"Đừng khóc nữa, em có chuyện gì vậy?" Vũ xoa đầu nhẹ nhàng hỏi.
"Em sợ, anh đừng bỏ em…" Cô bé thút thít trả lời, bộ dáng mặt mũi cô bé lấm lem, quần áo nhem nhuốc bẩn thỉu nhưng Vũ không hề e ngại, hắn còn rất tội nghiệp cô bé nữa là đằng khác.
"Đừng sợ nữa, em bị sao mà không muốn đi theo chú ấy? Chú bộ đội sẽ đưa em về mà!" Vũ cúi xuống lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài.
"Em…em không còn nhà để về ạ…" Cô bé mếu máo trả lời.
"Thôi được rồi, chuyện này anh cứ để em vậy." Vũ hướng tới người lính bên cạnh mà nói, anh ta nghe vậy cũng đành cho hắn tự lo liệu.
"Không sao này, lên lưng của anh, anh đưa em ra khỏi đây được chứ?"
Cô bé thấy vậy trèo tới lưng hắn, vẻ mặt chuyển sang vui vẻ khác hẳn ban nãy.
Ra bên ngoài hang động, đám người Hắc Long bị quân đội áp giải, đám nhỏ thuộc làng chài Vạn Nam đều theo người làng trở về, còn những đứa trẻ còn lại sẽ do quân đội lo liệu.
Vũ bước theo đoàn người của trưởng làng Túc Tế, hắn tiến lại trò chuyện với ông:
"Trưởng làng, cháu nghĩ từ giờ hãy giữ lại một số người trẻ khỏe ở làng được chứ? Tuy cuộc sống ngư dân vất vả nhưng nên sống vì con cái một chút."
Vũ hiểu một điều rằng, đất nước của hắn là một quốc đảo, giá trị của hải sản thật sự không lớn vì khắp đất nước ở đâu cũng có. Những lớp trẻ nơi đây muốn vào trong thành thị để kiếm sống, để khám phá những thứ mới lạ, và cứ thế họ kết hôn rồi để lại con cái cho những bậc ông bậc bà chăm sóc. Thậm chí có một số người còn thẳng thừng chê bai cuộc sống làng chài vất vả, nghèo đói…
"Haizzz, có lẽ phải như vậy rồi. Cảm ơn cậu đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều." Trưởng làng Túc Tế thở dài, ông đang nặng nề không biết phải giải thích sao, với cha mẹ của những đứa nhỏ không may mắn thiệt mạng.
Vũ gật đầu vâng dạ rồi cũng lẩn đi phía sau, hắn lên tiếng làm quen cô bé sau lưng:
"Em tên gì vậy?"
"Tên của em là Kim Huệ, còn anh thì sao?"
"Anh tên Nhạn Vũ 17 tuổi, còn Kim Huệ bao nhiêu tuổi?"
"Em mới 8 tuổi ạ."
"Có phải em học ở trường kia không?" Vũ chỉ tay tới trường tiểu học cách đó không xa.
"Không ạ, em thấy lạ lắm thưa anh." Kim Huệ lắc đầu đáp lại.
"Vậy chắc em ở một nơi xa tới đây rồi." Vũ suy đoán.
"Có lẽ vậy đó anh, mà em bảo anh cái này được không?" Cô bé thì thầm vào tai hắn.
"Chuyện gì?"
"Hay anh cho em đi theo anh nha, ba mẹ em mất rồi…em không còn nhà để về nữa…" Kim Huệ ủ rũ nói nhỏ.
"Haizzz…" Vũ thở dài vì thấy đồng cảm, thế gian này tại sao lại có lắm chuyện đau khổ như vậy?
Sau một vài giây đắn đo, Vũ đáp lại sự mong chờ của cô bé:
"Đi theo anh sẽ cực lắm đó, tại anh cũng không có ba mẹ, chỉ sống một mình lang thang khắp nơi mà thôi."
"Anh cho Kim Huệ đi theo anh được chứ? Em không sợ khổ đâu, nhất định sẽ nghe lời anh mà…"
Vũ lại thở dài không đáp nữa, tâm trạng hắn đang cực kỳ xấu, không thể quyết đoán được chuyện gì cho nên đành chọn cách im lặng.
Một lúc sau Vũ đã về tới nhà của lão Khang, hắn kêu Kim Huệ đi tắm còn mình thì xuống bếp, nướng một vài con cá vì biết cô bé đã vài ngày không được ăn gì, hắn thật sự thấy thương lắm.
Thêm một chút thời gian, hắn bê từ bếp lên một đĩa cá nướng lớn đang tỏa hương thơm ngát, một cốc sữa nóng cùng vài quả dại có thể ăn được. Ngồi ở bàn chờ đợi cô bé.
"Cạch!" Tiếng mở cửa phòng tắm làm Vũ chú ý, Kim Huệ bước ra với chiếc váy đen sạch sẽ, sự tương phản làm nổi bật lên khuôn mặt xinh xắn cùng làn da trắng hồng, mái tóc rũ rượi được cột cao lại càng toát lên vẻ đáng yêu ngây thơ, quả nhiên khác một trời một vực so với khi nãy làm Vũ há hốc mồm kinh ngạc, hắn biết trước cô bé sẽ xinh hơn nhưng không ngờ lại xinh hơn nhiều thế này.
