Kim Huệ lùi ra sau vài bước, quan sát tổng thể người anh này rồi khẳng định chắc nịch:
"Em chắc chắn không thể nhớ nhầm được, tuy tóc có dài hơn nhưng gương mặt này của anh đã được in hình bán ở khắp nơi."
"Thật vậy à?" Vũ cố gặng hỏi muốn xác nhận.
"Thật mà, anh không tin có thể xuống thị trấn cùng Kim Huệ để xem."
"Hắc hắc…không ngờ ta lại có biệt danh Hắc Ám Ma Vương ngầu đến thế." Vũ cười tà xoa xoa khuôn mặt của hắn.
"Hay là…anh biến hình cho em xem đi!" Kim Huệ đánh thức hắn khỏi sự tự luyến.
"Để khi khác nha, ở đây anh thấy không tiện cho lắm." Vũ bừng tỉnh rồi từ chối, nếu giống như cô bé nói khi mà hình của hắn được in ra khắp thiên hạ, có nghĩa là bất cứ ai có mắt cũng có thể đã từng nhìn qua, nếu đen đủi lộ ra ngoài rồi họ tìm bắt hắn đem nghiên cứu thì toi mất.
"Vậy thôi ạ." Kim Huệ trả lời, khuôn mặt không giấu nổi sự thất vọng. Vũ chỉ mỉm cười xoa đầu rồi nói:
"Nếu có cơ hội nhất định sẽ cho em xem, đi lên lưng anh cõng cho nhanh."
Kim Huệ nghe xong thoăn thoắt leo lên lưng hắn, Vũ đeo lại chiếc mặt nạ xong dặn dò:
"Nhớ nè, đi ra ngoài phải gọi anh là Lý Nhạn Vũ đó nghe chưa?"
"Vâng ạ!" Cô bé thích thú trả lời.
Hai anh em hành trình xuống núi, trong kế hoạch mà Vũ đã vạch ra sẵn, hắn sẽ đem Kim Huệ gửi lại nhà của Băng Nhạn ở tỉnh Quảng Dương, tại đó cô bé sẽ nhận được tình thương của một gia đình trọn vẹn, tốt hơn rất nhiều so với việc đi theo hắn lang thang trên cõi giang hồ.
Đi mãi tới buổi trưa, hai người đã tới được một thị trấn cách điểm xuất phát hàng chục cây số về hướng Nam, điều Vũ làm đầu tiên không phải là ăn uống hay nghỉ ngơi, mà là ghé vào một cửa hàng kính mắt. Ông chủ cửa hàng thấy có khách liền đứng ra tiếp đón niềm nở:
"Hai vị khách quý, mời vào mời vào!"
Vũ gật đầu vào trong, để lại cô bé ngồi trên ghế dài, hắn tiến về những chiếc tủ kính xem xét.
"Cậu cứ dùng thử, thích cái nào cứ nói với chúng tôi." Ông chủ tươi cười giới thiệu.
"Dạ vâng." Vũ lễ phép trả lời, đeo thử lên một gọng kính hình tròn mà hắn thấy khá chim ưng. Rồi khi ngước lên soi chiếc gương lớn trên tường liền nhận được lời khen từ ông chủ:
"Quá ổn nha cậu thanh niên."
"Vâng haha." Vũ cười nhạt đáp lại, hắn tháo ra rồi thử một vài gọng khác nữa. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ cảm thấy ưng ý nhất đối với gọng kính hình tròn, vì hắn cảm thấy đeo vào trông bản thân thư sinh thật sự.
Trải qua thêm vài bài khám thị lực để ông chủ có thể biết độ cận mà cắt cho Vũ mắt kính phù hợp, trong khi chờ đợi thì hắn lại soi gương, đã quá lâu rồi hắn mới có chút rảnh rỗi để nhìn ngắm bản thân.
"Khuôn mặt Lý Nhạn Vũ xước xát khá nhiều rồi, chỉ cần là người tinh ý chắc chắn sẽ nhận ra đây là mặt nạ." Vũ tự cảm nhận khi xoa lên vùng má.
"Chà, nhìn ta cứ giống Eren Yeager xé manga bước ra dị, quả nhiên không uổng công nuôi tóc dài." Vũ tự luyến bởi kiểu tóc búi Man Bun trên đầu của hắn, trông bộ dáng lúc này còn điệu đà hơn cả mấy cô gái bánh bèo.
Ông chủ đã cắt xong kính, nhìn Vũ cứ soi gương vuốt ve mà ông thấy ấn tượng vô cùng bởi kiểu tóc lạ lẫm, ban đầu hắn bước vào mà ông còn tưởng là một nữ nhân ngực lép. Nhưng tới khi thấy thể hình đồ sộ của Vũ mới ngớ người, vì đây là một gã thanh niên để tóc dài, khá là khác biệt so với đa số nam nhân tóc ngắn ngoài xã hội.
Ông từng có những ý nghĩ "kỳ thị" nam nhân tóc dài, cho rằng những gã nam nhân để tóc dài sẽ trông yếu đuối ẻo lả, và tóc dài chỉ dành riêng cho chị em phái đẹp. Nhưng hôm nay Vũ đã chứng minh suy nghĩ của ông chủ là hoàn toàn sai lầm, hắn làm ông mở mang tầm mắt và cảm thấy mình thật cổ hủ, nông cạn.
