng chịu."

Tuấn Tú nói xong dắt theo người yêu cậu bỏ đi, để lại cặp đôi cũng nhanh chóng xách quần mà chạy.

"Ghê vãi, đợi tao với."

Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi bước ra khỏi bụi rậm, hắn đột nhập vào đây nhằm mục đích tìm hiểu hai gã họ Thái. Cốt lõi là muốn kiểm tra an toàn để mai mốt vào thăm những tình nhân của hắn thì đúng hơn.

"Xoạch xoạch…" Tiếng bước chân nho nhỏ cách đó không xa làm Vũ động tâm, mắt hắn có thể cận nhưng tai hắn thì chưa từng điếc, nhanh chóng núp lại một bụi cây, vận dụng thiên phú Tự Nhiên Tam tầng nhằm áp chế khí tức xuống mức thấp nhất.

Được một lát liền có ba cái bóng đen di chuyển qua rất nhanh, chúng dừng lại cách Vũ vài mét rồi trò chuyện:

"Ê mày, vừa thấy có mấy đứa ở đây mà?"

"Chắc bọn nó sợ chạy rồi."

"Đm, tao chán cái trò ma quỷ này lắm rồi đấy!"

"Vãi lìn, mày tưởng bọn tao cũng thích à? Không phải cấp trên ra lệnh phải giả thần giả quỷ đi bắt mấy thằng mấy đứa học viên có tư chất cao một chút về cho bọn họ thí nghiệm, thì tao thèm vào mà làm mấy trò này."

"Thế không phải cứ rình rập rồi âm thầm bắt cóc là được hay sao?"

"Đéo biết, chắc chủ nhân thích tạo nỗi sợ ma cho bọn học viên."

"Ừ, lão này tính tình khá quái đản, nhưng được cái hay cho chúng ta rất nhiều tiền, tha hồ mà rủ gái đi ăn đi chơi, quẩy thâu đêm suốt sáng."

"Người của Hắc Long mà lại, thôi đừng nói nhảm nữa, mau đi xem hôm nay có bắt được ai không."

"Mẹ kiếp, bữa giờ còn chưa bắt được ai nữa."

Vũ mỉm cười, theo hắn cảm nhận được thì khí tức của tụi này có hai thằng là Chiến Sĩ đỉnh phong, một thằng Chiến Binh cấp thấp vừa đột phá không lâu, bản thân hắn là Chiến Binh cấp 3 có thể tùy tiện trấn áp nhưng mà hắn kệ, không rảnh lo chuyện bao đồng.

"Đi đâu thế?" Giọng nói nữ nhân truyền tới khiến cả bốn tên giật mình thót tim, ba tên đồ đen nhanh chóng lẩn đi còn Vũ thì nín thở im thin thít trong bụi rậm theo dõi.

"Binh! Binh!" Hai quyền chớp nhoáng được nữ nhân áp sát rồi tung ra, lập tức hai tên Chiến Sĩ gục xuống đau đớn quằn quại. Quá nhanh quá nguy hiểm khiến Vũ suýt chút nữa đã nhìn không ra.

"Hự!" Một tiếng rên khẽ từ nữ nhân thốt lên, nàng giật mình bởi bắp tay vừa bị một chiếc kim châm ở đâu bắn tới. Khuôn mặt lập tức chuyển sang xanh xao tựa như trúng kịch độc.

Tên Chiến Binh sau khi cắn trộm liền vác theo đồng bọn bỏ chạy, để lại nữ nhân đáng thương không rõ sống chết.

Vũ hừ lạnh, ngay tức khắc sử dụng Lôi Ảnh nhằm tiếp cận, tung một đòn quyền vào lưng tên Chiến Binh khốn kiếp:

"Binh!"

Đau đớn gục xuống đất, quyền kình mang theo hai hệ Phong Lôi làm gã co giật như người động kinh.

"Bom Tơ!" Vũ quăng ra một quả bom mạng nhện siêu kết dính nhằm bắt sống cả ba, đáng ra hắn sẽ không quan tâm đâu cơ mà thấy gái gặp nguy hắn không thể không ra mặt.

Quay lại đỡ nữ nhân kia dậy, hắn liền giật mình bởi khuôn mặt quen thuộc mà bây giờ mới có cơ hội nhìn rõ:

"Hiệu phó Bích Ngọc???"

