Chương 139: Ta yêu nàng

"KHÔNGGGGGGGG!" Vũ gào thét khi vừa được thả khỏi dây trói, hắn đau khổ ôm lấy Phương Vy vào lòng.

"Ta…yêu…ngươi!" Ba chữ cuối cùng mà Phương Vy có thể thốt lên, nàng mãn nguyện gục ngã vào lồng ngực hắn, vào người con trai mà nàng đã trót đem lòng thương nhớ.

"Ta cũng yêu nàng!" Vũ đặt lên môi nàng một nụ hôn, nàng mỉm cười hạnh phúc và rồi cũng phải rời xa nơi hắn…

"UỲNH! UỲNH!" Sấm sét giáng xuống như thể đồng cảm cho tình cảnh đau thương.

"RÀO! RÀO! RÀO!" Mưa càng lúc càng lớn, như để gột sạch hết tội lỗi của thế gian.

"TẠI SAOOOOOO?" Trợn mắt nhìn tới hai kẻ tử thù, Vũ điên cuồng gào lên khiến mặt đất xung quanh vỡ vụn, Phong Lôi hỗn loạn bao trùm cả người hắn như một vị Thần.

"Câu chuyện ngôn tình lắm. Rồi tại sao ư? Biết tại sao không? Vì ta mạnh, ở thế giới này thì mọi thứ đều nằm trong tay kẻ mạnh, ngươi không thể bảo vệ họ, chính là vì ngươi yếu hahahaha…" Ả đàn bà trào phúng cười lớn, cảm giác mạnh mẽ đè đầu cưỡi cổ người khác nó thật là gây nghiện mà.

Vũ run rẩy, cả người hắn run mãnh liệt, không phải vì hắn đau khổ, không phải vì hắn tức giận, cũng không phải vì hắn sợ hãi. Mà là hắn nhục nhã, hắn nhục vì hắn quá phế vật trước kẻ thù. Hắn thấy nhục vì phải trơ mắt ra nhìn sư phụ, nhìn đồng môn mình chết đi, hắn phải đau thắt trái tim nhìn hai nữ nhân hắn yêu thương phải chết đi.

"Tại sao? Tại sao Lão Thiên không cho ta thời gian? Tại sao lại mang mọi thứ tới quá đỗi bất ngờ khiến ta không thể trở tay?" Vũ căm hận tự hỏi, tay hắn rút ra Hoàng Hôn Kiếm muốn tử chiến một trận cuối cùng, nếu ông trời muốn hắn chết, hắn cũng đành phải thuận theo.

"Thật là thú vị khi ta để ngươi là người sống sau cùng? Biết vì sao không? Bởi vì ta nhìn thấy ở ngươi sự điềm tĩnh, ta thấy ngươi có tiềm năng có thể chịu đựng sự đau khổ khi lần lượt chứng kiến người thân ra đi hahahaha." Ả đàn bà độc thoại rồi cười lớn.

"Ta muốn hỏi một câu, ngươi tên là gì? Để ta có thể nói với Diêm Vương để ngài ấy báo thù cho ta." Vũ trầm lặng hỏi.

"Hắc hắc, giang hồ thường gọi bổn cô nương với bốn chữ là Đông Phương Vô Địch! Xuống đó nhớ bảo ngài ấy bắt ta nhanh lên nhé, ta sắp không đợi được nữa rồi." Ả đàn bà cười tà trả lời, với người sắp chết thì ả không cần phải keo kiệt cái tên.

"Con đĩ chó, chết đi." Vũ gầm gừ giận dữ, vận động nội khí thực hiện Lôi Ảnh để áp sát ả đàn bà.

"TUYỆT MỆNH TRẢM!" Chung cực lực lượng được hắn thôi động xuất ra đòn trảm cuối cùng, đằng nào cũng chết thì có gì mà không dám làm.

"BINH!" Nắm đấm khủng bố từ ả đàn bà đánh bay Vũ văng xa hàng chục mét, trong mắt ả thì kiếm chiêu của hắn chả là cái cóc khô gì, chấp hắn sống lại thêm vạn lần cũng không thể có cách lay động nổi bộ y phục của ả chứ đừng nói đến chạm vào.

