Chương 144: Không thể yên lòng

Sáng sớm hôm sau

Đánh thức Kim Huệ sau một đêm an giấc, Vũ đưa cô bé theo mình lên Phong Vân Sơn để cùng với người làng Vạn Nam lo hậu sự môn phái.

Từ khắp những con đường nhỏ, thấp thoáng những lá cờ đen trắng biểu thị cho tang lễ, Vũ nhìn mà tim hắn lại nhói lên mấy hồi về ký ức đau thương.

Lên tới nơi thì người làng đã ở đây từ sớm, dọn dẹp chiến trường để dựng lên 5 ngôi mộ xếp thành hàng phía ngoài. Một số người già đang làm những nghi lễ cúng bái trong tang lễ, có người thì phục dựng nhà cửa còn có người thì chuẩn bị đồ ăn.

"Thật tốt!" Vũ thấy biết ơn sự giúp đỡ tận tình của người làng chài, vì họ hiểu nếu lại để hắn phải chứng kiến thảm cảnh, không biết hắn sẽ còn đau đớn tới thế nào nữa…

Vũ buộc lên đầu Kim Huệ và mình mỗi người một chiếc khăn trắng, cô bé tuy không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn chấp thuận. Người làng thấy Vũ đến cũng không dám hỏi chuyện, chỉ đành nhìn bằng ánh mắt chua xót. Mấy ai có thể chịu đựng được những chuyện thế này mà không phát điên?

Lặng lẽ tiến tới trước thềm những ngôi mộ đơn sơ, Vũ cầm một vài nén hương vừa đi vừa thắp. Kim Huệ nhỏ bé không biết hắn đã phải trải qua chuyện gì, không dám hỏi mà chỉ bắt chước làm theo.

Tới một ngôi mộ, hắn đột nhiên nổi giận với hai từ được viết trên lệnh bài:

"Độc Hành…Grừ..."

"Oành!" Một đòn Song Thủ Quyền được tung ra trực tiếp phá tan ngôi mộ thành hàng trăm mảnh, đánh động đến tất cả mọi người xung quanh nhìn vào, có người cảm thấy bất ngờ, có người ngơ ngác, còn có người thậm chí hoảng loạn vì hành động bất thường của Vũ.

"Không sao, chỉ là nó không xứng đáng được chôn cất đàng hoàng." Hắn lên tiếng giải thích về hành động của mình, rồi lại tiến về những ngôi mộ khác mà tiếp tục thắp hương. Mọi người thấy vậy cũng quay trở về công việc, biết chắc hẳn phải có lý do chứ không thể nào mà tự dưng Vũ làm thế, hắn trong mắt họ là một thanh niên rất thông minh, không bao giờ làm ra mấy chuyện vô não.

Cúi đầu trước bốn ngôi mộ, lòng hắn lại trào dâng cảm giác đau đớn.

Những người này, đã từng thân thiết tới độ hắn cho rằng đây chính là người thân kiếp này của mình.

Vậy mà, một ả đàn bà bước đến và đạp đổ tất cả.

Vũ bắt đầu đổ lỗi cho bản thân, hắn thật phế vật vô dụng, là một thứ mang đến xui xẻo.

Lòng nặng trĩu bởi đau xót, trái lại vẻ mặt hắn lại chẳng thể hiện ra chút cảm xúc nào.

Trong khoảnh khắc này, tất thảy mọi người xung quanh đều dừng lại mà theo dõi hắn, không một ai dám thốt nên lời.

Những người suy nghĩ đơn giản, sẽ cho rằng hắn thật vô tâm khi nét mặt biểu hiện sự bình thản, nhẹ nhàng.

Nhưng còn những người đã từng trải qua quá nhiều đau khổ, lại không nghĩ thế, họ biết đằng sau bộ mặt vô lo vô nghĩ kia là một bầu trời đau thương.

Quả thực là như vậy…

Kim Huệ cũng cúi đầu tương tự người anh, cô bé thấy bất lực vì biết hắn đang buồn mà chả thể giúp gì.

Vũ muốn khóc lắm, nhưng bản thân hắn là con trai, không thể để lộ ra sự yếu đuối nhu nhược.

Khoảnh khắc im lặng cứ vậy kéo dài tới cả phút đồng hồ, rồi cuối cùng mọi người cũng thôi không để ý, ai nấy đều quay về việc của họ.

Thêm một hồi lâu nữa, Vũ mới đứng dậy rồi dắt Kim Huệ đi cùng mình, tới khu vườn phía sau. Hái cho cô bé một vài quả ngọt, còn lại cho bản thân mình những trái khổ quả.

Dựa mình vào tường thở dài, Vũ muốn tìm thấy sự đồng cảm, một tay hắn bật nắp chai rượu cay nồng lên uống, tay còn lại cầm khổ quả bỏ miệng gặm nhấm.

"Hahaha…" Cay đắng sốc lên tận óc làm hắn mỉm cười, một tràng cười thê lương.

