Chương 138: Phản nghịch, ngươi phải chết!

"Hahahaha…" Nữ nhân cười một tràng thê lương ai oán, điều này khiến nỗi bất an trong lòng Phong sư phụ dâng cao chưa từng có trong suốt mấy chục năm qua.

"Cậu con nuôi ấy chính là Quốc An. Khi ấy ta vừa xuất quan, cảm nhận được khí tức của con trai đã tan biến, lập tức bay tới bờ biển nhưng đã là không kịp, tức giận vô bờ bến trong lòng, ta đã thăm dò mấy làng chài gần đó và biết được tên đã hại chết Quốc An là ai, ngươi có muốn biết không?" Nữ nhân kể xong liền hỏi khiến Phong sư phụ giật mình thót tim, sợ hãi lắc đầu.

"Bịch!" Một cái đầu người, chính xác là một cái đầu người đẫm máu được ném ra từ nhẫn không gian của nữ nhân xinh đẹp.

"KHÔNG…BẠCH PHIẾN…KHÔNG…CON…CON TA…" Phong sư phụ đau khổ quỳ xuống, mấp máy bờ môi nhìn tới chiếc đầu người, đó chính là con trai ruột duy nhất của ông, ngu ngốc đắc tội với người ta để rồi phải chết tức tưởi.

Những giọt huyết lệ tuôn trào trên gương mặt già nua của Phong sư phụ, cảm giác của ông lúc này tệ hại còn hơn cả hai chữ thống khổ, ông biết mọi thứ sắp kết thúc rồi, sắp kết thúc thật rồi…

Đám đệ tử trong những căn nhà không thể nhịn được nữa, họ ngay lập tức xuất hiện để xoa dịu sự thống khổ của vị sư phụ già. Điều này làm nữ nhân bất giác nở một nụ cười thần bí…

Sự xuất hiện của đám đệ tử khiến Phong sư phụ bừng tỉnh bởi ông nhận ra mình còn có những người con nuôi này, lập tức ông quỳ xuống cung kính trước mặt nữ nhân kia:

"Hãy để lão nô nhận hết trừng phạt của đại nhân, những đứa trẻ này thật sự vô tội, xin đại nhân hãy để bọn nó rời đi."

Những người đệ tử bị sốc bởi sư phụ mình phải cầu khấn một nữ nhân trẻ tuổi tha mạng cho bọn họ, nhưng họ không phải loại người ngu ngốc nhu nhược mà mở mồm thắc mắc, tất thảy đều im lặng cúi đầu chờ tới một lời nói nhỏ nhẹ của nữ nhân kia:

"Độc Hành, làm đi."

Lời vừa dứt, lập tức từ trái tim của Thủy mọc lên một thanh kiếm đẫm máu vì bị Độc Hành đâm từ sau lưng, cho đến chết Thủy cũng không thể nhắm mắt bởi bản thân bị chính người mà mình coi trọng như anh trai ruột giết chết.

"KHÔNGGGGGGGGG!" Tiếng gào thét thê lương từ Phong sư phụ, Phương Vy cùng Tuyết ở bên cạnh. Đôi mắt của họ run run, những tia đỏ rực nổi lên như đang tuôn trào huyết lệ, đau khổ tận cùng đau khổ, cả hai nữ nhân do không thể chịu nổi đả kích đã bị sốc nặng tới mức bất tỉnh.

"PHẢN NGHỊCH, NGƯƠI PHẢI CHẾT!" Phong sư phụ gào thét như người điên, Phong khí trong người bạo phát rồi lao tới Độc Hành như muốn ăn tươi nuốt sống.

"BINH!" Tiếng va chạm thanh thúy vang lên, bởi một hắc cầu bóng tối bao trùm lấy Phong sư phụ khiến ông không thể nào bay tới tấn công Độc Hành nổi.

"Hắc hắc, ngu ngốc, kịch hay còn đợi lão xem mà." Nữ nhân cười tà nhìn tới hắc cầu, chính ả là người vừa cứu lấy cái mạng súc vật của Độc Hành.

"Chủ nhân, bây giờ tiếp tục chứ?" Độc Hành ngước mặt lên nhìn nữ nhân, nét mặt hắn sau khi phản bội đồng môn chẳng có chút nào là hối lỗi, lạnh lùng tàn nhẫn còn hơn cả một loài thú vật.

"Khoan, nghe nói còn có một tên đệ tử nữa phải không? Ta muốn được thấy ngươi giết chết hắn trước mặt mấy người này hoặc là ngược lại, hắn đang ở đâu?" Nữ nhân lạnh lùng hỏi.

"Thưa chủ nhân, có lẽ hắn sẽ quay lại ngay thôi!" Độc Hành cung kính trả lời.

"UỲNH! UỲNH!" Mây đen kéo tới phủ kín bầu trời, sấm chớp bạo toạc tứ phía nhân gian.

"Bịch!" Đống dây leo trên tay rớt xuống đất, Vũ vừa về tới sân liền thất kinh trước cảnh tượng đáng sợ.

"RÀO! RÀO! RÀO!..." Mưa lớn đổ xuống như muốn gột sạch tất thảy.

