Trưa ngày hôm sau
"Nhạn Vũ, nhờ con đi lấy cho sư phụ mấy dây leo tầm gửi dưới chân núi, càng nhiều càng tốt nha." Phong sư phụ với gọi tên Vũ đang sắc thuốc trong bếp, hắn dạo này đang tranh thủ học chút Y thuật của sư phụ trước khi trở về quê nhà.
"Dạ vâng." Vũ trả lời, tuy hắn không chắc mình có thể tìm thấy bởi loài thực vật này khá hiếm ở Phong Vân Sơn nhưng cứ đáp ứng lời nói cái đã.
Rảo bước trên con đường mòn xuống núi, trong đầu Vũ là một mớ hỗn độn vì đang có rất nhiều câu hỏi, hắn muốn hỏi hai sư tỷ mình có muốn rời khỏi đây với hắn không? Hắn muốn hỏi hai người họ có thích hắn hay không? Hắn muốn hỏi rất nhiều điều, nóng lòng như lửa đốt muốn thời gian trôi mau nhanh tới buổi tối, là lúc mà hắn cùng họ có thể tâm sự thật nhiều.
Phong sư phụ cùng bốn đệ tử mình đang ở ngoài vườn thuốc, bất chợt ông nhíu mắt nhìn lên bầu trời và nói:
"Các ngươi mau vào trong phòng, lão phu có khách."
"Vâng!" Tuy có chút thắc mắc nhưng các đệ tử vẫn nghe lời, lập tức ai trở về phòng người nấy.
Vài giây sau, từ trên không trung xuất hiện một nữ nhân trẻ tuổi đang ngự kiếm phi hành từ từ đáp xuống chính giữa môn phái, nàng có một nhan sắc rạng ngời tuyệt mỹ, thân hình cân đối bận một lớp hồng y toát lên vẻ ngoài quyến rũ tuyệt trần, khí thế ma mị lan tỏa khiến cho hết thảy cỏ cây hoa lá dường như đắm chìm trong si dại.
"Bái kiến Đại trưởng lão!" Phong sư phụ cúi đầu hành lễ trước nữ nhân kia không một chút chậm trễ.
"Bạch Phong Chân Nhân, đã quá lâu rồi bản cô nương không gặp ngươi, hình như lại mạnh lên rồi thì phải." Nữ nhân nhẹ nhàng cất lên giọng nói dịu dàng như mật ngọt, nói xong nàng nhẹ nhàng thướt tha ngồi tới chiếc bàn uống nước bên cạnh tỏ ý muốn làm khách.
"Đa tạ Đại trưởng lão đã có lời khen, Bạch mỗ thật là vinh dự được tiếp đón đại nhân, mời Đại trưởng lão dùng trà nước." Phong sư phụ ngồi lại rót một ly trà xanh, lịch sự đặt tới trước mặt nữ nhân kia chứng tỏ thân phận nàng ta không hề tương đồng với bề ngoài trẻ tuổi.
Nhẹ nhàng nhấc lên chén trà, bờ môi đỏ mọng của nàng nhã nhặn thưởng thức lấy nó không chút vội vã, từ hành động nhỏ bé như thế này cũng toát lên khí chất quý tộc vô cùng. Nhưng Phong sư phụ không quan tâm đến thứ nhan sắc chết người kia, mà thứ ông để ý chính là tại sao nàng ấy lại tới đây?
"Chỉ là cố nhân lâu ngày không gặp nên trong lòng có đôi chút thắc mắc, không biết dạo này ngươi sống thế nào?" Nữ nhân yêu kiều hỏi thăm sau khi nhấp một ngụm trà.
"Thật đa tạ sự quan tâm của Đại trưởng lão dành cho Bạch mỗ, tuy cuộc sống không thể tốt bằng lúc còn cống hiến cho tổ chức, nhưng bây giờ tại hạ cũng khá ổn định và yên bình. Không biết dạo này đại nhân thế nào rồi?" Phong sư phụ cẩn thận đối đáp.
"Nhị trưởng lão vẫn ổn là tốt rồi, bản cô nương thì mới xuất quan không lâu, thấy có hơi buồn chán nên dạo chơi thiên hạ một chút." Nữ nhân xinh đẹp trả lời bằng giọng điệu ngọt như đường mật, dường như có thể đốn tim bất kỳ nam nhân nào tiếp xúc với nàng, nhưng Phong sư phụ trước mặt lại dường như không thể bị lay động.
"Xin đại nhân đừng gọi như vậy, bởi tại hạ đã không còn được làm việc cho tổ chức. Hôm nay thật là vinh dự khi nơi này của tại hạ được đại nhân ghé chơi, tại hạ rất hạnh phúc vì điều này." Phong sư phụ chậm rãi nói xong liền rót đầy chén trà của nàng, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm bởi vị khách không mời này không có địch ý.
"Đã lâu không nói chuyện với ai, bản cô nương muốn kể lể rồi cùng nhau đàm đạo với ngươi ít chuyện ngôn tình thôi. Mấy lão già kia cứ suốt ngày bận bịu vậy nên ta đành tới đây làm phiền một chút." Nữ nhân nói xong liền nhấp một ngụm trà.
