Chương 140: Lời thề

"Nè, dậy đi tiểu đệ, sao lại ngủ giờ này?" Tiếng gọi có phần chua ngoa từ một nữ nhân.

"Hả, đệ đang ngủ sao?" Vũ bật dậy từ dưới nền cỏ, hắn ngơ ngác khi nhìn thấy bản thân đang ở bên cạnh Phương Vy sư tỷ, Tuyết sư tỷ cùng nhau câu cá bên sông.

"Đừng ngủ nữa cái đồ lười biếng, ngươi câu cá còn thua cả một nữ nhân đấy, nhìn Nhị sư tỷ kia kìa!" Tuyết sư tỷ vừa nói vừa chỉ tay sang rổ cá của Phương Vy.

"Đệ xin lỗi, tại đệ hôm qua ngủ hơi muộn." Vũ gãi gãi đầu giải thích, tay với lấy chiếc cần rồi căn chỉnh lại mồi câu.

"Kệ đệ ấy đi Tứ sư muội à, dù sao chúng ta cũng chỉ đi câu cho vui thôi mà." Phương Vy dịu dàng lên tiếng.

"Hứ, tỷ cứ bênh vực hắn thôi." Tuyết khoanh tay làm nũng.

"Thôi mà thôi mà, có chuyện gì đâu thưa hai mỹ nữ của đệ!" Vũ chui vào giữa can ngăn.

"Á, cứu tỷ với!" Phương Vy hét lớn khiến hai người còn lại giật mình, khi họ nhìn sang đã thấy Nhị sư tỷ bị trói cách đó không xa…

"Cái..cái..gì…" Vũ lắp bắp đôi môi vì sợ hãi, bởi phía trước ngoài Phương Vy sư tỷ còn có Phong sư phụ, Thủy sư huynh cũng đang bị trói. Bên cạnh còn là một nữ nhân lạ mặt cùng với Đại sư huynh Độc Hành đang cười tà nhìn tới chỗ hắn, điều đó tạo ra một dự cảm vô cùng không tốt xuất hiện trong tâm trí Vũ.

"Đáng sợ quá!" Vũ thầm nghĩ trong đầu, khí tức của đối phương cực kỳ mạnh mẽ làm hắn cảm thấy run rẩy tới tận tâm can.

"Chuyện này…là sao?" Vũ cố gắng trấn tĩnh bản thân, ôm lấy Tuyết sư tỷ của hắn từ sớm đã nép vào lòng hắn vì sợ hãi.

"Ưm…ưm…" Những người bị trói nhìn tới Vũ bằng ánh mắt sợ hãi, miệng như muốn nói gì đó mà không thể nói thành lời, chỉ có thể thốt lên những âm thanh vô nghĩa.

"Hắc hắc…" Nữ nhân lạ mặt nở một nụ cười độc ác, ngay lập tức con dao trong tay Độc Hành đâm xuống phía cổ của Thủy sư huynh trực tiếp giết chết cậu, máu tươi phun trào thành một chiếc vòi lớn làm Vũ bị sốc, hai mắt trợn trừng muốn xông tới sống mái một phen cùng Độc Hành. Nhưng hắn chợt nhận ra bản thân…không thể nào động đậy tay chân.

"KHÔNGGGG, ĐỪNG MÀ!" Căm hận hét lớn, Vũ không thể ngờ Đại sư huynh hắn vô cùng tôn trọng lại giết chết Tam sư huynh cực kỳ thân thiết với hắn, Độc Hành không còn nhân tính hay sao? Tại sao hắn lại phản bội môn phái?

"Làm ơn, tha cho họ đi mà, hãy giết ta để thay thế, xin ngươi đó…" Gương mặt Vũ chảy dài hai hàng nước mắt, hắn dập đầu hướng tới ả đàn bà để cầu xin.

"Không được, ngươi không được chết, ngươi phải sống để chứng kiến!" Ả đàn bà nói xong liền tự tay đâm một dao vào cổ Phương Vy…

"ĐỪNGGGGGGGGGGG…" Vũ gào lớn, tròng mắt hắn như muốn vỡ nát vì đau khổ, trái tim tựa ngừng đập bởi đau quặn, người hắn yêu chết trước chính đôi mắt hắn, trong khi bản thân phế vật chẳng thể ngăn lại…

"KHÔNGGGGGGGGGGGGGG…" Hắn lại thét gào bởi Tuyết sư tỷ hắn ôm ấp từ nãy, bây giờ chỉ còn là cái xác đẫm máu, đau đớn nhân vạn lần bởi lại thêm một nữ nhân hắn yêu thương phải ra đi…

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…"

"Này!"

"Này!"

"Này, tỉnh lại đi Nhạn Vũ, cậu đừng có gào thét nữa được không?" Tiếng gọi của một ông lão đánh thức hắn khỏi cơn ác mộng.

"Ông Khang? Sao cháu lại ở đây?" Vũ mệt nhọc hỏi, hắn thở gấp vì trong lòng đang hỗn loạn đủ mọi cảm xúc tiêu cực.

"Bọn ta thấy cậu ở chân núi Phong Vân Sơn trong tình trạng nguy kịch, khắp người là những vết thương đẫm máu, hơn nữa ở ngực còn có vết cắt lớn nhưng may mắn cho cậu là không trúng vào tim. Nói xem, ở Phong Vân Môn đã xảy ra chuyện gì?" Lão thầy thuốc già tên Khang giải thích.

Vũ nghe xong liền sờ soạng xuống ngực, nơi đó đau nhói khiến hắn sực tỉnh. Hắn chỉ nhớ lại khi đó bản thân đã kịp hóa Ma, giải được độc tố và khôi phục chút ít vết thương nhưng vẫn là không thể tỉnh táo. Thầm cảm thấy may mắn cho bản thân vì được cứu sống.