"Kim Huệ, lại đây ăn tối!" Vũ vẫy gọi cô bé đang có vẻ ngại ngùng.
"Dạ vâng!" Kim Huệ lễ phép trả lời, tiến đến ngồi ngoan ngoãn cạnh hắn đồng thời nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn, nuốt nước miếng liên tục vì đói bụng, thật sự đã mấy ngày rồi cô bé không có được ăn gì.
"Mau ăn đi, là anh làm cho em đó." Vũ đẩy chiếc đĩa cá lên trước mặt Kim Huệ, cô bé gật đầu dạ vâng rồi nhanh chóng cầm lên một con cá mà xâu xé, gò má ướt đẫm hai hàng nước mắt vì không ngờ còn có người đối xử tốt với mình như thế…
Thấy vậy hắn cũng chỉ biết xoa đầu cô bé nhằm an ủi, bây giờ Vũ mới biết cuộc sống này còn quá nhiều hoàn cảnh đáng thương, hắn kiếp trước tuy mất cha mẹ nhưng ít ra còn có cái ăn cái mặc, có khi nào được chứng kiến những đứa nhỏ đáng thương như này đâu…
Lặng nhìn Kim Huệ đang ăn, Vũ suy tính tới việc sẽ nhận nuôi đồng thời truyền bá võ công của mình cho cô bé, hắn biết con đường biến mạnh nhằm trả thù Đông Phương Vô Địch, một mình hắn sẽ không thể đi được nếu không có sự giúp đỡ từ những người khác. Vũ cần những thủ hạ trung thành bên cạnh mình, những kẻ sẵn sàng bán mạng cho hắn khi cần thiết.
Vài phút sau, Kim Huệ xoa xoa cái bụng no tròn của mình mà tỏ ra sung sướng, vì đã lâu rồi cô bé có được ăn gì đâu, chứ đừng nói đến ăn ngon thế này. Vũ cũng mỉm cười vui vẻ, hắn hỏi cô bé:
"Kim Huệ, em còn có người thân nào khác của mình hay không?"
"Dạ em không còn…" Cô bé buồn bã trả lời.
"Về chuyện lúc nãy, vậy Kim Huệ có thể đi theo anh chứ?" Vũ hỏi sau một vài giây đắn đo.
"Dạ được thưa anh, nhất định Kim Huệ sẽ ngoan ngoãn." Cô bé cảm kích đáp lại, Vũ trong mắt cô bé bây giờ tựa như người thân ruột thịt, chẳng có chút nào xa lạ hay sợ hãi.
Gật đầu trìu mến, Vũ chỉ tay về chiếc giường gần đó: "Vậy đi ngủ thôi, ngày mai anh sẽ dẫn em đi chơi."
"Dạ vâng!" Kim Huệ lễ phép đáp lại, nghe lời hắn trèo lên chiếc giường để nghỉ ngơi, trong lòng như có hào quang chiếu rọi vì hạnh phúc, vậy là cô bé từ nay sẽ không phải lo về cái ăn cái mặc nữa rồi...
"Haizzz…" Vũ thở dài khi nhìn Kim Huệ ôm gối ngủ say, thầm nghĩ bản thân không biết có ác độc quá hay không khi lựa chọn cô bé ngây thơ này. Nhưng Vũ sẽ không bao giờ hối hận, vì mối thù của hắn còn đó, để trả được hắn sẽ bất chấp tất cả.
Chờ tới khi lão Khang trở về trông chừng nhà cửa, Vũ ra ngoài và đi tới bụi tre mà một năm trước hắn cùng Phương Vy tâm sự ở đó. Lặng lẽ ngồi xuống mặt đất, châm lấy điếu thuốc muốn suy tư về những chuyện đã qua.
"Phù…" Nhả một hơi khói thật dài, nét mặt Vũ biểu thị trạng thái vô lo vô nghĩ. Tựa như hắn muốn nói rằng: "Thôi không sao đâu, mọi chuyện vẫn ổn mà!"
Nhưng thực sự là, nó cũng chẳng ổn tí nào đâu…
Tròng mắt Vũ đỏ au, hắn đang cố nén lại những giọt nước mắt chực trào. Tim hắn thắt lại vì đau đớn, vì hận…
Hận kẻ thù mạnh mẽ…
Hận bản thân phế vật…
Hận tại sao con người lại có cảm xúc tiêu cực…
Hận tất cả mọi thứ…
"AAAAAAAAAAAAAA…" Một tiếng hét thật lớn nhằm giải tỏa sự khổ sở cùng oán hận.
Ánh mắt Vũ lộ rõ một sự thấu hiểu, hắn đã thực sự cảm nhận được sự sinh tồn ở thế giới này còn khốc liệt hơn địa cầu rất nhiều. Mạnh được yếu thua, nếu muốn sinh tồn, nhất định phải có được thực lực bá đạo, bá đạo đến mức mà tất cả thiên hạ đều kinh hãi thì bản thân mới không bị bắt nạt.
"Được sống là một cơ hội, thất bại cũng không sao, quan trọng là ngày mai vẫn được bước tiếp, chỉ cần lão tử còn trên cõi đời này thì mối thù vẫn sẽ tất báo."