Nước mắt chảy dài vì hai khổ sở đang phải chịu đựng. Còn Kim Huệ bên cạnh từ sớm đã tái mét mặt mũi, gã anh trai này điên thật rồi, ăn uống thế này chẳng ngon tí nào.

"Tìm thấy sự đồng cảm rồi, hóa ra cay đắng là như thế này à? Sao ta vẫn chưa thấy đủ?" Vũ thầm nhủ trong lòng.

Hai ngày sau

Người cuối cùng của làng chài Vạn Nam đã rời đi để kết thúc đám tang môn phái, chỉ còn lại hai anh em lặng lẽ cúi chào cảm tạ. Đợi khi bóng người đi khuất, Vũ chẳng nói chẳng rằng, ngồi bệt xuống đất lấy một điếu thuốc lá ra hút.

"Ta có mặt trên cuộc đời để làm cái gì? Hết năm lần bảy lượt phải chứng kiến gia đình, người thân bỏ mình mà đi." Vũ tự hỏi trong lòng, dáng vẻ bất lực hiện rõ ra ngoài.

"Lão Thiên? Lão cho ta một cuộc sống dư dả nhưng lại lấy đi những người quan trọng nhất của ta, làm thế để làm gì? Nếu có thể lựa chọn, ta thà rằng sống cuộc đời nghèo khổ nhưng có đầy đủ gia đình của mình còn tốt hơn." Hắn nhả khói thuốc, thở dài liên tục.

Trời xanh bất chợt đổ cơn mưa, như để đáp lại lòng người.

"Mưa lớn rồi, chạy vào trong đi em, đừng ở đây nữa." Vũ nói với Kim Huệ.

"Dạ." Cô bé nghe lời, lặng lẽ bỏ vào trong, để lại hắn một mình với rất nhiều suy nghĩ.

"Vạn vật đều có khuyết điểm và ưu điểm của riêng mình, có lẽ đó là công bằng mà tạo hóa ban tặng."

"Ta biết bản thân cũng chẳng có quyền trách lão, nhưng ta thực sự ấm ức không biết phải trách ai bây giờ."

"Trách kẻ thù ác độc ư? Nếu ở góc nhìn của Đông Phương Vô Địch, với ả ta thì đó lại là chuyện đúng đắn."

"Ta không hề biết ả tới đây và giết người để làm gì, vì mục đích gì, chỉ có thể nôm na đoán mò đó là vì lợi ích, hoặc là ghen ghét thù hận nào đó."

"Cuối cùng vẫn là tự trách mình yếu đuối thì đúng hơn."

Vũ nắm chặt nắm đấm trong tay tới mức rỉ máu, quyết định phần đời còn lại của hắn sẽ dành để trả thù. Nếu trước kia tu luyện chỉ để "nâng tầm bản thân" nhằm mục đích tiếp cận được nhiều thể loại nữ nhân trong xã hội thì bây giờ, hắn sẽ tu luyện để lấy sức mạnh chém giết kẻ thù, những kẻ đã mang người thân của hắn đi mãi mãi.

Không biết bao lâu sau, phải tới tận khi trời tạnh mưa Vũ mới chịu đứng dậy, hắn vào trong làm một số việc cá nhân sau đó lay gọi Kim Huệ đang ngủ:

"Đi thôi, chúng ta sẽ rời khỏi đây."

"Chúng ta về làng chài phải không anh?" Cô bé lúc hỏi vẫn còn có vẻ buồn ngủ.

"Không em, chúng ta phải có con đường của riêng mình." Nói rồi hắn bỏ ra ngoài cửa trước trong khi đợi Kim Huệ chuẩn bị.

"Hai ta cúi chào họ lần nữa." Vũ nói với Kim Huệ sau khi cô bé bước ra phía cổng.

"Nhất định sẽ có ngày trở về đây." Vũ thầm nghĩ trong đầu.

"Chúng ta đi đâu vậy anh?" Kim Huệ đánh động hắn, vẫn còn có vẻ luyến tiếc sau khi cúi chào.

"Đi về quê vợ anh." Hắn đáp lại.

"Điêu, nhìn mặt anh trẻ vậy lấy đâu ra vợ."

Vũ cười mỉm, tháo chiếc mặt nạ da người trên mặt, để lộ gương mặt anh tuấn còn hơn Lý Nhạn Vũ vài phần của chính mình.

"Thấy mặt anh bao giờ chưa?" Vũ hỏi Kim Huệ còn đang ngơ ngác.

Cô bé suy tư như cố gắng nhớ ra điều gì đó, phải mất một lát sau mới trả lời:

"A, em nhận ra rồi, anh có phải là Hắc Ám Ma Vương đúng không?"

"Hắc Ám Ma Vương?" Vũ hỏi bằng một bụng nghi hoặc, hắn chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ.

"Kim Huệ thấy người ta gọi anh như thế sau khi cuộc thi liên học viện kết thúc, chẳng lẽ, anh không biết hay sao?" Cô bé tỏ vẻ vô tri hỏi ngược lại.

"Thú thật là anh không biết, nhưng em nói cuộc thi liên học viện gì đó nghe cũng quen quen ấy chứ." Vũ đáp lại.