"Ngươi là ai?" Không bị mọi thứ xung quanh phân tâm, Vũ gắng gượng bình tĩnh hỏi nữ nhân kia, đầu óc của hắn mách bảo rằng nữ nhân xinh đẹp này cực độ đáng sợ, đáng sợ tới mức khiến hắn vừa nhìn tới đã cảm thấy bất lực, sự bất lực này khiến Vũ cảm thấy bản thân hắn thật nhỏ bé, thật phế vật như con sâu cái kiến trước thế gian khổng lồ.

"Trông cũng có chút đẹp trai, nhưng ta là ai sao? Ngươi không đủ tư cách để biết hắc hắc." Nữ nhân nói xong cười lạnh, tiếng cười của ả lọt vào tai Vũ khiến hắn sởn gai ốc vì giọng điệu như ác quỷ. Lập tức xung quanh người hắn có một dây leo bóng tối khóa chặt, làm hắn không tài nào có thể nhúc nhích động đậy, thậm chí đến mở miệng kêu gào cũng là quá sức xa xỉ.

"Ngoan ngoãn đứng xem kịch hay, Độc Hành tiếp tục đi." Nữ nhân phất tay ra lệnh, ả cầm chén trà đã đầy ắp nước mưa lên nhấp một ngụm chuẩn bị thưởng thức cái gọi là "kịch hay" của chính mình tạo ra.

"Phập!" Máu tươi đỏ thắm lóe lên, một kiếm của Độc Hành cướp đi sinh mạng của Tuyết mà sắc mặt hắn chẳng có gì thay đổi, hắn vừa giết đi người mà chính hắn đã từng xem như em gái ruột thịt.

Cả Phong sư phụ cùng Vũ đều bị khống chế hai mắt, phải mở thật to để chứng kiến thảm kịch, tròng mắt của họ như muốn vỡ nứt ra bởi xuất huyết, tim gan quặn lại vì nỗi thống khổ, thống khổ tới vô tận khi phải chứng kiến những người mà bản thân yêu quý nhất chết đi. Nỗi đả kích này làm hai người chỉ muốn chết đi cho xong bởi không thể chấp nhận nổi sự thật…

"Thú vị, Độc Hành, ta muốn ngươi dừng lại." Nữ nhân xua tay ngăn cản Độc Hành có ý giết nốt Phương Vy, ả điều khiển thân thể nàng bay tới bên cạnh người Vũ, mỉm cười một nét chẳng hề mang ý tốt lành.

"Tính để con bé tỉnh lại chứng kiến cơ mà thôi, ta thèm cảm giác tự tay đồ nhân lắm rồi hắc hắc." Ả cười nói ác độc, khí thế bùng nổ khiến mọi thứ xung quanh nổ tung trừ đám khán giả mà ả cố tình bảo hộ, Phong sư phụ hai mắt trợn to nhìn lấy một đường kiếm cứ vậy bắn tới mi tâm mình bằng một tốc độ chóng mặt.

"XOẸTTTTTTTT!"

Kiếm khí gào thét trảm thẳng tới phiến không gian đằng trước, đường kiếm mang theo lực lượng Ám hệ thâm ảo đến siêu cường… Bằng tu vi thâm sâu của mình nhưng Phong sư phụ cũng không thể nào có cách thoát ra khỏi hắc cầu đang trói buộc, thậm chí vừa rồi ông chỉ có thể kịp nhận ra chút cử động rút kiếm nho nhỏ của ả đàn bà phía bên kia, cho tới khi ả thu lại kiếm thì ông vẫn chưa thể trông thấy hình dạng của thanh kiếm đáng sợ, tất cả sự việc chỉ diễn ra trong một phần ngàn của một giây nhỏ bé.

"OANHHHH! RẮCCCCCC!"

Máu huyết đáng sợ phun trào từ hắc cầu đen kịt, một vết nứt xuất hiện trên mi tâm Phong sư phụ và cứ thế lan tràn đến khắp phần đầu và tách đôi đầu thành hai nửa gọn gàng. Tử khí bốc lên nghi ngút.

"ẦM!"

Hắc cầu tan biến để lại Phong sư phụ ngã xuống như một cục thịt đẫm máu không hơn, cho tới khi chết đi thì gương mặt của ông vẫn còn đó sự phẫn nộ, sự không cam lòng, sự thù hận. Nó mạnh mẽ tới mức không thể khiến ông nhắm mắt an nghỉ.

"Sư…sư phụ…" Tan nát cõi lòng, đôi mắt Vũ đã đỏ rực màu máu, sự đả kích này cực kỳ thống khổ…

"Tiếp đi Độc Hành, để lão già kia có người thân đoàn tụ phía dưới địa ngục." Ả đàn bà phất tay ra lệnh.

"Chết đi!" Độc Hành gầm như thú vật, hắn cầm kiếm đâm tới phía Vũ không chút do dự, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn vài phần khi hắn giết những người khác, bởi tiểu đệ này quá tài giỏi, hắn đố kỵ vì điều đó.

"Phập!" Phương Vy bất ngờ đứng lên ôm lấy Vũ, dùng thân mình che chở cho hắn một kiếm chí mạng.