"Báo cáo đồng chí đội trưởng, bên trong quả thực có một trận pháp ngụy trang, có thể mất tới một vài phút để tôi tiến hành phá bỏ…hết!" Người lính kia báo cáo ngắn gọn sau khi bước ra.
"Được rồi, chúng ta cùng nhau vào, đợi khi hoàn thành phá bỏ lập tức tấn công phủ đầu vào mục tiêu, tránh cho lâu dài dẫn tới bứt dây động rừng." Tiểu đội trưởng ra lệnh.
"Rõ!"
Đoàn người nhẹ nhàng di chuyển vào trong, núp sau người lính kia sẵn sàng cho một đợt tấn công bất ngờ.
"Chuyên án này tại sao lại để mấy thằng cùi bắp như chúng ta thực hiện?" Giọng nói bên trong tảng đá lại truyền ra, dường như người nói không hề phát giác đoàn người rình rập phía ngoài trận pháp.
"Vì trong ngẫu hứng của một trưởng lão muốn tái tạo dự án sau vài chục năm thôi, với cả thử nghiệm đâu cần những người giỏi cho phí phạm? Đầy công chuyện cho họ làm đấy nhé!"
Vài phút sau
"Rắc!" Một tiếng nứt vỡ, lập tức đoàn người xuất kích đánh gục hai gã đàn ông trong nháy mắt. Nhanh tới nỗi bọn chúng còn chưa kịp nhận ra chuyện gì.
"Thì ra là người của Hắc Long!" Vũ căm hận thầm nghĩ trong đầu.
"AAAAAAAAAAAA…" Tiếng thét trẻ con vang lên từ một cánh cửa khiến bọn Vũ giật mình. Khi này họ chắc chắn rằng đám trẻ đã bị bắt cóc tới đây rồi.
"Lại thất bại rồi, đứa tiếp theo, có lẽ đám nhóc này phải thử nghiệm hai ngày đó!" Giọng nói đàn ông bên trong cánh cửa vọng ra.
"Uỳnh!" Cánh cửa bị trưởng làng Túc Tế đạp tung, bất chấp tình hình đối phương còn chưa được tìm hiểu rõ ràng.
Phía trong hang động lập tức hắt ra ánh sáng, hiện hữu một toán khoảng chục nam nhân trung niên ăn mặc đồng phục Hắc Long, đang tỏ ra kinh ngạc nhìn tới phía đám người trưởng làng Túc Tế.
"Hỗn xược!" Một tên Hắc Long có vẻ mạnh nhất quát tháo, sát khí của một Chiến Binh cấp 5 tỏa ra làm Vũ rùng mình.
Không múa mép nhiều lời, hai phe xông vào choảng nhau túi bụi nhưng ai cũng chừa lại gã Chiến Binh cấp 5 khiến Vũ sợ teo dái, đang tính chơi bài chuồn thì hắn đã bị gã tung kiếm nhắm vào:
"Chạy đâu con sâu?" Vũ thất kinh bởi kiếm chiêu chém tới nhanh như sấm sét, hắn vội vàng cúi người né tránh.
"Xoẹt!" Chút tóc trên đầu bị lưỡi kiếm sượt qua, Vũ rút Hoàng Hôn Kiếm trong người ra phản công:
"Keng!" Kiếm chạm phải kiếm, gã trung niên thân thủ cũng không phải dạng vừa.
Bật vội ra sau để quan sát, Vũ nhoẻn miệng cười vì đối phương không có thuộc tính nguyên tố, bảo kiếm cũng chỉ là dạng cùi bắp.
Vốn không có thói quen nhiều lời, gã trung niên nhảy tới tung trảm, kiếm trên tay sáng rực bởi nội khí của Chiến Binh cấp 5, mạnh mẽ hơn Vũ vài phần là điều không thể nghi ngờ.
Né tránh không phải cách hay bởi đòn trảm quá sức ảo diệu làm Vũ nhìn không ra, hắn huy động thật nhiều nội khí lên Hoàng Hôn Kiếm nhằm phòng ngự.
"KENG!" Kình lực khủng khiếp đánh vào làm Vũ đau đớn khụy gối xuống đất, còn phía gã trung niên bị bật ra trong sự kinh ngạc tột độ:
"Hỗn Độn Cuồng Phong khí? Ngươi có thứ này?"
"Đúng rồi, còn có cả Lôi khí nữa!" Vũ trả lời, áp sát bằng Lôi Ảnh sau đó cấp tốc đánh ra một đòn Thập Ma Linh Tụ, mười đòn kiếm chớp nhoáng cắt tới làm gã trung niên bất ngờ tập hai. Thế quái nào một thằng Chiến Binh ghẻ lại sở hữu hai nguyên tố? Rồi võ thuật nó học ở đâu mà thâm ảo như vậy?
Gặp nguy không loạn, gã thả đi cây kiếm đã sớm nát vụn trong tay, sau đó bắt chéo hai tay vào thế thủ.
"Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…" Mười kiếm cắt trúng cả mười nhưng tuyệt nhiên không một vết xước hiện hữu trên cơ thể gã trung niên, điều đó khiến Vũ kinh hãi nhảy ngược ra sau phòng ngừa đòn phản công từ gã.
"Chừng đó vẫn không đủ bù đắp chênh lệch thực lực, phải làm sao đây?" Vũ nhíu mày tự hỏi.
