Ở lại chơi thêm vài ngày, cuối cùng cũng đến lúc Vũ phải lên đường, lần này hắn sẽ quay trở về Thương Long Hội, để kiếm chút nguyên liệu làm lại mặt nạ đồng thời tìm hiểu một số tài liệu quan trọng. Những lúc thế này hắn ước giá như còn Doraemon giúp đỡ thì tốt biết mấy.
Đi một mình bằng tốc độ phi thân như ma đuổi, hắn cũng chỉ mất một ngày trời để từ Quảng Dương trở về thủ đô Thăng Long, ngay lúc này hắn đang đứng trước cửa tổng bộ Thương Long Hội, xuất trình ra chính những giấy tờ chứng minh bản thân là Trần Tuấn Vũ, biết điều đó có thể mang lại nguy hiểm nhưng hắn cũng hết cách rồi, hắn cần phải vào trong đây.
Đợi tới khi kiểm tra hoàn tất, hắn di chuyển vào trong kiếm tìm Cực Mạnh Thánh sư. Ngó nghiêng qua lại một hồi nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng lão đâu, chán nản nên mở cửa về phòng mình trước.
"Nhóc, tìm ai vậy?" Giọng nói từ sau lưng khiến Vũ giật mình, quay lại liền thấy Cực Mạnh đã đứng sau hắn từ bao giờ.
"Cháu đang tìm ngài đấy, về vấn đề có hơi khó nói một chút." Vũ gãi đầu giải thích.
Cực Mạnh Thánh sư không đáp, chỉ nhún vai. Vũ hiểu ý liền nhường đường cho lão vào phòng, còn hắn vào sau rồi khóa cửa thật chặt. Cửa gỗ ở Thương Long luôn là những loại tốt, có tính cách âm khá cao và chịu được lực tác động tương đối.
"Năm qua ngươi chết trôi ở đâu giờ mới ló mặt ra?" Cực Mạnh Thánh sư hỏi trước.
"Thưa ngài, cháu bị truy sát bởi Thiên Địa Hội lẫn Hắc Long Giáo nên không tiện xuất hiện." Vũ giải thích.
"Mẹ kiếp, ngươi đái vào tô cháo ăn sáng của bọn chúng hay sao?" Cực Mạnh chửi thề làm Vũ đổ mồ hôi, hắn vội thanh minh:
"Đâu có đâu, nếu ngài có xem cuộc thi liên học viện năm 2023 chắc chắn sẽ hiểu mà."
"Ừ, thế còn vấn đề chính khi ngươi tìm ta là gì?" Lão Thánh sư quay ngoắt thái độ sang nghiêm túc.
"Cái vụ thân phận của cháu, thật là khó che giấu." Vũ thở dài nói, ra vẻ đáng thương.
"Ở trên triều đình vừa ban xuống chỉ thị, bất cứ công dân nào của Cửu Vân Quốc Đảo cũng đều phải đi làm căn cước công dân. Để minh bạch trong việc quản lý dân số cũng như phòng tránh những kẻ giả mạo người khác." Cực Mạnh bắn một tràng dài.
"Cháu hiểu rồi thưa ngài." Vũ gật đầu, cái này có phải hắn không biết đâu mà lão nói lại làm gì.
"Muốn che giấu thật sự rất khó." Cực Mạnh nhấn nhá rồi khoanh tay tỏ ra khó xử.
Vũ biết ngay lão "cha vợ" lại giở chứng thực dụng, hắn cười hề hề đút vào túi lão bao lì xì dày cộp:
"Tết đến xuân về, cháu cũng gọi là lớp trẻ đi xa về chơi mà đến đây chúc Tết tay không thì cũng có phần ngại ngùng, có gì ngài cứ cầm lấy chút lộc lá, chúc ngài tuổi mới an khang thịnh vượng, dồi dào sức khỏe sớm sinh quý tử bla bla…"
"Thôi nhóc, ngươi còn nhỏ đừng khách khí như thế chứ, để tiền mà mua cái gì ăn đi…" Cực Mạnh ra vẻ cự tuyệt chiếc phong bao còn Vũ cứ dúi, hắn biết rõ ràng lão già điếm thúi này chỉ là có chống cự nhưng không đáng kể mà thôi.
Cảm thấy giằng co không có kết quả, Vũ liền dúi thêm phong bao nữa thì lão mới "miễn cưỡng" nhận lấy:
"Thôi được rồi, nhớ lần sau đừng lì xì như thế nữa nhé!"
Vũ gật đầu cười không đáp, cười ra nụ cười giả trân nhất có thể.
"Tên ngươi là gì nhỉ? Lão phu dạo già rồi nên có chút đãng trí." Cực Mạnh Thánh sư ra vẻ nhức đầu.
"Tên cháu là Lý Nhạn Vũ!" Hắn vẫn khá thích cái tên này.
"Được rồi, nghỉ ngơi cho tốt vào, hạn chế đi ra ngoài vì có thể bọn lính canh đã hú hí về việc Hắc Ám Ma Vương Trần Tuấn Vũ tái xuất rồi đấy!" Cực Mạnh Thánh sư dặn dò xong liền bỏ đi.
"Cạch!" Vũ đóng lại cửa, ngay bây giờ hắn sẽ sửa lại chiếc mặt nạ sao cho hoàn mỹ hơn trước.
Vài tiếng sau
Vũ đã sửa xong chiếc mặt nạ, đeo lên liền trở thành một gã thanh niên tuổi khoảng đôi mươi khá ổn áp, tuy không phải quá đẹp trai như mặt thật nhưng cũng gọi là có thiện cảm. Trông khác hoàn toàn so với Lý Nhạn Vũ trên Phong Vân Môn, nên không sợ lỡ có xui xẻo đụng độ Đông Phương Vô Địch rồi để ả ta nhận ra mà tiếp tục chém giết hắn.
