Trên đường tới trường học cùng vài người trong làng, Vũ có nói chuyện và kể sơ qua tình trạng tồi tệ trên môn phái, lão Khang thấy hắn đáng thương liền vỗ vai an ủi:
"Thôi không sao, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn. Kể cả 100 năm cũng chưa muộn."
"Đừng lo, mai kia bọn ta sẽ lên trên đó giúp cậu một số chuyện." Trưởng làng Túc Tế nói thêm vào.
"Cháu cảm ơn mọi người, chúng ta tới rồi." Vũ chỉ tay về hướng trường tiểu học, nơi này sớm đã đóng cửa chỉ còn để lại vài chiếc đèn thắp sáng buổi tối.
"Đợi chút, ta đi hỏi tên bảo vệ." Một gã trung niên nói xong chạy đi, lát sau quay về bằng khuôn mặt ngưng trọng:
"Hắn lắc đầu, không còn lớp nào đang học cả, tất cả đã ra về vào hồi 5 giờ chiều."
"Mau mau chia nhau mỗi người một hướng, nếu ai tìm được dấu vết hãy bắn pháo sáng lên trời." Trưởng làng Túc Tế phát cho mỗi người vài quả pháo, sau đó cầm ngọn đuốc chạy vào trong rừng cây.
"Bán kính khoảng vài cây số quanh trường học toàn cây với rừng, ta e rằng chỉ với vài người như này chắc chắn là không đủ tìm kiếm." Vũ thầm suy nghĩ, đôi chân rảo bước đi về một hướng khác.
Cầm chiếc đèn pin soi rọi tứ phía, Lôi khí luôn được vận động xung quanh thân thể phòng trường hợp bất trắc, hai mắt Vũ căng hết có thể ra để nhìn ngắm cảnh vật, hắn không muốn bỏ sót một chi tiết nào dù là nhỏ nhất.
"Mắt cận đi đêm khổ thiệt chứ!" Lẩm bẩm trong miệng, Vũ bị mất kính từ hôm ngã núi, thành ra di chuyển có vài phần khó khăn.
Gió nhẹ thoảng qua, phất bay tà áo.
Đông qua xuân tới, lòng vẫn lạnh tựa băng.
Lan man trong rừng, không biết bao nhiêu lâu sau Vũ thấy pháo sáng trên trời, hắn phi tới liền thấy trưởng làng Túc Tế là người tập hợp, ngoài người làng còn có vài người lính lục quân.
"Do phía đơn vị cũng đang có vài chuyện cần xử lý, cấp trên chỉ cử tới một tiểu đội thôi." Một gã tiểu đội trưởng lên tiếng nói với trưởng làng.
"Không sao đâu cậu, làng chúng ta được giúp đỡ đã là vui lắm rồi." Trưởng làng Túc Tế trả lời.
Sau khi đợi đủ người, trưởng làng phổ biến qua:
"Bọn nhóc tan học lúc 5 giờ chiều, tức là cách đây khoảng 2 giờ đồng hồ, các cậu có thể cử một số người tới các tháp canh xung quanh khu vực được không? Hỏi giúp làng chúng tôi xem có nhìn thấy đám trẻ hay đoàn xe lạ mặt nào đi qua được chứ?"
"Được, Quyền, Thắng, Hải, ba đồng chí giúp tôi đi kiểm tra các chốt canh khoảng từ 5 giờ tới hiện tại."
Ba người lính nhanh chóng di chuyển sau lời nói từ tiểu đội trưởng.
"Cảm ơn các cậu, tôi e rằng đám trẻ có khả năng cao đã bị bắt cóc, mong là thủ phạm không phải võ giả có thể khinh công bay lượn, nếu xảy ra trường hợp đó thì làng chài chúng ta cũng thật sự hết cách." Trưởng làng Túc Tế thở dài.
"Không cần lo lắng quá đâu ông, nếu đối phương là loại cao thủ như vậy, chúng có danh dự của mình nên chắc chắn không làm ra mấy trò hèn hạ này." Gã tiểu đội trưởng trấn an.
"Mong là thế, chúng ta tiếp tục tản ra thôi." Trưởng làng Túc Tế gật đầu.
"Nếu có một số lượng người đi qua, nhất định sẽ để lại dấu vết, hãy chú ý tới điều đó." Tiểu đội trưởng nhắc nhở, sau đó tản ra.
Vũ nghe xong cũng đi tiếp vào rừng, trên tay cầm chiếc đèn pin soi mói dấu vết. Trong vô thức hắn lại đi tới Phong Vân Sơn như một thói quen.
Hướng đôi mắt cận thị tới phía đỉnh núi, lòng hắn lại trào dâng một nỗi nhớ thương.
"May mắn khi rớt núi, ta vẫn còn nhớ tới Ma thể để tự cứu sống bản thân sau một năm quá đỗi yên bình, haizzz…"
"Liệu có cách nào, có sức mạnh của Ma thể mà không cần biến hình hay không?" Vũ vuốt cằm suy nghĩ, biến hình trông cũng ngầu đấy cơ mà như vậy sẽ bại lộ thân thế của hắn.