"Vậy đại nhân cứ thoải mái thôi, Bạch mỗ sẵn lòng được nghe đại nhân chia sẻ." Phong sư phụ tỏ ra hào sảng, trong lòng cảm thấy kỳ lạ bởi nữ nhân này cư xử rất khác thường, khác xa trong trí nhớ của ông.
"Nhân vật chính của chúng ta có tên Quốc An, cậu là một thanh niên trẻ tuổi, hiền lành, tốt bụng và chăm chỉ học tập với ý muốn được thi đỗ trạng nguyên. Quốc An sống tại một thôn làng nhỏ đơn sơ, cậu giỏi giang văn học, biết cả luyện võ đấu kiếm, cậu hoàn hảo tới mức khiến người khác ngưỡng mộ vô cùng."
Nữ nhân dừng lại, nhã nhặn thưởng thức một ngụm trà. Vẻ đẹp của nàng nếu phải dùng hai từ hoàn hảo thì xa xa vẫn là chưa đủ.
"Quốc An cũng rất điển trai, được các thiếu nữ trong thôn làng say mê như điếu đổ, và thiếu nữ may mắn được Quốc An đáp trả tình cảm có tên Thiên Bình, nàng cũng rất xinh đẹp và tài giỏi. Xứng đôi vừa lứa với Quốc An mà không ai có thể chê vào đâu được, họ còn đi xem váy cưới chuẩn bị kết hôn nữa rồi thì phải."
Nữ nhân tiếp tục ngập ngừng, Phong sư phụ không lấy đó làm khó chịu mà gương mặt rất vui vẻ ngóng chờ câu chuyện.
"Ngày vui ngắn chẳng tày gang, khi đó thôn làng nhỏ được ghé thăm bởi đoàn quân của một tên Trung Tướng quân đội đi thực hiện nhiệm vụ, tên đó vô tình nhìn trúng Thiên Bình, hắn trót si dại và năm lần bảy lượt tiếp cận nàng nhưng chỉ nhận lại sự từ chối mãnh liệt. Không thể nhịn nổi thái độ cự tuyệt đó, hắn đã nhốt nàng ở nhà, cho người canh gác cẩn mật để chờ tới khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ bắt ép nàng gả cho hắn. Quốc An đi thi về biết được sự việc, nửa đêm cậu liều mạng cứu nàng rồi cùng nhau bỏ chạy với ý định bỏ lại tất cả. Tình yêu chỉ cần có nhau là đủ rồi."
Chén trà lại vơi đi vài phần, Phong sư phụ lập tức rót đầy.
"Tên tướng quân phát hiện sự việc vào lúc trời sáng, hắn lập tức dẫn người truy đuổi cặp đôi đáng thương, không lâu sau đã dồn ép đôi thanh mai trúc mã tới một mỏm đá, Quốc An che chở cho Thiên Bình trước sự nổi giận muốn động thủ giết người của tên Trung Tướng. Hai người khi đó đã bước vào đường cùng, họ quay sang trao cho đối phương nụ hôn đắm đuối, quyết định cùng nhau gieo mình xuống dòng nước biển lạnh giá sâu thẳm, nếu có kiếp sau, bản cô nương vẫn mong họ vẫn được đến với nhau để trả hết duyên nợ kiếp này."
Nữ nhân nói xong thở dài, phía bên này Phong sư phụ lắc đầu cảm thán bởi chuyện tình vừa nghe có kết cục không tốt chút nào.
"Ngươi có cảm thấy, câu chuyện của ta có phần quen thuộc hay không? Đã từng nghe tới ở đâu chưa?" Nữ nhân nhẹ nhàng hỏi làm Phong sư phụ suy tư, lát sau ông lắc đầu trả lời:
"Mong đại nhân thứ lỗi cho tại hạ thiếu hiểu biết, tại hạ chưa từng được ai cho biết tới câu chuyện này."
"Thôi ngươi không biết cũng chẳng sao, thật là trùng hợp với câu chuyện, ta có một người con trai nuôi cũng trạc tuổi thanh niên, do ta quá bận rộn để chăm sóc và lo sợ có nhiều người ganh kẻ ghét muốn làm hại con mình. Ta đã gửi gắm để cậu sống ở một gia đình bình thường, gửi gắm một cỗ sức mạnh để cậu có thể bảo vệ lấy bản thân cậu mỗi khi gặp nguy. Và dự định của ta khi nó trưởng thành sẽ đón về và trao cho nó những điều tốt nhất. Ta muốn nó sống trong sự giản dị, để nó có thể thấu hiểu cuộc sống khắc nghiệt trong thế giới này, vì ta biết sự nuông chiều từ bé sẽ tạo nên những kẻ vô ơn, ngươi cũng hiểu điều đó mà đúng không?" Nữ nhân kia chậm rãi liếc hỏi khiến Phong sư phụ căng thẳng trong lòng, ông vội trả lời:
"Đúng vậy thưa đại nhân, tại hạ cũng suy nghĩ giống đại nhân."