"Cộc cộc!" Nghe tiếng gõ cửa Vũ liền tháo mặt nạ ra, khi mở thấy Cực Mạnh Thánh sư là người đến tìm gặp mình:
"Cầm lấy thứ này, để đi làm căn cước công dân."
"Sổ hộ khẩu?" Vũ thầm thốt lên trong đầu, hắn mở miệng cảm kích:
"Thật là tốt quá, cảm ơn ngài nhé."
"Ừ, khi nào làm được căn cước công dân, quay lại đây thi bằng giả kim sư rồi lại ở như bình thường nhé!"
"Vâng ạ, mà ngài không để ai biết chuyện này chứ?" Vũ dò hỏi, dù sao chuyện hắn và lão đang làm cũng không phải quang minh chính đại.
"Ừ." Cực Mạnh nói xong liền bỏ đi, lão luôn thích làm việc kiểu nhanh nhẹn, không rườm rà câu giờ.
Biết đã hết trò, Vũ cầm theo mọi loại giấy tờ rồi đi ra khỏi tổng bộ bằng thân phận Trần Tuấn Vũ, đeo lại chiếc mặt nạ Lý Nhạn Vũ để tiến hành làm thẻ căn cước công dân.
…
Một ngày lang thang ngoài phố làm căn cước công dân, thêm một ngày nữa để thi lấy bằng Thuật sư, cuối cùng Vũ cũng quay được về căn phòng yêu dấu của mình. Vậy là từ giờ có thể thoải mái hành nghề dưới cái tên Lý Nhạn Vũ, không sợ ai theo dõi hay soi mói khi làm Trần Tuấn Vũ nữa rồi.
Việc trước mắt hắn làm đó là lục lọi tìm kiếm đồ vật trong căn phòng, sau đó phân loại ra những thứ mà hắn coi là hữu ích, thực dụng.
Đầu tiên là một bản vẽ về một bảo vật dạng như chiếc khăn choàng lưng của Superman, bây giờ Vũ mới có thời gian đọc dòng chữ ghi chú nho nhỏ bên dưới góc của ông nội:
"Phi Phong, bảo vật hỗ trợ bay lượn như chim."
"Ặc, có cả thứ này luôn?" Hắn bất ngờ, nếu có thể bay được thật thì khác gì Superman nữa…
Nghiên cứu một hồi rồi tự phán rằng mình chưa có đủ nguyên liệu, đành dẹp qua một bên sau đó xem tờ thứ hai, là một bản vẽ thiết kế bảo vật dạng quạt tay.
Vũ biết bản thân hắn dùng Phong hệ, cho nên vũ khí thích hợp nhất chính là dùng quạt, thế này chẳng phải cá gặp nước hay sao?
Nhưng xem xét một hồi, vẫn là thiếu sót khá nhiều nguyên liệu, đành ngậm ngùi cất đi để xem thứ tiếp theo.
Loanh quanh với các món đồ, cuối cùng hắn mang quyển nhật ký bụi bặm của ông nội ra đọc, trong này ghi chép kinh nghiệm quý giá của một Thánh sư hàng thật giá thật:
"Chế được một bảo vật, nếu là một bảo vật cấp bậc Lam Bảo coi như là có thể thực hiện so với những giả kim sư tầm trung. Nhưng đến cấp Hoàng Bảo hay xa hơn là Thần Bảo, thì phải là những vị Thánh Sư hay Thần Sư mới có đủ đầu óc để mơ tưởng tới những loại bảo vật vô đối này.
Người ta thống kê rằng, một nghìn Thuật sư hành nghề mới có một trăm người thi đỗ Đại sư, một trăm Đại sư đó thì chỉ có mười người lên được cấp Tiên sư, rồi mười người đó chỉ có nhiều nhất một người đủ trình độ tiến lên Thánh sư. Còn Thần sư là cái gì đó ít ỏi đến mức đáng thương, không thể thống kê nổi.
Khoan hãy mơ tưởng đến Thần Bảo, nói về Hoàng Bảo là thứ thực tế hơn, để chế một bảo vật cấp Hoàng Bảo phẩm chất ổn định một chút thì một Thánh sư không thể kham nổi, các bước như sáng tạo thiết kế, tìm nguyên liệu, luyện bảo vật, bước nào cũng không hề dễ dàng nên cần ít nhất ba Thánh sư cùng hợp tác mới mong hoàn thành bảo vật trong cuộc đời của họ.
Đấy là trường hợp có tổ đội cùng làm, còn nếu chỉ có một mình tự thân, đều phải chịu đựng trăm cay nghìn đắng vắt óc có khi đến hết đời mới ra một bản thiết kế bảo vật có thể hoạt động được trên lý thuyết.
Rồi đời trước để lại bản thiết kế cho Thánh sư hậu bối, riêng bước gom góp nguyên vật liệu cho một bảo vật cấp Hoàng Bảo, mất đến mấy chục năm thậm chí đến lúc Thánh sư đó xuống lỗ mới gom góp đủ. Cho dù là có cả bản thiết kế lẫn nguyên liệu rồi. Nhưng đến đời Thánh sư tiếp theo khi luyện bảo vật chỉ cần có sai lầm nhỏ khiến mọi thứ thất bại, làm cho nguyên liệu tổn thất thì những cố gắng và chuẩn bị của hai thế hệ trước đó cũng sẽ tan thành bọt nước.
Nhưng mà một khi thành công, lợi ích đem lại cũng cực kì đáng giá."
"Chế được một bảo vật mạnh mẽ chưa bao giờ là dễ dàng." Vũ thở dài bất lực, đứng dậy chốt thật chặt cánh cửa rồi trùm chăn kín mít đi ngủ.