Lan man suy nghĩ trong lòng, hắn vô tình đi ngang một khu vực có hai cái cây đan thành hình trái tim, một hình dạng khá thú vị mà hắn cùng Thủy sư huynh đã phát hiện ra lúc trước.
"Mình nhớ ở đây có một chiếc động nho nhỏ mà nhỉ? Sao lại không thấy đâu?" Vũ thầm thắc mắc sau một hồi xem xét, hắn nhớ rõ ràng phía dưới hình trái tim là một hang động, nhưng vị trí hiện tại chỉ toàn là đất đá thông thường.
"Cọc…cọc…" Đưa tay gõ nhẹ vào cửa động, Vũ nhận ra âm thanh có phần kỳ lạ.
Đứng hình thêm một chút nhìn lại cảnh vật, hắn xác nhận chắc chắn ở đây có một hang động, liền bắn pháo sáng lên trời ngỏ ý muốn được trợ giúp.
Một vài phút sau, trưởng làng Túc Tế cùng những người khác đi tới, Vũ mở miệng thì thầm:
"Cháu đã từng đi qua đây, ở phía đó chắc chắn có một chiếc hang, cùng nhau khai mở được chứ?"
"Cậu chắc chứ?" Gã tiểu đội trưởng tỏ ra nghi hoặc.
"Em có thể chắc chắn, mọi người nhẹ tay và giữ im lặng chút nhé." Vũ đưa ngón trỏ lên miệng ra dấu.
"Vậy vào việc thôi." Sự đồng tình từ những người còn lại.
Đoàn người hướng về phần đất đá được cho là cửa động, lấy tay đào bới nhẹ nhàng hết sức có thể.
Khoảng mười lăm phút sau, lớp đất đá cuối cùng đã được khai mở, để lộ ra khoảng không gian u tối khiến cho tất thảy mọi người kinh ngạc.
"Chiếc hang này cụt?" Suy nghĩ chung của những người khác khi nhìn vào phía trong.
"Suỵt!" Vũ ra dấu im lặng khi thấy có người định thắc mắc, ở trí nhớ của hắn thì cái hang này rất sâu, không thể nào ngắn như vậy được.
Lần mò được một lỗ nhỏ trên đáy hang, Vũ ghé mắt nhìn vào nhưng không hề thấy có gì ngoài khoảng không gian trống rỗng, tuy không có ánh sáng nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy mờ mờ.
"Chúng ta còn phải ở đây tới bao lâu nữa?"
Giọng nói đàn ông nhỏ xíu vọng từ trong ra làm Vũ giật mình, rõ ràng hắn nhìn bên trong không có gì, sao lại phát sinh ra âm thanh được?
"Ừ nhỉ, mắt mình cận." Vũ ngộ ra tình hình, hắn vẫy gã tiểu đội trưởng lại gần rồi chỉ vào bên trong khe hở.
Gã lắc đầu vì không nhận ra điều gì bất thường.
Một giọng khác vang lên khiến gã bất ngờ:
"Chắc là một vài hôm để thử nghiệm chuyên án thành công đã."
"Liệu ở đây có an toàn hay không?"
"Vl thằng bạn, ngươi không tin tưởng sự sắp xếp của chủ tử hay sao? Xung quanh đây toàn mấy thằng lính quèn và người già cả thôi, do thám đã dò xét mấy hôm nay rồi đấy."
"Ừ, mong là ngươi nói chuẩn, đã lâu rồi không được đi chơi gái."
"Cái đầu óc của ngươi không biết ngoài chơi gái ra còn nghĩ được cái gì khác hay không?"
Cảm thấy đã đủ thông tin, gã tiểu đội trưởng bước ra ngoài nhỏ miệng giải thích tình hình trước ánh mắt mong đợi của những người khác:
"Suỵt, có người phía trong đang trò chuyện, chúng ta cần đột kích vào bên trong."
"Đám người này thật là cao tay, làm cách nào họ có thể di chuyển tới đây mà không để lại dấu vết gì khả nghi?" Một người làng chài Vạn Nam tỏ ra khó hiểu.
"Không biết được, nhưng tôi không hiểu sao phía trong có âm thanh mà không xuất hiện người nào." Gã tiểu đội trưởng nhíu mày nói.
"Em từng nhớ có một loại trận pháp có thể che mắt con người." Vũ góp ý, hắn từng gặp loại này ở học viện Thăng Long nên không lạ lắm.
"Ra là thế, ở tiểu đội khác có người khá giỏi về mảng này, đồng chí Tuân có thể giúp tôi gọi người đó tới đây được không?"
"Rõ!" Người lính tên Tuân nhận lệnh từ tiểu đội trưởng rồi ngay tức khắc rời đi.
Một lát sau, Tuân trở về và dẫn theo một người lính khác đang xách theo một túi đồ nghề, anh ta nhanh chóng tiến vào cửa hang xem xét.