Kim Huệ thấy ông chủ cứ nhìn chăm chú gã anh của mình thì cười thầm, hóa ra người ngoài lần đầu nhìn thấy Vũ cũng bị bất ngờ như cô bé. Bởi đây là một gã trai toát lên khí thế có phần quá đặc biệt so với những người khác.
Tới khi cảm thấy vuốt ve đã chán, Vũ thanh toán chiếc kính cận, đeo nó lên mắt rồi lại cùng Kim Huệ ra ngoài đường phố, những dòng người mua bán tấp nập sau dịp Tết làm Vũ muốn tắc thở, quá trời đông đúc toàn người là người.
Dắt Kim Huệ đi sau mình, Vũ tranh thủ nhìn ngắm mọi thứ bằng chiếc kính mới, hắn chợt giật mình thầm nhủ sau khi nhìn thoáng một lượt:
"Thế giới này, trùng hợp nhiều điều so với địa cầu một cách kỳ lạ. Thật sự không thể hiểu nổi."
"Lẽ nào, thế giới này là một trò chơi điện tử? Tự nhiên ta nhớ về bộ phim Ma trận, nơi mà con người thực sự đang bị nuôi nhốt." Hai mắt Vũ sáng rực vì suy nghĩ mới lạ.
"Thằng nào, là thằng nào đang điều khiển ta nhỉ, nếu có nghe được thì nạp cho ít vui vẻ đi, dạo này đau khổ quá rồi." Vũ đưa hai mắt lên bầu trời mà thầm cầu xin.
"Chúng ta tới rồi anh!" Kim Huệ lay lay cánh tay đánh thức hắn, sau đó chỉ sang quán cơm trước mặt hai người.
"Được rồi, vào thôi." Vũ gật đầu, hắn có thể nhịn đói nhưng em hắn còn nhỏ thì không thể, vậy nên phải ăn uống đầy đủ ba bữa một ngày.
Hai anh em bước vào trong quán, đây là một quán cơm khá sạch sẽ với hàng chục bàn ăn, đoàn khách đông đúc xếp thành hàng dài chứng tỏ vị thế không hề tầm thường chút nào. Hắn dắt theo Kim Huệ nối vào cuối hàng chờ đợi như bao người khác, ăn được cơm ngon mà phải chờ đợi một chút thì cũng chẳng có gì thiệt thòi.
Thêm khoảng vài phút xếp hàng thì hai anh em mới lấy được cơm, đi xuống dãy bàn phía cuối cùng vì muốn có chút yên tĩnh mà thưởng thức.
Đút vài miếng thơm ngon vào miệng làm Vũ thật sự bừng tỉnh, đã gần chục ngày nay hắn chưa hề bỏ bụng một hạt cơm nào, không phải hắn không có gì để ăn, mà đúng hơn là hắn không có tâm trạng, khi mà bản thân gặp phải những chuyện quá mức đả kích.
Đang ăn uống hăng say, chợt vành tai bên phải của Vũ giật nhẹ liên hồi vài cái vì âm thanh truyền tới, hắn đảo mắt sang liền thấy một vài nam nhân ăn mặc theo kiểu võ giả truyền thống, cùng ngồi ăn cơm và tám chuyện với nhau trong chiếc bàn phía góc của quán. Chính bộ trang phục của họ làm hắn cảm thấy khá hiếu kỳ, đành dừng lại mà vểnh tai lên nghe cho thật kỹ:
"Cố đến mấy vẫn phải thất bại trong chuyện tìm kiếm, thật sự ta cảm thấy rất xấu hổ."
"Haizzz, đồng dạng với chúng ta thì những thế lực khác cũng thất bại như thế, mong khi trở về thì chủ nhân không quá giận dữ."
"Ừ, cái Hoàng Lăng Thái Thiên khốn nạn này, đã xới tung khu rừng cả năm nay mà không thấy nó ở đâu."
"Suỵt, đừng có mà nhắc tới bốn chữ đó tại chỗ đông người này."
"Đừng quá lo, hắn nói nhỏ như thế không ai nghe thấy đâu."
Ngoài mặt Vũ ăn như chết đói, thật ra trong lòng hắn đang cười thầm về câu chuyện Hoàng Lăng Thái Thiên của đám võ giả kia, suy đi tính lại có lẽ họ đang truy tìm dấu vết của những người bị mất tích, mà đúng hơn là bị Minh Vương Thái Thiên tiễn đi Tây phương cực lạc cả lũ rồi.
"Đừng bàn về chuyện đấy nữa, các ngươi không thắc mắc tại sao chúng ta được gọi về sớm hơn hai tháng à?"
"Ừ ha, đáng lẽ phải tới tháng tư mới về chứ nhỉ?"
"Thắc mắc khỉ gì, do chủ nhân gọi về để làm căn cước công dân, là một loại giấy tờ tùy thân mới tinh, vừa được bên trên ra chỉ thị rằng mỗi công dân đều phải làm lấy một cái."
Vũ nghe đến căn cước công dân thì không khỏi giật mình, sao giống địa cầu vậy?
Cuộc hóng hớt đến một lúc sau mới chịu kết thúc khi đám người rời đi, Vũ thấy vậy cũng đứng dậy thanh toán tiền cơm xong đi ra. Hai anh em rảo bước trên phố muốn thuê lấy một xe ngựa, dù sao Kim Huệ vẫn còn nhỏ, hắn không thể bắt cô bé đi bộ hàng trăm cây số được.