Chương 146: Lần đầu ra mắt

"Được rồi, em chỉ tới đây thôi." Vũ ra hiệu với tài xế xe ngựa vì cảm thấy đã tới nơi, sau quãng đường một ngày một đêm dài đằng đẵng.

Chiếc xe dừng lại, hắn cùng Kim Huệ bước xuống đường lớn, Vũ liền dắt theo cô bé đi vào con đường nhỏ bên cạnh vườn quốc gia Phong Nha - Kẻ Bàng, nơi mà suốt một năm kể từ ngày Vũ rời khỏi luôn luôn có những đám võ giả giang hồ lui tới trú ngụ, sinh sống nhằm thực hiện công tác tìm kiếm người thân mất tích của chúng.

Vũ nhìn quang cảnh trước mắt liền thở dài, nơi từng được gọi là vườn quốc gia giờ đây chỉ còn là một mớ hỗn độn. Bởi vì những cây xanh trong quá khứ tới hiện tại chỉ còn là đám củi khô, mặt đất sớm đã bị xới tung thành những hố sâu không thấy đáy, hàng đống những túp lều bỏ hoang và vẫn còn một số người lượn lờ chưa chịu từ bỏ hy vọng.

Quanh co hồi sau cũng tới một thôn làng nhỏ, Vũ nheo mắt xác nhận sau đó tiến vào trong thôn, dân bản địa thấy có người lạ tới cũng không quan tâm cho lắm, bởi suốt năm vừa rồi luôn có những người ngoài lui tới mua bán trao đổi. Có chăng một số người ấn tượng với kiểu tóc của hắn nên hiếu kỳ xem xét mà thôi.

Nhờ sự chỉ dẫn từ người trong thôn, Vũ cũng biết đường đi tới được địa chỉ nhà của Băng Nhạn, đường đi vào nhà nàng dẫn vô phía bìa rừng, tương đối tách biệt với thôn làng. Sau vài phút di chuyển, từ khoảng cách vài chục mét hắn đã thấp thoáng thấy được một căn nhà sàn bằng gỗ khá đẹp, có thể được xếp vào hạng khá giả trong thôn. Thật ra căn nhà mới được dựng hoàn thành không lâu, Vũ tuy không góp sức nhưng cũng là một phần tiền bạc mà hắn gián tiếp đưa cho Băng Nhạn, thông qua thứ gọi là "tiền lương" mà hắn đưa gã Toản rồi ông ta đưa lại cho nàng.

Nhìn xung quanh vài lượt, hít một hơi sâu nén lại hồi hộp đang dâng trào, và cả một chút…ngại ngùng. Đây không phải lần đầu hắn tới chơi nhà của một nữ nhân nào đó, tại sao vẫn còn ngại? Có lẽ bản thân sắp làm chuyện gì xấu xa nên không được bình tĩnh hay sao?

Cởi ra chiếc mặt nạ để chân chính trở lại là Trần Tuấn Vũ, lấy từ trong nhẫn không gian mang ra một vài giỏ quà Tết, tuy hết Tết rồi mới tặng nhưng hắn nghĩ có là được rồi, còn hơn phải đi tay không.

Rón rén bước lên sân nhà, Vũ thấy bóng lưng một nữ nhân đang làm thứ gì đó, dường như không hay biết gì về sự hiện diện của hai anh em hắn thì phải.

"Hù!" Hắn vỗ lưng muốn trêu đùa nữ nhân nọ, chỉ thấy nàng ta giật mình suýt chút nữa đã hét toáng lên.

"Băng Nhạn, còn nhớ ra anh không?" Vũ trìu mến hỏi.

Nữ nhân kia chính là Băng Nhạn, nàng đứng hình như không tin vào mắt, phải tới khi Vũ mỉm cười dang rộng hai tay thì nàng mới tỉnh ngộ. Thân hình mảnh mai xinh đẹp ôm chầm lấy gã thanh niên cao lớn, không chủ động được mà bật khóc nức nở.

"Thôi nào, anh đây mà." Vũ xoa lưng nàng để an ủi, hắn thật sự cũng nhớ người con gái này nhiều lắm.

"Anh là cái đồ vô tâm, sao giờ mới chịu xuất hiện?" Băng Nhạn ấm ức hỏi, hai tay liên tục đập vào ngực hắn mà oán trách. Suốt một năm không có ngày nào là nàng không nhớ đến tên bại hoại này…

"Hihi." Vũ cười mỉm, lấy vạt áo sơ mi lau đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp. Thiếu điều chỉ muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng kia cho thỏa thích mới thôi.

"Anh cười cái gì? Sao không biệt tích luôn đi chứ?" Băng Nhạn làm nũng, nhưng Vũ không đáp, chỉ thấy hắn đưa tầm nhìn ra phía cổng nhà mà lên tiếng:

"Con chào hai bác ạ!"

"Chào…chào cháu!" Bác trai run rẩy chào lại, không phải sợ hãi mà là ông bị bất ngờ. Mới hôm qua còn mắng gái cưng mau kiếm chồng mà hôm nay, hai người vừa từ ngoài nương trở về thì đùng một cái đã xuất hiện một gã thanh niên đẹp trai ở đây rồi.