"Hừ! Lưỡng hệ thì đã sao?" Gã trung niên tỏ ra bực mình cởi bỏ lớp áo, để lộ da thịt đang biến đổi thành một lớp lông màu đen nhám, móng vuốt trên hai tay mọc dài như vuốt sói. Vồ trảo tới Vũ muốn xé xác hắn thành trăm mảnh coi bộ mới hả dạ.
"Thập Ma Linh Tụ!" Mười đường kiếm sắc bén được xuất ra hòng chống đỡ.
"Keng keng keng…" Kiếm chiêu đánh vô cứ như chạm phải thành đồng vách sắt.
"Binh!" Hoàng Hôn Kiếm bị trảo sói cường hãn đánh bật đi, chủ nhân của nó cứ thế rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
"AAA!!!" Vũ hét lên đau đớn sau khi bị cào trúng, máu trên tay hắn chảy không ngừng bởi da thịt rách nát, may mắn tay nhanh chứ chậm tí nữa là được làm lại cuộc đời rồi.
"CON CHÓ!" Phẫn nộ gào thét, Phong Lôi vận chuyển tức thời vào hai tay, đánh ra đòn Song Thủ Quyền mạnh nhất từ khi Vũ sinh ra tới bây giờ.
"BINH! BINH!" Song Thủ Quyền bá đạo khiến trảo công gã trung niên bị đánh bật, không những thế còn bị giã tiếp vào đầu làm gã choáng váng, máu từ đầu rỉ ra tựa như hộp sọ đã bị quyền kình chấn vỡ. Thương tích tưởng chừng chí mạng ấy nhưng với một người sói vẫn chưa là gì, ngay lập tức tay trái gã bóp chặt cổ Vũ trong sự kinh hoàng của hắn:
"Khà khà!" Gã trung niên cười tà, tay còn lại thò vô túi quần định móc ra thứ gì đó bất thiện.
"Ọc ọc…" Vũ không ngờ đối phương lại phản công được nhanh đến thế, toàn bộ lực lượng trong cơ thể vận động bảo vệ lấy phần cổ đáng thương, hai tay đấm mạnh vào tay đối phương quyết không để bị bóp chết.
"Uống mau!" Gã người sói tăng mạnh lực siết trên cổ thiếu niên, tay còn lại đưa tới miệng Vũ một lọ dung dịch xanh lá có mùi vị tởm lợm vô cùng.
"Không đời nào đâu con chó!" Thầm nghĩ trong đầu như vậy, Vũ gồng hết sức bình sinh giằng co lọ thuốc cùng đối phương.
"PHẢI UỐNG!" Gã trung niên gào thét chuyển hóa tất thảy sức mạnh trong người đẩy Vũ xuống đất. Hơn 2 cấp Chiến Binh không phải là chuyện có thể đùa giỡn.
"GRỪ!" Trừng mắt giận dữ nhìn thẳng bộ mặt lông lá gớm ghiếc, Vũ không muốn phải chết vô ích, hắn vận động tới Ma thể…
"Uỳnh!" m thanh chấn động vang lên, gã người sói bị đánh ngã trước sự bàng hoàng của Vũ.
Vài người lính lực lưỡng cường tráng xông vào đánh gã người sói tới tấp, là quân tiếp viện vừa kịp xuất hiện ứng cứu, Vũ cũng thôi không hóa Ma vì biết bản thân đã tạm thời bước ra khỏi cái chết.
"Cảm ơn các anh!" Hắn cúi đầu cảm tạ, xé chiếc áo trên người ra cầm máu lại vết thương rồi tiếp tục đánh nhau.
"Aaaa!"
"Oành oành!"
Trận chiến diễn ra ngày càng thêm sôi động, cuối cùng phe Vũ bằng số lượng áp đảo đã chiến thắng nhưng cũng tổn thất không nhỏ, thậm chí có người còn nguy kịch bởi nanh vuốt loài sói có phần quá ác độc.
Bây giờ bọn họ mới để ý tới, phía trong góc hang còn có một toán trẻ con khoảng chừng 4 tuổi tới 10 tuổi bị trói lại với nhau thành một đống, đứa nào đứa nấy đều bị lấy vải bịt mắt chỉ có thể khóc lóc kêu than. Thậm chí còn có một số đứa đã chết giống như trúng kịch độc nằm la liệt trên đất, thảm thương vô cùng.
"Một số đứa trẻ đã ngừng thở!" Lão Khang buồn bã nói sau khi kiểm tra.
"Một hai ba… Hai mươi sáu, sao ở đâu mà nhiều thế này?" Gã tiểu đội trưởng hỏi một cách bất ngờ sau khi đếm số lượng.
"Không phải mỗi đám trẻ làng chài Vạn Nam chúng ta bị bắt cóc, còn có ở những làng khác nữa." Trưởng làng Túc Tế giải thích.
Mọi người nhanh chóng giải thoát cho những đứa trẻ, phong tỏa toàn bộ chiếc hang và đưa những người cần đưa tới nơi an toàn.
"Huhuhu…" Một bé gái khoảng chừng 8 tuổi cứ khóc lóc không ngừng làm Vũ thở dài, hắn giải trói cho cô bé cơ mà nó không chịu đi theo mấy anh bộ đội, cứ ôm lấy chân hắn không hề buông ra.