"Khoan đã chủ nhân, Độc Hành muốn được dày vò hắn, để hắn sống không bằng chết." Độc Hành lên tiếng van xin ả đàn bà.

"Muốn làm gì thì làm, nhưng đảm bảo với ta là hắn phải chết, nếu không ta sẽ có lỗi với Nhị trưởng lão yêu dấu lắm đó." Ả cong môi ra lệnh, sau đó ngồi xuống hưởng thụ cơn mưa.

"Yên tâm, chủ nhân cứ ngồi yên đó chứng kiến." Độc Hành nói rồi lập tức phóng tới bên phía tên Vũ đã bị trọng thương, treo hắn lên cây rồi lùi ra sau vài bước lên tiếng:

"Thuộc hạ vừa chế ra một loại độc, có thể khiến cho kẻ bị trúng độc phải lập tức thèm khát tình dục đến phát điên, thuộc hạ muốn xem hắn làm tình với xác chết. Nếu không chịu làm sẽ chết rất nhanh và chết trong đau khổ, còn nếu hắn làm tình thì lâu chết hơn một tí."

"Hay, thủ đoạn rất hay!" Ả đàn bà vỗ tay khen ngợi.

Độc Hành cười mỉm vì lời khen, từ trong nhẫn không gian của hắn rút ra một chiếc cung và vài chục mũi tên tẩm độc xanh lá. Ngắm thẳng tới thiếu niên mà hắn đã từng coi là anh em thân thiết, nhưng rồi sau đó chỉ còn lại là sự đố kỵ ngày một lớn lao.

"Phóc!" Mũi tên găm thẳng lồng ngực làm Vũ đau đớn vô cùng, hắn tuy chưa đến mức chết nhưng hiện tại đã sức cùng lực kiệt, chỉ như cá nằm trên thớt mặc sức cho người ta trêu đùa.

"Không tệ chút nào, nó có thành phần là Đoạn Trường Thảo đúng chứ?" Ả đàn bà tỏ ra thú vị nhìn tới chất độc đang loang lổ khắp người của Vũ.

"Đúng vậy thưa chủ nhân." Độc Hành gật đầu trả lời.

"Con chó Độc Hành, mày chỉ là một thằng thất bại, quá phế vật mới phải nhận giặc làm cha!" Vũ căm hận chửi rủa.

"Vậy sao, THẾ THÌ ĐÃ SAO?" Độc Hành như phát điên, từ trong tay hắn tích tụ một nắm đấm mạnh mẽ toàn thành công lực, hướng thẳng đối phương với ý nghĩ trút hết giận dữ.

"OÀNHHHHHHH! Đòn quyền kinh khủng khiếp đào thẳng chính giữa lồng ngực của Vũ một huyết động ghê rợn, đấm hắn bay rớt khỏi đỉnh núi lăn long lóc xuống dưới, một cơn đau khủng bố từ trước ngực truyền tới khiến hắn chỉ có thể kêu gào trong vô vọng. Thân hình cứ vậy rơi tự do chỉ có thể chờ chết.

"Cảnh này thật sung sướng, Quốc An, con có đang chứng kiến không? Mẹ đem cả tông môn kẻ thù xuống cho con thỏa sức chém giết rồi." Ả đàn bà tự cười nhìn tới những xác chết thảm hại trên mặt đất.

"Bạch Phong Chân Nhân, một đời lão cẩu ngươi liêm khiết, nhưng có một thằng con trai quá sức ngu đần. Bản trưởng lão ta đã giết phải giết cả ngọn lẫn gốc, để các ngươi có thể đoàn tụ với nhau dưới suối vàng đấy." Ả chà đạp lên xác chết của Bạch Phong, cầm lên chiếc nhẫn không gian mà phía bên trong là rất nhiều bảo vật mà ả đã dòm ngó từ lâu, con trai nuôi bị con trai ruột của Bạch Phong giết chết chính là cái cớ không thể hoàn hảo hơn, để ả có thể chém giết môn phái như giết gà giết vịt rồi đoạt bảo vật mà không có lấy bất cứ ai dị nghị.