"Hai cháu, trời cũng đã sắp tối rồi, lên nhà với bác đi." Bác gái tươi cười, về phần ứng xử có vẻ nhỉnh hơn bác trai vài phần.

"À anh và em gái, vào…chơi thôi…" Băng Nhạn xấu hổ nên nói chuyện có hơi lắp bắp làm Vũ bật cười.

"Dạ vâng ạ, Kim Huệ, vào đây với anh." Vũ đáp lại, dắt tay em hắn đang ngộ độc cẩu lương bước theo Băng Nhạn lên căn nhà sàn, để lại đôi vợ chồng trung niên dưới sân với vẻ mặt ngơ ngác, vẫn chưa tin lắm về chuyện vừa xảy ra.

"Có phần khí chất nha." Bác gái lên tiếng sau một vài giây im lặng.

"Bà khen hơi thừa rồi đó haha." Bác trai cười đáp, đi lên căn bếp muốn chuẩn bị một bữa thịnh soạn nhằm tiếp đón con rể tương lai. Nhìn nét mặt hứng khởi của ông mà bảo không ưng có lẽ là nói dối.

Vũ cũng chẳng ngồi không, hắn xuống bếp tham gia chuyện nấu nướng mặc cho nhà gái khuyên ngăn hết mực. Mặc kệ điều đó, bằng tài lẻ nấu ăn phong phú của mình, còn lý do gì mà không trổ tài ghi điểm trong mắt nhà vợ tương lai đây?

Bữa tối thịnh soạn nhanh chóng được chuẩn bị xong nhờ bàn tay thần kỳ của Vũ, cả nhà quây quần ăn tối bên bếp lửa ấm cúng, hình như đã lâu rồi họ mới cảm nhận được sự vui vẻ thế này…

"Này, thời gian qua anh đã đi đâu thế?" Băng Nhạn đang tựa đầu vào vai Vũ thủ thỉ, cả hai đang ngồi dưới một bờ suối mà ngắm trăng, thơ mộng ngôn tình vô cùng…

"Anh đi theo thầy mình học võ thôi, còn em thì sao? Dạo này vẫn ổn chứ?" Hắn nhẹ nhàng hỏi.

"Không ổn chút nào, anh mà học võ cái gì chứ? Có mà đi với cô nào thì có." Nàng dang tay ôm hắn, hương thơm quyến rũ phả lên làm Vũ thích thú không thôi.

"Hahaha đồ ngốc, có một cô yêu còn không hết đây." Hắn cười véo má Băng Nhạn xinh xắn.

"Cái đồ hoa lá khoác lác." Nàng véo sườn người yêu một cái đau điếng.

"Ui da, tha anh."

"Không tha, mau nói."

"Nói gì chứ, em bị sao thế?"

"Nói!"

"Không có mà." Vũ dứt lời liền áp môi hắn vào môi nàng.

Băng Nhạn đang cười đùa liền đứng hình, nàng không hiểu sao bản thân không có chút kháng cự nào trước hắn, chỉ có môi nàng như tê dại, mắt nhắm nghiền hưởng thụ…

Hai chiếc lưỡi mơn trớn lấy nhau, cùng hưởng thụ khoái cảm sung sướng…

Nhanh chóng từ ngọt ngào, trở thành cuồng nhiệt…

Thứ gọi là quần áo, sớm đã buông lơi để lại hai thân hình trần trụi…

Một hồi lâu sau, nàng nép vào ngực hắn, hạnh phúc vô cùng.

"Thích chứ?" Vũ hỏi khi nựng mái tóc nàng.

"Đau chết đi được!" Băng Nhạn nũng nịu trả lời.

"Vậy là đau chỗ này phải không?" Hắn trêu chọc, đưa tay đến cửa mình nàng dò xét.

"Anh chẳng thương hoa tiếc ngọc gì cả." Nàng phồng má lên nhìn hắn.

"Hắc hắc, thôi kệ em đấy, lần này anh đến để thăm Băng Nhạn, còn là muốn nhờ em một chuyện."

"Anh cứ nói." Nàng nghiêm túc đáp lại, nếu có thể thực hiện chắc chắn nàng sẽ vì hắn.

"Anh muốn gia đình em có thể nhận nuôi Kim Huệ như con gái nhỏ, anh muốn nó có tình thương gia đình như bao người khác." Vũ nói.

"Vâng, anh cứ để em lo." Băng Nhạn dễ dàng đồng ý, nhìn Kim Huệ đáng yêu như vậy ai mà không thích cơ chứ.

Vũ mỉm cười gật đầu, ánh mắt đầy yêu thương.

"Nhưng mà, anh sẽ lại đi chứ?" Nàng buồn bã hỏi.

"Có lẽ vậy, hãy cho anh thời gian, nhất định không lâu nữa sẽ đón em theo." Vũ hứa hẹn.

"Em không tin nha."

"Có thật là không tin?" Hắn đẩy nàng ngã nhào, lại đưa khúc thịt của mình tìm kiếm u động huyền bí.

"Ư…không tin…" Băng Nhạn rên rỉ trong sung sướng, gã thanh niên này cũng thật là thô bạo cơ mà nàng thích. Vũ cũng mím môi chống lại cảm giác cực lạc phía dưới, đã lâu lắm rồi hắn mới sung sướng như ngày hôm nay...