"Xem ra chuyện vừa rồi chỉ là giấc mơ." Vũ thở dài tự nhủ.

"Nhưng giấc mơ đó…dựa theo sự thật, nó lại ám ảnh lấy ta một lần nữa…" Hắn như chết lặng suy nghĩ, hai mắt như dại đi.

"Haizzz…" Lão khang thở dài, thôi không hỏi nữa vì biết chuyện lần này không hề dễ nói ra chút nào, đóng cửa đi ra ngoài.

Đột nhiên cảm thấy đau dữ dội nơi trái tim, nước mắt Vũ tự rơi…

Tan nát cõi lòng…

"Uỳnh! Uỳnh!..." Hai tay đập mạnh xuống nền đất để giải tỏa sự thống khổ.

"Hức…" Vũ bật khóc thành tiếng vì khổ sở phải chịu đựng, đây là lần đầu tiên hắn đau tới vậy từ khi tới thế giới này.

Khóc không khiến hắn bớt đau hơn, ngược lại trái tim hắn càng nhói từng cơn mạnh.

"Tại sao lại xảy ra những chuyện này?" Vũ tự hỏi bản thân.

"Vì ta mạnh, ở thế giới này thì mọi thứ đều nằm trong tay kẻ mạnh, ngươi không thể bảo vệ họ, chính là vì ngươi yếu hahahaha…" Giọng nói của ả đàn bà kia cứ vang vảng trong đầu Vũ làm hắn muốn phát điên.

Hai tay Vũ nắm chặt nắm đấm, răng cắn vào môi tới rỉ máu…

"Con xin thề với sư phụ, thề với Tam sư huynh, thề với hai nữ nhân ta yêu, với cả ngươi đó Trần Tuấn Vũ, ta sẽ dốc sức tu luyện để báo thù, để giết sạch cả tổ tiên tông môn của Độc Hành, của ả đàn bà Đông Phương Vô Địch, GIẾTTT!" Vũ gào thét lời thề trong lòng.

"Muốn báo thù phải có thực lực, tất cả đều dựa vào thực lực, chỉ khi đứng vào hàng đỉnh cấp thiên hạ mới có thể bá đạo quyết định sinh tử của người khác mà không cần phân biệt đúng sai." Hai mắt điên cuồng nhìn vào nắm đấm trong tay.

"AAAAAAAAAAAAA…" Vũ gầm lên, Phong Lôi trong người bộc phát cực mạnh.

"Cạch!" Cánh cửa căn phòng mở ra, là trưởng làng Túc Tế cùng lão Khang chạy vào sau tiếng hét lớn, họ bất ngờ bởi cảm xúc của Vũ tựa như người điên lên cơn.

"Này, không biết cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng hãy bình tĩnh lại được không?" Trưởng làng Túc Tế tiến tới trấn an.

Vũ thấy có người hỏi, hắn cố gắng kìm nén hết thảy cảm xúc tiêu cực lại, cúi mặt xuống trả lời:

"Cho cháu xin lỗi, chỉ là cháu đang bị kích động thôi."

"Không sao cả, nếu chuyện xảy ra lớn đến độ khiến một con người tích cực như cậu trở nên tiêu cực thì làng chài Vạn Nam xin lỗi cậu vì cũng không thể giúp được gì hơn, trong khi cậu và Phong Vân Môn đã giúp thôn làng bọn ta rất nhiều." Trưởng làng Túc Tế đáp lại.

"Đừng nói vậy trưởng làng, cháu được mọi người cứu sống đã là tốt lắm rồi." Vũ lắc đầu.

"Trưởng làng!" Chợt từ phía ngoài xông vào một gã đàn ông trung niên, gã vội vàng thưa thốt:

"Thưa trưởng làng, trời đã tối muộn rồi mà vẫn chưa thấy bọn trẻ tiểu học quay trở về làng. Chúng ta phái người đi tìm chứ?"

"Không thể có chuyện vẫn chưa tan học được, mau gọi thêm vài người khác cùng đi xem, cậu ở đây dưỡng thương nhé!" Trưởng làng Túc Tế tỏ ra bất ngờ rồi nhìn sang Vũ căn dặn.

Sẵn đang khó chịu trong người muốn ra ngoài giải tỏa, Vũ liền đuổi theo:

"Không, cháu cũng muốn đi!"

"Có được không đó? Cậu đang bị thương kia kìa!" Lão Khang nghi hoặc bởi Vũ cứ đi cà nhắc.

"Không vấn đề đâu, cháu bị suốt mà." Vũ lắc đầu, hắn cũng lo lắng cho đám trẻ thường chơi với hắn mỗi khi xuống làng chài.

"Thôi được rồi, còn cậu chạy đi nhờ vả đơn vị đang đóng quân gần đây được không? Ngộ nhỡ đám trẻ có chuyện không tốt xảy ra, vì bình thường bọn nó luôn trở về nhà sau khi tan học mà." Trưởng làng Túc Tế nhìn sang gã trung niên mà nói.

"Được rồi trưởng làng, cháu đi liền!" Gã trung niên gật đầu rồi phóng đi.

"Mới mùng 6 thôi mà, đừng có trêu đùa chúng ta như vậy chứ…haizz…" Trưởng làng Túc Tế thở dài, đôi chân càng ngày rảo bước càng vội.

"Mùng 6? Vậy có nghĩa là cháu đã ở làng được vài ngày?" Vũ tỏ ra bất ngờ, hắn nãy giờ còn đang thầm nghĩ rằng Tết rồi vẫn còn bắt đám trẻ con đi học.

"Đúng, cậu nằm bất động ở giường khoảng năm ngày rồi." Lão Khang gật đầu xác nhận.