Sau một hồi tự sướng, ả đang định gọi ra một thanh kiếm với ý định phi hành bỏ đi thì Độc Hành đứng bên cạnh ngăn lại:

"Chủ nhân, hiện tại ngài có thể đáp ứng thứ đó cho thuộc hạ chưa?"

"Thứ gì nhỉ, ngươi nói xem chứ ta lại quên mất rồi." Ả thẫn thờ hỏi lại.

"Bạch Phong Bảo Điển, thuộc hạ đã từng nói với ngài là muốn có thứ đó để tu luyện." Độc Hành trả lời làm ả sực nhớ ra, móc từ trong nhẫn của Bạch Phong ra một quyển sách cũ kĩ.

"À ừ, cầm lấy rồi đi đi!" Ả ném cho Độc Hành rồi phất tay đuổi người, hắn vui sướng nhận lấy và nóng lòng mở ra vừa đi vừa đọc những trang đầu tiên.

"Ấy, quên mất!" Ả đàn bà vẫy gọi Độc Hành đã đi được vài mét.

"Chủ nhân có chuyện gì ạ?" Độc Hành hỏi.

"Quên bảo ngươi phải đi tới địa ngục mới đúng, những kẻ phản bội không xứng đáng được sống đâu!" Ả gằn giọng, bóng tối trong tay hình thành một chưởng lực bắn về phía tên thanh niên súc vật.

"LÃO TỬ NGUYỀN RỦA NGƯƠI, ĐÔNG PHƯƠNG VÔ ĐỊCH!" Một câu nói cuối cùng trước khi Độc Hành gục xuống chết đi, may mắn cho hắn là ả đàn bà vẫn nương tay, chứ ả đánh thật thì cả triệu tên súc vật này cũng phải chết thành tỷ mảnh.

"Hừ, đứa con giết đi chính sư phụ nuôi nấng mình như cha ruột, chẳng còn gì mới mẻ trên thế gian mục nát này nữa." Ả hừ lạnh, ngự kiếm phi hành bỏ đi để lại môn phái đổ nát vừa bị xóa khỏi dòng chảy lịch sử.

Độc Hành trước khi chết hẳn đã có vài giây ngắn ngủi trải nghiệm lại toàn bộ ký ức trong đời, từ hồi hắn còn là một cậu bé học tiểu học, khi đó hắn bị một bệnh nan y không thể chữa khỏi. Cha mẹ hắn được một người lạ mặt cho tiền, bảo rằng hãy đưa con trai tới Hắc Long, họ sẽ có cách chữa bệnh.

Vì thương con vô bờ bến, hai người quyết định đi theo gã đàn ông, đem con trai tới Hắc Long đó. Kêu hắn uống một loại thuốc ngọt rồi đóng cửa lại căn phòng, ít giây sau hắn phát nổ và giết chết chính cha mẹ mình. Cảm thấy đã thất bại, Hắc Long vứt hắn ra đường để rồi Bạch Phong vô tình bắt gặp, ông nhặt hắn về cứu chữa, nuôi nấng và đặt tên là Độc Hành.

Thời gian tua nhanh tới khi hắn trưởng thành, lòng đố kỵ của hắn với chính sư phụ của mình ngày càng dâng cao. Độc Hành thèm khát được tu luyện Bạch Phong Bảo Điển, nhưng sư phụ kiên quyết từ chối vì cho rằng hắn chưa đủ mạnh mẽ. Tất nhiên bằng cái tính cách khó ưa của mình thì Độc Hành đâu có nghe, hắn quyết tâm phải có bằng được để nhanh chóng có sức mạnh báo thù Hắc Long. Thế là ả đàn bà Đông Phương Vô Địch đã vô tình móc nối được với hắn, tạo ra kết cục bi thảm mà chính hắn cũng không thể ngờ tới cho đến lúc hắn chết hẳn đi.