"Gi…úp…" Bích Ngọc cố nặn ra một lời trước khi ngất đi khiến Vũ hoảng hồn. Hắn nhanh chóng bế nàng tới phòng cấp cứu của học viện. Nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này ma nào nó mở cửa…

"Ặc!" Vũ luống cuống tay chân bởi tình thế bất lợi, mau chóng lục lọi nhẫn không gian thì mới sực nhớ bản thân có học qua chút Y thuật, nhanh nhẹn phá tung cửa phòng rồi đặt nàng lên giường. Người yêu của hắn có bị sao thì hắn chôn sống ba thằng kia mất.

"Cố gắng lên!" Vũ nhỏ miệng an ủi, đồng thời đút cho Bích Ngọc một viên Linh Đan hồi phục. Hắn là dạng người không sợ độc bao giờ, cho nên lại không sẵn có viên Linh Đan nào trị độc mới nguy chứ…

Xé toạc chiếc ống tay áo nàng, Vũ chua xót bởi vùng vết thương đã bị thâm tím bởi độc tố, không biết làm thế nào đành học theo trong phim bằng cách…hút độc.

"Phù…" Hít một hơi thật sâu, miệng hắn chạm tới vết kim châm để hút máu.

Máu đen được Vũ hút rồi nhổ ra loang lổ khắp sàn nhà, khuôn mặt hắn dần xanh xao nhưng ánh mắt hắn lại lóe lên tia hạnh phúc, người hắn yêu đang dần có sức sống trở lại rồi.

Một lát sau, Bích Ngọc đã qua cơn nguy kịch còn hai mắt Vũ thì nặng trĩu, ngay lập tức phải hóa Ma giải độc. Tuy nhiên hắn có phần chậm trễ nên vẫn bị một chút độc tố ngấm vào hệ thần kinh, làm cho bản thân gục xuống bên cạnh thành giường và có lẽ sẽ mất vài tiếng đồng hồ để hồi phục…

Sáng hôm sau

Bích Ngọc hé đôi mắt xinh đẹp của mình ra, nàng lập tức kinh hãi bởi một cánh tay nam nhân đang đặt trên người nàng, còn hắn gục bên thành giường mà ngủ rất say sưa xem ra không hề hay biết.

Nhẹ nhàng gỡ ra cánh tay để ngồi dậy, nàng suýt nữa đã thốt lên khi ánh mắt bắt gặp những vết máu đen ngòm trên sàn nhà. Sắp xếp lại một số tình huống trong đầu, Bích Ngọc đã dần nhận ra hình như thanh niên bốn mắt này, là người đã cứu nàng khi đó thì phải.

"Tại sao hắn lại cứu giúp một người không quen biết? Lại còn giải độc cho mình?" Nàng tò mò không biết phải làm sao, đành gọi Vũ dậy:

"Này, cậu thanh niên…"

Hắn không có dấu hiệu tỉnh lại, điều đó khiến nàng bối rối.

"Này…này…" Phải tới vài lần lay động, Vũ mới mở được con mắt hắn ra, điều đầu tiên hắn làm không phải giải thích cho bầu trời thắc mắc của Bích Ngọc, mà là lên tiếng hỏi chuyện:

"Có nhớ ra giọng nói của ai không? Nàng hiệu phó xinh đẹp?"

Nàng giật thót tim bởi giọng điệu quen thuộc, nhưng gương mặt này, tại sao lại lạ lẫm đến thế?

"Ngươi là…là…" Bích Ngọc ấp úng trả lời, nàng thật sự đang không biết phải trả lời ra sao.

Vũ mỉm cười bỏ kính, tháo đi chiếc mặt nạ để lộ ra khuôn mặt điển trai vốn có của mình.

Nàng nhào tới ôm chầm lấy hắn, hai mắt ướt đẫm những giọt lệ hạnh phúc, người nàng yêu đã quay trở về thật rồi…

"Đừng khóc nữa, ta đây mà." Vũ vuốt ve mái tóc an ủi, thầm trách bản thân quá tàn nhẫn khi bỏ nàng đi lâu như vậy.

"Ngươi là đồ tồi, ngày ấy bỏ đi mất tích, có biết bọn ta hận ngươi thế nào không?" Bích Ngọc khóc lớn, hai tay cào xé ngực hắn mà trách móc, nàng yêu hắn nhưng cũng hận hắn nhiều lắm…